Chương 222: Ta cũng là lòng mang chính nghĩa (1)
"Ngươi yên tâm, thù này chúng ta giúp ngươi báo." Chu Diệp nói với tinh linh kiếm trúc.
Thế lực tà ác thật quá đáng, vậy mà khi dễ tinh linh kiếm trúc như vậy.
Trong Mộc giới tràn ngập hữu hảo này, sao còn tồn tại kẻ như vậy a.
Phải giáo dục đối phương, làm đối phương cải tà quy chính!
Phải làm đối phương lĩnh ngộ cái gì gọi là hữu hảo, cái gì gọi là tố chất.
Thân là cường giả, sao có thể đi khi dễ kẻ nhỏ yếu, sao không chuyển mục tiêu sang sinh linh cấp bậc ngang hoặc cao hơn mình?
Quá không có lòng cầu tiến rồi.
"Kiếm trúc lão đệ, ngươi yên tâm, chỉ cần Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới ra tay, vậy chắc chắn sẽ không thất thủ được." Tiểu Thánh Tượng nghiêm túc nói.
Giờ phút này, nó phát hiện trách nhiệm trên vai mình thật sự không đơn giản.
Trách nhiệm rất nặng nề.
Bất quá nó có một bầu nhiệt huyết.
Chỉ cần nhiệt huyết không lạnh đi, như vậy Tiểu Thánh Tượng nó luôn tràn đầy nhiệt tình.
Phải giáo dục tên ưa thích khi kẻ dễ nhỏ yếu này một phen!
"Vậy thì đa tạ hai vị tiền bối rồi." Tinh linh kiếm trúc khóc lóc kể lể đã đời đau khổ mà mình phải trải trong những năm qua xong, liền cảm thấy tâm tính thay đổi.
Nó cảm thấy, trúc sinh của mình, có khả năng sẽ gặp bước ngoặt.
Hai vị tiền bối này là người tốt a.
"Việc này không nên chậm trễ, mong kiếm trúc lão đệ chỉ rõ phương hướng, chúng ta sẽ thay ngươi báo thù." Chu Diệp nói.
"Tại phía tây, đại khái khoảng năm nghìn dặm nữa." Kiếm trúc nói.
Đồng thời ở trong nội tâm rất kích động.
Đại thù sắp được báo a.
"Không biết hai vị tiền bối có thể mang theo tại hạ không ?" Tinh linh kiếm trúc có chút ý nghĩ.
Nó muốn nhìn thế lực tà ác bị xấu mặt.
"Như vậy thì không tốt, chúng ta là tới trừng phạt đối phương, chứ không phải muốn tính mạng đối phương, vạn nhất đối phương quay đầu trả thù ngươi, vậy cuộc sống của ngươi sẽ rất khổ đấy." Chu Diệp nói chuyện rất rõ ràng.
Tinh linh kiếm trúc nghe vậy, cảm thấy có đạo lý.
"Vậy chúc hai vị tiền bối lần này hành động được thuận lợi." Tinh linh kiếm trúc nói.
"Tốt!"
Tiểu Thánh Tượng mang theo Chu Diệp đi về phía tây.
...
Trên đường đi.
"Đại ca, ta có chút ý nghĩ." Tiểu Thánh Tượng đột nhiên mở miệng nói .
Ngữ khí rất trầm trọng.
"Ngươi nói đi." Chu Diệp cảm thấy, Tiểu Thánh Tượng có khả năng gặp được vấn đề gì đó cần Chu Diệp hắn giải đáp.
"Sinh hoạt trong tộc quần nhiều năm, ta cho rằng ta đã vô cùng rõ ràng thế giới này."
"Các nơi trong Mộc giới đều tràn đầy khí tức thương yêu nhau, khiến ta thấy lúc nào cũng như được tắm gió xuân."
"Thế nhưng tới hôm nay ta mới biết được, hóa ra nơi đây vẫn còn nhiều kẻ đáng giận như vậy!"
Tiểu Thánh Tượng nói tới chỗ này, lòng đầy căm phẫn.
Nó rất phẫn nộ.
"Thanh niên kiệt xuất chúng ta sinh ra chắc hẳn chính là vì giáo dục những kẻ đáng giận này?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
"Đúng." Chu Diệp trực tiếp thừa nhận.
Tuy rằng trước đó, Chu Diệp hắn thật sự không phải là kẻ tốt lành gì.
Nhưng hiện tại Chu Diệp cảm giác, mấy câu chém gió để tỏ vẻ trâu bò đã bắt đầu thật sự ảnh hưởng mình rồi.
Ài.
Đã như vậy, tới lúc Chu Diệp hắn sắm vai hóa thân chính nghĩa rồi.
Từ hôm nay trở đi.
Thay đổi triệt để, hảo hảo làm thật tốt chức vụ của thanh niên kiệt xuất.
Nhất định không thể giống như cẩu tặc Lộc Ma Vương.
Hắn muốn trở thành một cỏ tinh chính trực, chính nghĩa, được rất nhiều quầng sáng bao phủ.
...
Khoảng cách với mục đích ngày càng gần.
Đối phương là một Yêu Vương cực kỳ mạnh mẽ, vu vi Toái Hư Cảnh Hậu Kỳ.
Nói thật lòng, Chu Diệp không kinh sợ một chút nào.
Một là hậu trường rất cứng.
Thứ hai là, cho dù không có hậu trường, Chu Diệp hắn cũng không sợ.
Chu Diệp thật sự không phải là nhân vật đơn giản gì.
Nếu thật sự nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, Chu Diệp hắn có thể thắp hương a.
