Chương 218: Cái này không phải là ăn cướp sao?
Hắn cười cười, tiếp theo nói: "Trước kia a, thật ra ta vô cùng muốn trở nên mạnh mẽ, thế nhưng về sau khi tới gần Đế cảnh liền thủy chung không cách nào tiến thêm, nên ta cũng đành mặc cho duyên phận."
"Pháp tắc rất khó tìm hiểu, không nhìn thấy, sờ không tới, thật không tưởng tượng nổi."
"Muốn xưng đế quả thật quá khó khăn."
Nhìn bộ dạng có chút chán chường của Thánh Tượng tộc trưởng.
Chu Diệp cũng không nhiều lời.
"Bất quá những năm này ta lại có một ít ý tưởng mới, đặc biệt là sau trận chiến vừa rồi, ta quyết định bế quan một đoạn thời gian." Thánh Tượng tộc trưởng đột nhiên nói.
"A?" Chu Diệp có chút kinh ngạc.
"Trận chiến vừa rồi? Thánh Tượng tộc trưởng là chiến đấu với vị Yêu Vương nào nên lĩnh ngộ được cái gì sao?" Chu Diệp cười hỏi.
Thánh Tượng tộc trưởng lắc đầu.
"Trận chiến ấy xảy ra vào ngày Thanh Đế trở về." Thánh Tượng tộc trưởng nói.
"Hả?" Chu Diệp cảm thấy sự tình không đúng lắm.
Ngày mà Thanh Đế lão đại trở về, không phải là hôm xảy ra hai lần thương thiên khấp huyết sao?
Hết thảy sự tình hôm đó, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
"Giới vực gặp phải kẻ thù bên ngoài, những Yêu Vương đứng đầu như ta tiến tới trung ương đại lục để hiệp trợ Thụ gia gia chống cự kẻ thù bên ngoài, ở trong trận chiến ấy, ta lĩnh ngộ được rất nhiều điều."
"Ta vẫn cho rằng ta đã coi như mạnh lắm rồi, thế nhưng ở trước mặt Đế cảnh, đến cả nổi lên dũng khí chiến đấu ta cũng không làm được."
Thánh Tượng tộc trưởng nhớ lại.
"Đế cảnh sở hữu uy áp thật sự quá kinh khủng, làm cho chúng ta nhịn không được muốn quỳ xuống, nếu không phải Thụ gia gia ở bên cạnh, sợ là chúng ta đã bị diệt toàn quân."
"Sau khi minh bạch chênh lệch giữa ta cùng Đế cảnh, ta liền muốn bế quan."
"Thứ nhất, thành Đế cảnh xong, ta có thể có được lực lượng càng thêm cường đại, thứ hai là có thể cùng với Thụ gia gia trấn thủ giới vực." Thánh Tượng tộc trưởng trầm giọng nói.
Nghe xong, Chu Diệp cảm thấy suy nghĩ của Thánh Tượng tộc trưởng rất cao cả.
Đối phương cũng là một tồn tại vĩ đại a.
"Ta tin tưởng, sau này ngươi nhất định có thể xưng Đế." Chu Diệp nói với Thánh Tượng tộc trưởng.
Thánh Tượng tộc trưởng nghe vậy lập tức cười to.
"Đa tạ lời chúc của ngươi."
Tiếp theo Chu Diệp lại chém gió với Thánh Tượng tộc trưởng trong chốc lát.
Thánh Tượng tộc trưởng đột nhiên nói: "Cỏ gia lần này đi ra, hẳn là để rèn luyện đúng không?"
Chu Diệp nghe vậy, lập tức gật đầu.
Hắn sớm đã có ý tứ này, chẳng qua là một mực không tìm được cơ hội, hôm nay, coi như là đi rèn luyện vậy.
"Ta muốn nhờ cỏ gia một chuyện." Thánh Tượng tộc trưởng nói.
"Tộc trưởng mời nói, nếu như tại hạ có thể trợ giúp thì tất nhiên sẽ dùng hết khả năng." Chu Diệp nói.
Hắn đã có chút bội phục Thánh Tượng tộc trưởng, từ khoảng thời gian chém gió vừa rồi đã có thể kết luận, đối phương là một người rất có ý tứ.
