Chương 214: Lợn rừng Kiều Trị (2)
Là một cao thủ kiêu ngạo, sinh linh Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, nó không thích nói dối.
Thích thì bước ra khô máu, không thì im mồm lại.
Dù sao cũng không có kẻ nào có thể vu hãm nó.
"Phát lời thề, chúng ta đều tin tưởng ngươi, nếu như ngươi không thề, sao chúng ta có thể tín nhiệm ngươi?" Chu Diệp chậm rãi nói.
Hắn hiện tại định giảng đạo lý với đối phương.
Dùng chân lý thuyết phục đối phương.
"Vô duyên vô cớ đến vu hãm ta, ta thề cái rắm à." Mãnh hổ hừ lạnh, rất bá đạo, xoay người rời đi.
Lợn rừng tức giận vô cùng.
Nó ở trong nội tâm suy đoán, con của bản thân khẳng định chính là do mãnh hổ ăn tươi nuốt sống.
"Ngươi đứng lại cho ta!"
Lợn rừng gào thét, rất có khí thế một lời không hợp liền liều mạng.
"Trư ca, bình tĩnh." Chu Diệp bay đến bên cạnh lợn rừng, vỗ vỗ đầu đối phương.
Lợn rừng có chút sững sờ.
Sao cỏ tinh ngươi dám càn rỡ như vậy!
Bất quá nó không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại mục tiêu của nó, chính là mãnh hổ.
"Ngươi nói thì ta phải làm theo à!" Mãnh hổ cũng bùng nổ.
Con mẹ nó, ngươi là con heo mù mắt sao, mãnh hổ ta là tồn tại bá đạo như vậy, cần thiết phải lừa gạt ngươi sao?
Thật sự là ngu xuẩn a.
"Phát lời thề đi, nếu không hôm nay ngươi không đi được." Lợn rừng hít một hơi thật sâu, đã tới biên giới bạo tạc nổ tung.
Hắn chỉ có một đứa con, nhưng hôm nay vậy mà không thấy đâu.
Đây chính là đứa con sẽ kế thừa vương vị a.
"Được được được, phục ngươi rồi." Mãnh hổ bất đắc dĩ.
Có thể bị ép đến tình trạng như thế, đúng là không có người nào.
"Ta lấy đạo tâm ra thề, ta không hề ăn tươi đứa con của lợn rừng, lúc trước không ăn, về sau cũng sẽ không ăn, nếu có vi phạm, thiên lôi sẽ đánh xuống..."
"Được chưa!"
"Con mẹ nó, thật xúi quẩy."
Mãnh hổ phát xong lời thề, mắng một câu, liền bay thẳng đến nơi xa xa.
Nó càng nghĩ càng giận.
Đồng thời, nó cũng rất muốn tìm được hung thủ, sau đó đánh đối phương một trận tơi bời.
Con mẹ nó, đều là tại ngươi, khiến cho lão tử là tồn tại có địa vị như vậy mà phải dùng lời thề chứng minh trong sạch.
Mãnh hổ rời đi.
Lợn rừng đứng tại chỗ cũ, nhăn mày lại, rất là ưu sầu.
"Không phải hổ ăn, vậy con của ta là bị ai ăn?" Lợn rừng than thở.
"Trư ca, bình tĩnh, nói không chừng con của ngươi chỉ là ham chơi quá độ, nên đi ra ngoài một hồi rồi." Chu Diệp an ủi.
"Ừ, lão đệ ngươi nói rất có đạo lý." Lợn rừng trầm tư một phen, cảm thấy có chút khả năng.
Bất quá khả năng càng lớn hơn là đang trên đường đi chơi thì bị sinh linh khác ăn mất.
Dù sao con của nó cũng chưa ra đời linh trí, sinh linh khác nếu vừa vặn đói bụng, như vậy trực tiếp ăn tươi cũng không phải là không thể a.
Càng là nghĩ như vậy, lợn rừng lại càng sợ.
Thần niệm của Chu Diệp triển khai, bao trùm phạm vi hơn mười dặm.
Hắn đã tìm được một con heo nhỏ.
Một con heo toàn thân đỏ sậm, chỉ lớn chừng con thỏ.
"Trư ca, đã tìm được." Chu Diệp nói với lợn rừng.
"Thật không?" Lợn rừng lập tức sững sờ.
"Đi theo ta." Chu Diệp bay ở phía trước dẫn đường.
Lợn rừng vội vàng chạy theo sau lưng Chu Diệp.
Rốt cuộc, bọn hắn ở bên dòng suối nhỏ tìm được con heo kia.
"Ôi con ngoan của ta, rút cuộc tìm được ngươi rồi." Lợn rừng nhìn thấy con mình, nhẹ nhàng thở ra.
"Ta nói này trư ca, ngươi thân là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, dùng thần niệm tìm tòi một chút chẳng phải được rồi à, sao còn muốn đi tìm mãnh hổ gây phiền toái?" Chu Diệp có chút tò mò.
Lợn rừng có chút cười xấu hổ cười cười.
"Không phải là quá sốt ruột sao, căn bản không kịp nghĩ tới chuyện đó, cho rằng đã bị ăn sạch rồi, cho nên trực tiếp tìm tới cửa..."