(ai không nhớ thì main học được từ hệ thống một chiêu thắp hương gì đó, hình như tu vi không cao hơn main quá nhiều là chết chắc thì phải)
Bất quá chuyện thắp hương này cần phải thận trọng.
Không thể sử dụng lung tung.
Một khi dùng là không còn cách nào vãn hồi.
"Đại ca, thật sự chuẩn bị xong rồi?" Tiểu Thánh Tượng hỏi.
Hỏi những lời này, Tiểu Thánh Tượng cũng không có ý nghĩ gì.
Nó hoàn toàn không quan tâm.
Đối phương không phải chỉ là cao hơn mình một cái cảnh giới sao?
Vậy thì như nào?
Tự giới thiệu, sau đó trực tiếp đi lên khô máu là được.
Lấy thân phận của mình, đối phương chẳng lẽ còn dám nặng tay hay sao?
"Sơn cốc phía trước kia, chính là chỗ ở của Mật Hoan Yêu Vương, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Chu Diệp hỏi.
(mật hoan:con lửng mật, rất chi là bố láo, da dày nên đếch sợ sư tử, chống độc nên thịt cả rắn, trẻ trâu chính hiệu trong thế giới động vật, lên youtube xem để hiểu hơn)
"Đại ca yên tâm, đã chuẩn bị xong xuôi rồi." Tiểu Thánh Tượng rất tự tin.
Chu Diệp cảm thấy, đối phương có khả năng không biết mật hoan là loài gì.
Tên kia thật sự rất khủng bố.
Không phải là giỏi đánh nhau, mà giỏi ở tính cách rất chi là hổ báo cáo chồn.
Trong tình huống bình thường, loại sinh linh khủng bố này, khi đi đánh nhau chỉ hỏi địa chỉ, không hỏi nhân số, không hỏi tu vi.
Dù sao chỉ có hai chữ, khô máu!
Chu Diệp cảm thấy, loại người tài giỏi này, nên thu nạp vào dưới trướng của mình mới được.
Dùng chân lý để cảm hóa đối phương.
Làm một thân võ lực của đối phương phát huy đúng chỗ.
Nói thí dụ, mang đi giáo huấn một ít Yêu Vương ưa thích khi dễ kẻ nhỏ yếu.
Ừm, cái ý nghĩ này cũng rất hay a.
Đã đến nơi ở của đối phương.
Tiểu Thánh Tượng trực tiếp hô to: "Mật Hoan Yêu Vương, mau tiến ra đây!"
Chu Diệp sửng sốt một chút.
Lão đệ, chúng ta có cần cuồng như vậy không?
"Rống!"
Giữa sơn cốc, một tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Một con lửng mật có hình thể lớn như mãnh hổ đi ra khỏi sơn cốc.
Trong mắt lộ vẻ miệt thị hết thảy, có một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
Trên trán có ba sợi lông trắng, hiển lộ sự bất phàm của vị Mật Hoan Yêu Vương này.
"Đánh nhau sao?" Mật Hoan Yêu Vương mở miệng hỏi một câu.
Chu Diệp thầm nói quả nhiên.
Loại tồn tại này có chút khó giải quyết a.
Tiểu Thánh Tượng nổi giận.
Sinh linh này sao dám cuồng vọng như thế?
"Tại hạ là Tiểu Thánh Tượng, thiếu tộc trưởng Viễn Cổ Thánh Tượng nhất tộc!" Tiểu Thánh Tượng trực tiếp tự giới thiệu.
Nó tin tưởng, bản thân tự giới thiệu xong, đối phương nhất định sẽ lộ vẻ kinh sợ.
Sau đó, bản thân có thể triển khai tài ăn nói, hảo hảo giáo dục đối phương, chỉ ra phương hướng nhân sinh chính xác cho đối phương biết.
"Liên quan gì tới ta, có phải đánh nhau hay không, không đánh nhau thì cút nhanh lên." Mật Hoan Yêu Vương không thèm để ý chút nào.
Con mẹ nó ta mà thèm quan tâm ngươi là ai à?
Muốn đánh thì khô máu, không thì cút ngay.
Chồn sinh của nó từ trước tới giờ, chính là tính cách như vậy.
Gương mặt Tiểu Thánh Tượng cứng lại.
Cái kịch bản này, có chút đi chệch hướng a.
Xem ra, đối phương căn bản không kinh sợ hậu trường của mình.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Tiểu Thánh Tượng có chút không nắm chắc.
Chu Diệp vẫn bình tĩnh như cũ.
Thật sự đánh không lại, thì không biết chạy đi à?
Tuy rằng lời này nói ra có khả năng hơi mất mặt, nhưng mà cũng không sao cả.
Hắn chỉ là một gốc cỏ, vốn không có da mặt, cũng chả thèm quan tâm.
"Tà ác, vĩnh viễn không bao giờ chiến thắng được chính nghĩa." Chu Diệp nói.
"Ừm, ta cũng hiểu được." Tiểu Thánh Tượng gật đầu.
"Đánh hay không đánh?" Mật Hoan Yêu Vương đã có chút mất kiên nhẫn.
Con mẹ nó, đừng lãng phí thời gian được không, bản thân ta rất bận rộn đấy.
"Khô máu!"
Tiểu Thánh Tượng bạo phát.
Với tư cách là người Viễn Cổ Thánh Tượng nhất tộc, huyết mạch của nó có năng lực cường đại dị thường.
Nó rất tự tin, cho dù kém một cảnh giới, bản thân hẳn cũng có thể đánh ngang tay với đối phương.
Hiển nhiên, sự tình sẽ không phát triển theo hướng này.
...