Chương 223: Ta cũng là lòng mang chính nghĩa (2)
Mật Hoan Yêu Vương dù có hình thể lớn, nhưng so sánh với Tiểu Thánh Tượng thì còn kém xa.
"Kiêu ngạo à, này thì kiêu ngạo, kiêu ngạo tiếp cho bố mày xem." Mật Hoan Yêu Vương nhảy thẳng lên ngà voi của Tiểu Thánh Tượng, liên tục đấm thẳng mặt Tiểu Thánh Tượng.
"Đau a..."
Tiểu Thánh Tượng muốn khóc.
Nó hình như đánh không lại đối phương.
Thật là khó chịu.
"Hmm." Chu Diệp cảm thấy sự tình không đơn giản.
Với đối phương, hậu trường căn bản là rắm thối.
Vậy thì nan giải rồi.
Hôm nay rốt cuộc là phải làm sao để giáo dục đối phương?
Tiểu Thánh Tượng bị Mật Hoan Yêu Vương đánh cho một trận.
Ở trong nội tâm của Chu Diệp rất không đành lòng.
Thế nhưng không có biện pháp.
Nếu không thả ra đại chiêu, mình cũng đánh không lại đối phương.
"Lão ca, chúng ta dừng lại hảo hảo nói chuyện một chút được không" Chu Diệp dùng ngữ khí thương lượng nói với Mật Hoan Yêu Vương.
"Đánh xong rồi hẵng bàn không phải tốt hơn sao?" Mật Hoan Yêu Vương nhìn Chu Diệp một cái.
Đối với sinh linh cấp bậc Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, nó căn bản không để trong lòng.
Tiện tay là có thể đánh cho phát khóc.
"Lão ca, ta cảm thấy ngươi rất mạnh." Chu Diệp thầm nghĩ cách.
"Vừa vặn, ta cũng cảm thấy như vậy." Mật Hoan Yêu Vương gật đầu, ra tay càng thêm hung ác.
Tiểu Thánh Tượng khóc.
Nó thề, chờ quay về lãnh địa nhất định phải gọi người đến đây đòi lại món nợ này.
Bản thân đường đường là thiếu tộc trưởng của Thánh Tượng nhất tộc, hôm nay vậy mà bị đánh cho phát khóc.
A, không thể nhẫn nhịn a.
"Lão ca, ta cảm thấy thực lực của ngươi, hẳn là nên bày ra ở một sân khấu càng lớn hơn." Chu Diệp nói.
"Mong được chỉ giáo?" Mật Hoan Yêu Vương sững sờ, sau đó dừng tay.
"Lão ca có thực lực mạnh như thế, làm càn thì thật không đúng."
"Lão ca, trong lòng ngươi có chính nghĩa không?" Chu Diệp hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương lắc đầu.
"Không có."
Câu trả lời ngay thẳng như thế, Chu Diệp thật đúng là chưa từng nghe.
Hắn khe khẽ thở dài.
"Lão ca, chẳng lẽ ngươi không phải loại người lòng mang chính nghĩa, có một bầu nhiệt huyết sao?"
Mật Hoan Yêu Vương nghe xong, cảm thấy mấy lời này thật là khoa trương.
"Ừ, ngươi nói rất đúng, quả thật ta không phải loại người này."
Chu Diệp cảm thấy Mật Hoan Yêu Vương này ngày càng khó đối phó.
"Lão ca, để ta nói ngươi nghe một chút suy nghĩ của ta."
Mật Hoan Yêu Vương lắc đầu.
"Ta không muốn nghe."
Chu Diệp lập tức nghẹn lời, bất quá hắn không định buông tha.
Hắn tiếp tục nói: "Lão ca a, hay là ngươi gia nhập vào nhóm chúng ta, chúng ta chính là một tổ chức lòng mang chính nghĩa a."
"Có cái gì hữu dụng, có thể đánh nhau sao?" Mật Hoan Yêu Vương khinh thường.
