Chương 217: Nó mắng ta bệnh tâm thần (2)
Hai ngày sau đó.
Chu Diệp đi bộ lung tung.
Đột nhiên, bầu không khí xung quanh đọng lại.
Chu Diệp hắn thấy được người quen.
"Lão đệ, thật là trùng hợp a, chúng ta có phải hẳn là nên thương lượng một chút chuyện bồi thường không?" Chu Diệp dùng ngữ khí ôn hòa hỏi Viễn Cổ Thánh Tượng.
Viễn Cổ Thánh Tượng nhìn Chu Diệp, chỉ số thông minh vận chuyển đến cực hạn.
"Bồi thường cũng có thể, bất quá ta không mang đồ vật, ngươi theo ta đi, đi tới bộ tộc của ta, sau đó ta bồi thường cho ngươi." Viễn Cổ Thánh Tượng nói.
Chỉ cần cỏ tinh ngươi cùng ta trở về, ta tuyệt đối bảo người khác đập ngươi.
Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ làm như vậy.
"Được được được, đi thôi." Chu Diệp đồng ý, sau đó rơi xuống trên đầu Viễn Cổ Thánh Tượng.
Mặc kệ Viễn Cổ Thánh Tượng đang nghĩ như thế nào.
Dù sao Chu Diệp rất hưng phấn.
A, lần thứ nhất vơ vét tài sản kiểu này, không ngờ thuận lợi như vậy a.
Thật tốt.
Trên đường đi.
Viễn Cổ Thánh Tượng chém gió cùng Chu Diệp.
"Lão ca là cỏ nơi nào a?" Viễn Cổ Thánh Tượng mở miệng hỏi.
Nó muốn hảo hảo hỏi thăm một chút địa chỉ tiểu thảo tinh, về sau thuận tiện mang theo vẻ tiểu đệ đi tới bái phỏng một phen.
"Thanh Hư sơn." Chu Diệp thuận miệng hồi đáp.
Viễn Cổ Thánh Tượng: ". . ."
Tiểu thảo tinh này nói cái gì cơ?
Con mẹ nó không nghe lầm chứ?
Viễn Cổ Thánh Tượng trong lúc nhất thời dừng bước lại, có chút không dám tin.
"Các hạ là người Thanh Hư sơn hay sao?"
"Ừ, có vấn đề gì không?" Chu Diệp rất bình tĩnh.
"Chưa từng nghe nói Thanh Hư sơn còn có một cỏ tinh a." Viễn Cổ Thánh Tượng có chút không tin.
Tiểu thảo tinh này nhất định là muốn tùy tiện nói dối thân phận, sau đó làm cho mình e ngại, như vậy có thể vơ vét tài sản càng nhiều hơn nữa.
Âm mưu bậc này quá độc ác.
Viễn Cổ Thánh Tượng ta đã xem thấu hết thảy.
Bước chân nó đầy kiên định, từng bước một đi tới chỗ bộ tộc của mình.
Chỉ cần đến bộ tộc của mình, liền có thể hảo hảo chà đạp tiểu thảo tinh này.
Con mẹ nó, ai bảo ngươi dám bịp ta.
"Ừ, chưa nghe nói qua cũng rất bình thường, dù sao ta trở thành nhị đệ tử của Thanh Hư Sơn cũng chưa được mấy tháng." Chu Diệp nói.
Viễn Cổ Thánh Tượng hít một hơi thật sâu.
Gớm, nói cứ như thật ấy.
Dù sao mặc kệ ngươi nói kiểu gì, ta đều không nghe.
Viễn Cổ Thánh Tượng rất dứt khoát đóng chặt lỗ tai của mình lại.
Buổi chiều.
Ở chỗ bộ tộc của Viễn Cổ Thánh Tượng.
Nơi đây, những Viễn Cổ Thánh Tượng to lớn tùy ý có thể thấy được.
Một Viễn Cổ Thánh Tượng có sừng màu vàng đi tới, sau đó mở miệng hỏi: "Sao ngươi lại rời khỏi bộ tộc mấy ngày qua?"
"Phụ thân, trong nội tâm của ta rất đau khổ a." Viễn Cổ Thánh Tượng 'a' một tiếng, ra vẻ sắp khóc rồi.
Nó bắt đầu khóc lóc kể lể tao ngộ mấy ngày nay của mình.
"Chính là do cỏ tinh này, hắn vơ vét tài sản của ta, còn nói là cái gì mà nhị đệ tử của Thanh Hư Sơn..." Viễn Cổ Thánh Tượng rất đau khổ nói.
Nghe qua cũng đủ làm lòng người thương tâm, âm thầm rơi lệ.
Viễn Cổ Thánh Tượng sừng vàng ngưng đọng sắc mặt, nhìn Chu Diệp.
Nó hồi tưởng lại ngày mà Mộc giới tao ngộ đại địch.
Sau khi chiến đấu, nó cùng Bạch Hổ Yêu Vương và các Yêu Vương đứng đầu nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi liền đề cập tới Thanh Hư Sơn.
Bạch Hổ Yêu Vương cùng với Huyền Quy Yêu Vương và các Yêu Vương khác nói cho nó biết, Thanh Hư sơn hiện tại đã có thêm một nhị đệ tử, là một cỏ tinh...
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Viễn Cổ Thánh Tượng sừng vàng cảm thấy nội tâm có chút khó chịu.
"Hóa ra là cao đồ Thanh Hư sơn a." Viễn Cổ Thánh Tượng khẽ gật đầu, chào hỏi.