Đặc biệt là chí hướng của hắn.
"Đứa nhi tử không nên thân của ta từ nhỏ đã sống trong sung sướng và sủng ái của bộ tộc, rất không hiểu chuyện, đối với nhiều thứ đều rất lạ lẫm, vì vậy ta mong cỏ gia trong khi lịch luyện, hãy mang theo nhi tử không nên thân của ta, dù là để nó làm tọa kỵ cho cỏ gia cũng rất tốt." Thánh Tượng tộc trưởng rất chân thành nói.
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng vừa nghe vậy lập tức bối rối.
Ngươi đến cùng có phải cha ta hay không a!
Ăn nói kiểu gì vậy a, không ngờ tự mở miệng muốn ta đi làm tọa kỵ cho cỏ tinh này?
"Mang theo cùng rèn luyện thì có thể, nhưng mà làm tọa kỵ thì hình như không tốt lắm đâu?" Chu Diệp nói.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng nội tâm thì vui như nở hoa.
"Đúng vậy, phụ thân, cái này không tốt lắm đâu?" Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng cũng cảm thấy cỏ tinh nói rất đúng.
Bản thân mình là thân phận gì a?
Tuy rằng kém xa cỏ tinh này, nhưng thân phận của mình đặt trong toàn bộ Mộc giới mà nói cũng là đứng đầu thế hệ thứ hai.
Như vậy mà đi làm tọa kỵ cho một cỏ tinh, có chút không thích hợp a.
"Cứ quyết định như vậy đi." Thánh Tượng tộc trưởng dùng ngữ khí không cho phép phản bác nói.
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng cảm thấy rất khó chịu.
Nó cảm thấy cha quyết định như vậy rất không ổn, vô cùng thiếu cân nhắc.
Vậy mà đem con mình đẩy ra ngoài làm tọa kỵ cho người khác?
Con mẹ nó đùa ta à?
Đến cùng ta có phải con ruột ngươi hay không?
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng ở trong nội tâm rất ưu sầu.
"Cỏ gia, vậy đứa con không nên thân của ta phải nhờ cậy vào ngươi rồi." Thánh Tượng tộc trưởng nói.
"Tộc trưởng cứ yên tâm đi." Chu Diệp tiếp nhận phần trách nhiệm này.
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng thôi mà, hắn khẳng định có thể dạy dỗ tốt.
Hắn sẽ làm cho đối phương lĩnh ngộ được lý tưởng của Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới, sau đó làm đối phương trở thành một Yêu Vương ngập tràn chính nghĩa. . .
"Vừa vặn mấy ngày nay đã chuẩn bị xong, ta đi bế quan trước, tiểu tử ngươi nhớ hảo hảo chiêu đãi cỏ gia cho ta." Thánh Tượng tộc trưởng nói .
"A." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng hình như rất ủy khuất.
Thật là quá phận.
Muốn vơ vét tài sản mình thì cũng thôi đi, hiện tại mình còn phải làm tọa kỵ cho đối phương.
A, voi sinh của mình, quá mức tối tăm a.
Thánh Tượng tộc trưởng nói xong, liền đi về phía sâu trong lãnh địa.
Chờ Chu Diệp triệt để không nhìn thấy bóng lưng Thánh Tượng tộc trưởng nữa, Thánh Tượng tộc trưởng mới nhẹ nhàng thở ra.
Thánh Tượng tộc trưởng là lão quái vật đã sống rất nhiều năm, cái sáo lộ gì mà chưa từng gặp qua.
Nội tâm hắn rất rõ ràng, con mình nhất định là bị lừa.
"Ài, có đôi khi cũng phải tự bội phục sự thông minh tài trí của mình a." Thánh Tượng tộc trưởng vừa đi vào chỗ sâu, vừa nói thầm như vậy.
Bế quan?
Tất cả đều là chém gió mà thôi.
Sáo lộ của cỏ gia, hắn đã sớm nhìn thấu từ đầu.
Nhớ năm đó, hắn cũng từng bị cẩu tặc Lộc thổ phỉ chơi chiêu này, tự nhiên có thể nhận thức được điểm bất thường trong đó.
