Chương 238: Chúng ta bây giờ chạy còn kịp sao (2)
Nhớ lại lúc mới bắt đầu, tên này còn xuất hiện theo cách rất trâu bò, các loại dồn ép làm bầu không khí thật ngưng trọng.
Kết quả là mất công chờ cả buổi, cuối cùng lại cong đít bỏ chạy như vậy.
Còn tưởng là boss lớn sau màn bước ra.
Thật làm cho người ta thất vọng a.
Sinh vật âm ảnh ở trong nội tâm cười lạnh.
Chỉ cần đến chỗ sâu trong bí cảnh, ta sẽ khiến các ngươi khóc thét.
Khoảng cách của song phương đang dần kéo xa.
Tu vi của sinh vật âm ảnh là Toái Hư Cảnh đỉnh phong, tốc độ chạy trốn đã vượt qua bốn người Chu Diệp.
Có loại cảm giác đuổi không nổi.
Cũng may Chu Diệp đã đả thương được sinh vật âm ảnh.
Nếu không có thể nhìn thấy cái bóng đối phương hay không cũng đã là một vấn đề.
Ở chỗ sâu trong bí cảnh.
Núi cao kéo dài vô tận, giữa mỗi một khe suối đều có hắc khí nồng đậm phóng ra.
Trên bầu trời, là mây đen cuồn cuộn.
Sinh vật âm ảnh xuyên qua giữa không trung, một bên chạy trốn, một bên hấp thu hắc khí, dần dần khôi phục lại.
"Mấy con mồi kia, các ngươi hiện tại đã tiến một chân vào mộ, chỉ lát nữa các ngươi sẽ trở thành tồn tại giống ta... Ha ha hặc hặc ha ha... " Sinh vật âm ảnh phảng phất như có bệnh tâm thần, cười một cách rất điên cuồng.
Phía sau.
"Con mẹ nó. "
Chu Diệp đứng ở trên đầu Tiểu Thánh Tượng, liên tục xoay tròn.
Hai cái lá cỏ đang phóng xuất ra từng đạo kiếm quang.
Kinh Lôi Kiếm đặc biệt chú ý một chữ nhanh.
Mấy đạo kiếm quang trong chớp mắt đã đến gần sinh vật âm ảnh.
Sinh vật âm ảnh cảm nhận được khí tức khủng bố, bỗng chốc cả khuôn mặt cũng đều bị bóp méo.
"Đám con mồi này chẳng lẽ có năng lượng vô hạn hay sao? " Sinh vật âm ảnh điên cuồng chạy trốn.
Nó không muốn bị kiếm quang đuổi theo.
Nó không cách nào chống lại kiếm quang, chỉ có thể chạy trốn.
"Oanh! "
Kiếm quang đánh trúng sinh vật âm ảnh, lại một lần nữa chém xuống một phần năm thân thể của âm ảnh.
"A a a... "
Âm ảnh vừa kêu to, vừa điên cuồng mà chạy về phía trước.
Phía trước.
Có một đoàn hắc khí từ khe suối bay lên, sau đó ngưng tụ trở thành một con mắt.
"Cứu ta a. " Âm ảnh đầu lâu kêu to.
Sinh vật âm ảnh con mắt mới vừa thức tỉnh, còn chưa quen thuộc tình huống.
Nó nhìn về phía âm ảnh đầu lâu, khi thấy kiếm quang ở đằng sau âm ảnh đầu lâu liền xoay người rời đi.
Chỉ mới nhìn một cái, nó đã phán đoán rằng bản thân đánh không lại.
"Cho ăn! " Âm ảnh đầu lâu tức giận a.
Vốn cho rằng mình có trợ thủ, nhưng lại không thể tưởng tượng được đối phương trực tiếp bỏ đi.
Âm ảnh đầu lâu cảm thấy có chút tuyệt vọng.
...
"Ngươi đi theo ta làm cái gì? " Âm ảnh con mắt quay đầu nhìn âm ảnh đầu lâu, sắp tức chết rồi.
Âm ảnh đầu lâu vậy mà đi theo ngay sau lưng nó.
Rất nguy hiểm, khoảng cách rất gần với mình.
Đcm, ta có thù oán gì với ngươi à?
Sớm biết như vậy đã tiếp tục ngủ say, không thức tỉnh làm gì.
"Bắt bọn nó đưa đến trung tâm đi ! " Âm ảnh đầu lâu tức giận nói.
Âm ảnh con mắt trực tiếp đồng ý.
"Đi. "
Song phương một phương đuổi theo, một chạy trốn, rất nhanh đã vượt qua khoảng cách mấy vạn dặm.
"Mẹ kiếp, huyền khí cũng sắp tiêu hao hết rồi, vậy mà hai con hàng này vẫn còn chạy tiếp? " Tiểu Thánh Tượng rất khó chịu.
"Các ngươi nhìn phía trước... " Mật Hoan Yêu Vương dừng lại ở một ngọn núi, chỉ tới phía trước.
Cảnh tượng phía trước làm cho bọn họ có chút run rẩy.
"Oa oa. . . Oa oa... "
Bầu trời âm u, từ hắc khí ngưng tụ mà thành Ô Nha cả đàn cả lũ mà phi hành.
Trên mặt đất khô cằn thì có rất nhiều Yêu thú tử vong chậm rãi bò, mỗi một bước đều làm toàn bộ mặt đất hơi rung rung.
Nhiều, vô cùng nhiều.
Không chỉ có Yêu thú tử vong cường đại, cũng không thiếu sinh vật âm ảnh du đãng giữa không trung.