Nghe lợn rừng nói chuyện, Chu Diệp cảm thấy chuyện này đúng là không phải quá khó hiểu.
Dù sao làm cha làm mẹ, nếu như con cái xảy ra vấn đề, vậy khẳng định sợ mất mật, trong lúc nhất thời quên mất gì đó là chuyện thường tình.
"Lão đệ, sự tình hôm nay phải cảm ơn ngươi rồi!" Lợn rừng chân thành cảm tạ .
"Giúp người làm niềm vui nha, đều là chuyện nhỏ." Chu Diệp cười cười.
"Ừ, ta mang nhi tử về đây, mẫu thân nó có thể đang rất sốt ruột." Lợn rừng nói, sau đó nhấc chân đá con heo nhỏ một chút.
Chu Diệp nhìn con heo nhỏ đáng yêu, đột nhiên hỏi: "Trư ca, con của ngươi có tên không?"
Nghe được Chu Diệp nói vậy, lợn rừng lập tức sửng sốt một chút, tiếp theo nói: "Không a."
"Lão đệ, hay là đặt một cái tên đi?" Lợn rừng hỏi.
"Vậy kêu là George đi." Chu Diệp hơi chút trầm ngâm, tiếp theo nói.
(Theo google thì heo George là một nhân vật trong phim Peppa Pig)
Heo George, tên này rất hay.
Ông trời ơi.
Cái tên này rất có chiều sâu a....
Dã trư vương trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
"George, George..." Trong miệng nó nói nhỏ mấy lần.
Nhìn thấy tiểu nhi tử đỏ rực bên cạnh, lập tức nói: "Tốt, cứ gọi là George!"
"Sở dĩ gọi nhi tử của trư ca là George cũng có nguyên nhân đấy."
"Trư ca ngươi nhìn xem, con của ngươi trời sinh đã có bộ dáng của vua lợn rừng a, sau này lớn lên thân heo hơi chấn động một cái, bốn phương còn không đến quỳ bái a?" Chu Diệp thổi phồng.
Dã trư vương nghe vậy, cảm thấy quá mức có đạo lý.
"Lão đệ theo ta đi, trở lại lãnh địa, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi một phen." Dã trư vương cảm giác mình đã tìm được tri kỷ.
Hóa ra trên thế giới này, còn có cỏ tinh như vậy.
Cái ánh mắt này thật sự quá lợi hại.
Vừa nhìn đã biết con mình bất phàm.
Bội phục, bội phục a.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm dã trư vương đã rất chịu phục.
"Cái này... Được rồi, nếu như trư ca đã thịnh tình khoản đãi, ta thật không tiện cự tuyệt a." Chu Diệp rất bình tĩnh mà đón nhận lời mời của đối phương.
"Đi đi đi."
Dã trư vương rất hưng phấn.
Hắn nâng lên móng heo đá cái mông đầy đặn của con mình một cái.
George bị thúc giục đi lên phía trước.
Chỉ chốc lát, dã trư vương dã thật sự không đợi được nữa.
"Lão đệ, cứ như vậy chạy về lãnh địa thì trời tối mất, hay là chúng ta đẩy nhanh tốc độ đi."
Dã trư vương phóng thích lực lượng, cuốn lên George.
"Được, trư ca ngươi dẫn đường đi." Chu Diệp lập tức đồng ý.
"Tốt, lão đệ ngươi theo sát nhé."
Dã trư vương vừa mới nói xong, bỗng nhiên gia tốc.
Nó có tốc độ chạy rất nhanh, chỉ để cho người ta nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Bất quá đối với Chu Diệp mà nói, muốn đuổi theo cũng chẳng phải việc gì khó.
Thậm chí không cần phi hành.
Thối Pháp Của Người Vô Danh cũng không phải là để trưng cho đẹp.
"Vèo..."
Chu Diệp bước đi như bay, đến cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy.
Tốc độ kia làm cho dã trư vương ở trong nội tâm thầm kinh hãi.
Lão đệ cỏ tinh này có chút mạnh mẽ a.
Một khắc đồng hồ sau, dã trư vương đã mang theo Chu Diệp đi tới lãnh địa của nó.
Đó là một khe núi.
Nơi đây, có đủ loại lợn rừng trên đời này.
Nhiều đến mức làm Chu Diệp thấy da đầu run lên.
Đủ loại màu sắc, chỉ có loại ngươi không nghĩ tới, không có loại chúng nó không có.
Quá gắt.
"Hừ hừ..."
Một con heo toàn thần đầy khí thế, nhìn qua rất bất phàm chậm rãi đi tới.
Con lợn rừng này, lông mày xanh đôi mắt đẹp, nhìn quá có chút ý tứ.
"Con ngoan, rốt cuộc đã trở về rồi." Con lợn rừng này mở miệng.
Thanh âm này, là của nữ tử, nghe qua cũn không tệ lắm.
"Vị này là?" Chu Diệp biết rõ còn cố hỏi.
"A, vị này chính là vương phi của lão ca ta, Chu Nhan Cửu!" Dã trư vương giới thiệu.
Sau đó, hắn thấp giọng nói.