"Có thể a, mỗi ngày đều có thể đánh nhau." Chu Diệp nói.
Mật Hoan Yêu Vương biến thành vẻ nghiêm túc.
"Thật hay giả?"
Mật Hoan Yêu Vương nổi lên hứng thú.
Những năm này, trong vòng ngàn dặm, đã không có người nào là đối thủ của nó, điều này làm cho nó rất cô đơn lạnh lẽo.
Hôm nay có cơ hội này, nhất định phải bắt lấy.
"Thật sự." Chu Diệp trả lời rất nghiêm túc.
"Lão ca ngươi biết không? Chúng ta đi ra ngoài đánh nhau, lại còn đánh ra danh tiếng chính nghĩa, được nhiều người biết đến."
Mật Hoan Yêu Vương nghe xong, cảm thấy có chút ý tứ.
"Ngươi nói tiếp đi!"
Trong gene của Mật Hoan Yêu Vương vốn dĩ đã bị khắc vào mấy chữ 'Ai không phục ta thì ta đánh kẻ đó'.
Trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới chuyện đánh nhau.
Thế nhưng nhìn chung, cả đời cũng phải cõng rất nhiều tiếng xấu.
Tuy rằng không phải rất để trong lòng, nhưng Mật Hoan Yêu Vương nó cũng muốn cải biến hình tượng một chút.
Nếu như đánh nhau cũng có thanh danh tốt, vậy rất hoàn mỹ.
"Lão ca, Mộc giới chúng ta có phải rất hòa bình không?"
"Đúng." Mật Hoan Yêu Vương gật đầu.
Mộc giới chính là thiên đường, bốn phía tràn đầy hữu hảo.
Điều này làm cho nó nhiều khi rất khó chịu, không tìm thấy sinh linh để đánh nhau.
Sinh linh bình thường vừa nghe đến đánh nhau đã trực tiếp sợ rồi.
"Nhưng không có chuyện gì tuyệt đối, giữa giới vực cũng tồn tại rất nhiều kẻ không tốt lành." Chu Diệp nói.
"Ừ." Mật Hoan Yêu Vương gật đầu, không ý thức được con mẹ nó đối phương chính là đang nói bản thân.
"Chúng ta muốn bảo vệ giới vực, giáo dục những sinh linh xấu xa, không thể để bọn hắn tiếp tục làm ác, lão ca ngươi có hiểu không?" Chu Diệp hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương trầm tư thật lâu.
"Những Yêu Vương làm ác kia, kẻ nào cũng có thực lực rất cường đại." Chu Diệp đột nhiên bổ sung một câu.
"Ta gia nhập!" Mật Hoan Yêu Vương lập tức hưng phấn.
"Ta cũng là người lòng mang chính nghĩa đấy!"
"Ngươi nhất định phải gia nhập nhóm chúng ta sao?" Chu Diệp dùng ngữ khí nghiêm túc nói.
Dường như có thành viên mới gia nhập là việc rất trọng đại.
Mật Hoan Yêu Vương không chút do dự gật đầu.
Chỉ cần được đánh nhau, vậy còn cân nhắc cái gì, nhất định phải trực tiếp gia nhập a.
"Ta nói trước cho ngươi biết a, gia nhập tổ chức thần thánh này của chúng ta cần phải bỏ phí gia nhập đấy." Chu Diệp nói.
Hắn muốn sớm nói, miễn cho Mật Hoan Yêu Vương thay đổi.
Mật Hoan Yêu Vương nghe vậy, không thèm để ý chút nào.
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, căn bản không thèm quan tâm.
"Ngươi muốn bao nhiêu?" Mật Hoan Yêu Vương hỏi.
Chu Diệp cẩn thận trầm tư.
"Ngươi tự suy nghĩ cái giá hợp lý đi." Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Mật Hoan Yêu Vương suy nghĩ một chút.
Phí gia nhập này, nó cảm thấy hẳn là một loại tỏ vẻ với đội ngũ.