"Chúng ta bây giờ chạy còn kịp không? " Cự Tích Yêu Vương nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Những gia hỏa kia thoạt nhìn đều không phải dễ chọc, hơn nữa ánh mắt đều đang nhìn chăm chú nơi này a...
Tất cả sinh vật tử vong đều chậm rãi đi về phía đám người Chu Diệp.
Những con Ô Nha đỏ rực rậm rạp chằng chịt trên bầu trời kêu to 'Oa oa'.
(Ô Nha:quạ đỏ)
"Làm sao bây giờ? " Tiểu Thánh Tượng trầm giọng hỏi.
Nó hiện tại có chút khẩn trương.
Một tên hai tên thì không vấn đề gì, trực tiếp đi lên đè chặt đối phương, sau đó để cho đại ca ra tay là xong việc.
Nhưng mà số lượng Yêu thú tử vong nơi đây, không đơn giản là một hai con, hơi đếm thử cũng đã hơn một nghìn.
"Chạy, nhưng hình như chạy không thoát a. " Cự Tích Yêu Vương lui hai bước, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trên mặt nở một nụ cười khó coi.
Phía sau, không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều Yêu thú tử vong.
"Lần này xong đời rồi, chúng ta bị bao vây. " Tiểu Thánh Tượng thở dài.
"Thật sự không được thì phá vòng vây. " Chu Diệp nhìn chung quanh, trầm giọng nói.
"Ừm. " Ba Đại Yêu Vương cùng nhau gật đầu.
Mật Hoan Yêu Vương không sợ chết, nhưng mà nó thật sự không ngốc.
Loại tình huống này, chỉ có phá vòng vây mới là lựa chọn chính xác, lưu lại cứng rắn đánh nhau quả thực là muốn chết.
Huyền đan trong cơ thể Chu Diệp bắt đầu điên cuồng xoay tròn, cung cấp lực lượng liên tục không ngừng cho hắn.
Thời điểm này, đã không thể chơi trò giả heo ăn thịt hổ nữa.
Kỹ năng Cẩu Hoạt tạm thời cởi bỏ.
Khí tức Sinh Mệnh Pháp Tắc tản ra bốn phía.
Đám sinh vật tử vong đang chậm rãi tiến gần tới bọn hắn cảm giác được khí tức Sinh Mệnh Pháp Tắc liền dừng bước, vô số cặp mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Chu Diệp cảm thấy da đầu run lên.
Tình huống lập tức trở thành giằng co.
Song phương đều không động đậy, cứ như vậy mà đối mặt nhau.
Sau nửa ngày, một sinh vật âm ảnh trên bầu trời bắt đầu lui về phía sau, lập lòe ở trên không trung vài cái, sau đó rơi vào vực sâu bên ngoài vài dặm.
Đã có tên thứ nhất, vậy sẽ có tên thứ hai.
Chỉ mấy cái hô hấp, từng đám từng đám sinh vật âm ảnh bắt đầu lui về phía sau.
Đám yêu thú tử vong thật sự bắt đầu rời đi.
Không đến nửa khắc đồng hồ, xung quanh đám người Chu Diệp không còn vật gì.
"Vẫn là đại ca lợi hại a. " Tiểu Thánh Tượng không biết nên nói gì nữa.
Khí tức ôn hòa trên thân thể đại ca có khả năng khắc chế hắc ám, làm những quái vật này trực tiếp chạy trốn.
Cự Tích Yêu Vương chịu phục từ đáy lòng.
"Các ngươi nhìn bên kia. " Mật Hoan Yêu Vương nâng lên móng vuốt, chỉ vào phương hướng vực sâu.
Chu Diệp cùng hai Đại Yêu Vương nhìn sang.
Ở giữa vực sâu có hắc khí sôi trào, bên trong hắc khí cuồn cuộn mơ hồ truyền ra tiếng hét tuyệt vọng của ngàn vạn người.
"Bên kia mang tới cho ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị, ở trong nội tâm tựa hồ có thanh âm đang nói..., kêu ta qua đó. " Cự Tích Yêu Vương đột nhiên nói.
"Có đến xem thử không? " Mật Hoan Yêu Vương hỏi.
"Những sinh vật kì quái kia, đều bỏ chạy tới cùng một nơi, nói không chừng chỗ đó có đồ vật kì quái nào đó có thể bảo vệ chúng nó. " Mật Hoan Yêu Vương nói.
"Có thể đi xem thử, bất quá nhất định phải chú ý cẩn thận nhé. " Chu Diệp đồng ý.
Bây giờ đang ở trong bí cảnh, nên cần phải làm tốt hết thảy chuẩn bị.
Chu Diệp cùng ba Đại Yêu Vương bắt đầu đi tới chỗ vực sâu.
Càng ngày càng tới gần, ở trong đáy lòng của bọn hắn cũng nổi lên thanh âm kỳ quái.
Vực sâu, đã đến rồi.
Đập vào mắt Chu Diệp là một ngọn núi kỳ quái.
Đỉnh ngọn núi giống như một cái chuôi kiếm.
Trên ngọn núi, có từng tia hắc khí nồng đậm, những tia hắc khí này thật lâu không tiêu tan, xoay tròn xung quanh ngọn núi.
Những thanh âm loáng thoáng bắt đầu truyền ra từ giữa ngọn núi.
"Hô... "
Gió lạnh thổi qua, vô biên hắc khí bắt đầu hội tụ, dần dần ngưng tụ thành một sinh vật hình người.