"Cỏ gia này, suy cho cùng thì tuổi vẫn còn rất trẻ a."
Bất quá nói thật.
Thánh Tượng tộc trưởng thật sự quyết định sẽ bế quan một đoạn thời gian.
Dù sao hắn vẫn còn nội thương, cần điều dưỡng một phen.
. . .
"Lão ca, nếm thử cái này đi." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng ra vẻ rất đau khổ, dùng cái mũi cuốn lên một mảnh gỗ căn bản không hề lớn, sau đó đặt ở trước mặt Chu Diệp.
Đó là linh mộc nghìn năm, ở trong đó chứa số lượng lớn linh khí tinh thuần.
Đây là đồ vật mà Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng thích gặm nhất.
Nó không thích ăn cỏ non hay là những loại lá cây giống như những Viễn Cổ Thánh Tượng khác.
Nó rất ưa thích ăn mảnh gỗ, còn cảm thấy rất vui sướng.
"Nếu như lão đệ đã có cái tâm này, vậy lão ca ta liền không khách khí." Chu Diệp nói.
Sau đó, hắn rơi xuống bên trên linh mộc, trực tiếp bắt đầu luyện hóa.
Linh mộc nghìn năm dù kích thước không lớn, nhưng so với hắn vẫn to như cái thảm.
Sau khi luyện hóa xong, cung cấp cho Chu Diệp trọn vẹn trên trăm vạn điểm tích lũy.
"Lão đệ, nếu như Thánh Tượng tộc trưởng đã giao ngươi cho ta, vậy ngươi cứ yên tâm, ta khẳng định sẽ coi ngươi là người một nhà, tuyệt đối sẽ không gài bẫy ngươi." Chu Diệp luyện hóa xong, bay đến trên đầu Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng, vỗ vỗ đỉnh đầu đối phương.
"Vậy thì phải đa tạ lão ca chiếu cố rồi." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng cảm thấy trong lòng rất tổn thương.
Sau khi Chu Diệp nói xong mấy lời vừa rồi, hắn liền quyết định dẫn Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng đi ra ngoài.
Nếu như đã là người một nhà, vậy nên được đãi ngộ cho giống người một nhà.
"Lão đệ, lão ca ta hôm nay sẽ mang ngươi đi xem thử thế giới bên ngoài, như thế nào?" Chu Diệp bắt đầu lừa dối.
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng có thực lực không tồi, là một trợ lực rất tốt.
Yêu Vương Toái Hư Cảnh, dù thế nào thì cũng rất dọa người.
"Nghe theo lão ca hết." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng ra vẻ tùy tiện.
Chu Diệp cảm thấy đối phương có chút không tập trung, lập tức nghiêm túc nói: "Ngươi có biết mục tiêu của lão ca ta là cái gì không?"
"Là cái gì?" Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng lập tức đáp lời.
"Lão ca ta đời này thống hận nhất chính là những kẻ thường xuyên khi dễ sinh linh nhỏ bé yếu đuối, ỷ vào tu vi cao mà ưa thích ăn cướp sinh linh nhỏ yếu, ngươi nói xem chúng nó có quá phận hay không?" Chu Diệp hỏi.
"Quá phận." Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng suy tư một chút, sau đó gật đầu.
Ở trong nội tâm thì đang chửi ầm lên.
Con mẹ nó, sư tỷ của ngươi chẳng phải chính là một ví dụ điển hình hay sao?
"Ta chính là ưa thích đi bái phỏng những kẻ tu vi cao, nhưng ưa thích khi dễ sinh linh nhỏ bé yếu đuối, để giáo dục đối phương, làm đối phương biết cái gì là tố chất."
"Dù sao, bốn phía Mộc giới đều tràn ngập khí tức hữu hảo, sao có thể dung túng cho chúng nó càn rỡ được!"
"Nhất định phải bắt chúng nó giao hết những đồ vật mình ăn cướp ra, để cho chúng ta xử lý. . ."
Tiểu Viễn Cổ Thánh Tượng nghe một hồi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Con mẹ nó, cái này, cái này không phải là ăn cướp sao?