Nếu như mình cống hiến nhiều, có khi nào về sau sẽ thường xuyên được đánh nhau hơn?
Lúc này, nó hào sảng nói: "Tất cả gia sản của ta đều cho ngươi!"
Chu Diệp nghe vậy, lập tức sững sờ.
"Lão ca, thật hay giả đây?" Chu Diệp có chút không tin tưởng.
"Ta là lửng mật lòng mang chính nghĩa, làm sao có thể lừa ngươi?" Mật Hoan Yêu Vương trực tiếp dát mấy chữ này lên mặt mình.
"Tốt, gia nhập nhóm chúng ta, ngươi chính là người kiệt xuất nhất." Chu Diệp rất nghiêm túc nói.
Đồng thời, có chút không ngờ.
Vậy mà cũng không cần bản thân động thủ, hơi chém gió mấy câu, gia hỏa này đã đi lên thuyền giặc.
Cũng quá dễ dàng rồi.
Mật Hoan Yêu Vương nhảy xuống mặt đất, sau đó chạy vào chỗ ở của mình.
Không bao lâu sau, Mật Hoan Yêu Vương mang theo một bọc sáng tới đây, trong bọc sáng, là tất cả gia sản của Mật Hoan Yêu Vương.
Tiểu Thánh Tượng ngừng khóc.
Hiện tại nó càng ý thức được sự trâu bò của đại ca mình.
Hoàn toàn không cần động thủ, cũng không cần tự giới thiệu, chỉ cần chém gió cùng đối phương trong chốc lát, liền biến đối phương trở thành người một nhà.
Đây chính là chênh lệch cảnh giới a.
"Đây là phí gia nhập của ta." Mật Hoan Yêu Vương đặt bọc sáng ở trước mặt Chu Diệp.
Chu Diệp nhìn lướt qua Mật Hoan Yêu Vương, lại nhìn bọc sáng một chút, sau cùng mới nói: "Lão ca, ngươi bây giờ đã là thành viên của nhóm chúng ta."
"Ừ." Mật Hoan Yêu Vương hưng phấn gật đầu.
"Ngươi nhất định phải nhìn thẳng bản thân, lão ca cẩn thận ngẫm lại, trước đây bản thân ngươi có phải hơi hư hỏng một chút không?" Chu Diệp hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương nghe vậy, trầm tư.
Thật lâu sau, cuối cùng gật đầu.
"Hình như có chút." Mật Hoan Yêu Vương nói ra.
"Ừ, nếu như lão ca có thể nhận rõ bản thân như vậy, tức là tính giác ngộ của ngươi rất không tồi."
"Như vậy hiện tại lão ca đã là một trong Lục Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới, lão ca có thấy mình hẳn nên đi xin lỗi sinh linh nhỏ yếu ngày trước mình từng khi dễ không?" Chu Diệp hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương có chút không hiểu, hỏi: "Tại sao phải xin lỗi?"
"Lão ca ngươi vô duyên vô cớ khi dễ người nào bao giờ chưa?" Chu Diệp hỏi.
Mật Hoan Yêu Vương suy nghĩ một chút, gật đầu.
Chuyện này, hoàn toàn chính xác là từng làm.
"Vậy nên mới phải xin lỗi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ khi dễ sinh linh nhỏ yếu." Chu Diệp nói bằng giọng rất nghiêm túc.
"Chúng ta đều là người hiệp nghĩa, làm sai thì nên xin lỗi, lão ca ngươi có cho rằng mình là hiệp nghĩa chi sĩ không?"
Mật Hoan Yêu Vương bị Chu Diệp thuyết phục.
"Ta là hiệp nghĩa chi sĩ, ta lập tức đi xin lỗi."
Mật Hoan Yêu Vương nói.
Chu Diệp nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Thánh Tượng đã chịu phục vô cùng.
Đại ca chính là đại ca, nhìn xem, ba câu là có thể lừa dối Yêu Vương Toái Hư Cảnh Hậu Kỳ không biết trời đâu đất đâu nữa.
...