"Ra mắt tiền bối." Chu Diệp đứng lên, nhìn về phía tộc trưởng của tộc Viễn Cổ Thánh Tượng, thi lễ một cái.
Đối với tộc trưởng, tôn kính thì nhất định phải có.
"Ừ, không biết nhi tử của ta sao lại trêu chọc đến các hạ vậy?" Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng dùng ngữ khí ôn hòa mà hỏi.
Chu Diệp nói ra: "Hắn mắng ta mắc bệnh tâm thần."
Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng: ". . ."
"Thánh Tượng tộc trưởng, nếu có sinh linh vô duyên vô cớ chửi mắng ngươi mắc bệnh tâm thần, trong lòng ngươi có dễ chịu không?" Chu Diệp nhìn về phía tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng, hỏi.
"Không dễ chịu." Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng thành thật trả lời.
Hắn chính là Yêu Vương đỉnh cao, đừng nói là vô duyên vô cớ, cho dù có nguyên nhân, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao nếu có người dám mắng hắn mắc bệnh tâm thần, vậy hắn xác định vững chắc sẽ khô máu với kẻ đó, hảo hảo giáo dục đối phương một phen, làm cho đối phương biết tại sao biển xanh lại mặn như vậy.
"Con của ngươi mắng ta mắc bệnh tâm thần." Chu Diệp nói.
Con mẹ nó chứ!
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng nhìn cha mình, trong ánh mắt như muốn nói: Cha, ta rất ủy khuất a.
Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng cảm thấy vấn đề này có chút khó giải quyết.
"Ngươi bị cái gì vậy? Đi ra ngoài sao lại không có tố chất như vậy? Lão tử bình thường dạy ngươi như thế nào?" Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng nhìn chằm chằm nhi tử của mình.
"Phụ thân, ta sai rồi." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng ở trong nội tâm rất ủy khuất.
Rõ ràng là đối phương muốn ăn vạ ta mà.
"Hừ." Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng hung hăng trừng mắt nhìn tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng một cái, tiếp theo nói: "Còn không mau xin lỗi cao đồ Thanh Hư? !"
"Cỏ gia, thực xin lỗi." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng ủy khuất nói.
Chu Diệp có chút khó chịu.
Cái gì mà xin lỗi a, có thể kiên cường một chút hay không.
Ngươi mềm yếu như vậy, sao ta có thể vơ vét tài sản của ngươi a.
"Ài, được rồi được rồi." Chu Diệp thở dài.
Suy nghĩ trong nội tâm tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng rất đơn giản.
Gặp phải chuyện lớn cứ ẩn nhẫn trước, chờ sóng gió qua đi, bản thân vẫn còn là một hảo hán.
"Cỏ gia, hay là ta dẫn ngươi đi thăm thú lãnh địa tộc ta nhé?" Tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng mời mọc.
"Cũng tốt." Chu Diệp suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý.
Thánh Tượng tộc trưởng mang theo con trai cùng Chu Diệp đi lại trong lãnh địa.
"Thánh Tượng nhất tộc chúng ta nếu nói nguồn gốc có thể truy tới tận thời kỳ viễn cổ, huyết mạch của các vị tổ tiên, chúng ta tới bây giờ vẫn giữ được hoàn hảo, đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta cường đại."
"Cỏ gia, ngươi xem chỗ đó, đó là pho tượng tổ tiên mà chúng ta bảo tồn được hoàn hảo nhất." Thánh Tượng tộc trưởng nghiêng đầu, nhìn về phía Chu Diệp rồi nói.
Chu Diệp nhìn về phía xa xa, ở trong nội tâm rất rung động.
Đó là một pho tượng làm từ đá, cao khoảng chừng ngàn trượng, cái đầu voi cực kỳ lớn.
Pho tượng kia ngẩng đầu nhìn trời, giơ cái mũi lên cao, mở ra miệng rộng.
Mặc dù đó chỉ là một pho tượng, nhưng lại có được một cỗ khí tức đến từ viễn cổ.
Chu Diệp không biết vì sao có loại cảm giác này.
Hắn suy đoán có thể là pho tượng này thật sự rất cổ xưa.
"Tổ tiên các ngươi là ai?" Chu Diệp có chút tò mò.
"Năm đó, vị tổ tiên này của chúng ta chính là Đế cảnh, chỉ tiếc a, vẫn lạc rồi." Thánh Tượng tộc trưởng thở dài.
"Thì ra là thế." Chu Diệp hiểu được.
Hóa ra, Viễn Cổ Thánh Tượng nhất tộc, còn từng xuất hiện Đế cảnh.
"Thánh Tượng tộc trưởng, chỉ sợ ngươi cách Đế cảnh không còn xa đúng không?" Chu Diệp cười hỏi.
Thánh Tượng tộc trưởng nghe vậy, cười khổ một tiếng.
"Không gạt ngươi làm gì, ta đã kẹt ở trước cửa Đế cảnh sắp mười vạn năm. . ."
Con mẹ nó chứ?
Vị Thánh Tượng tộc trưởng này đã già như vậy sao?
Chu Diệp có chút kinh ngạc.
"Thánh Tượng tộc trưởng, chỉ cần bền lòng, có thể kiên trì, một ngày nào đó ngươi sẽ có thể vượt qua cái vách ngăn này." Chu Diệp lên tiếng an ủi.
Thánh Tượng tộc trưởng tự nhiên biết rõ Chu Diệp đang an ủi mình.