Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 237: Chúng ta bây giờ chạy còn kịp sao (1)

Chương 237: Chúng ta bây giờ chạy còn kịp sao (1)


Trong hắc ám, một đoàn âm ảnh đang phiêu đãng bốn phía.
Âm ảnh có hình dạng phảng phất như là đầu lâu con người, giữa hốc mắt tối om lóe lên hào quang màu đỏ tươi.
Hôm nay âm ảnh này có tâm tình rất không tồi.
Nó ở trong bí cảnh này cũng là tồn tại cấp bậc số một số hai.
Dù sao, trong mấy năm gần đây nó đã ra đời linh trí, có được trí tuệ.
Âm ảnh đã chơi chán mọi thứ trong bí cảnh rồi.
Nó không ưa thích ngủ say giống như những âm ảnh khác.
Nó rất hoạt bát hiếu động.
Sau khi ra đời linh trí, mấy năm qua cơ bản tất cả những âm ảnh tồn tại trong bí cảnh này đều từng bị nó bái phỏng rồi.
Nó rất thất vọng.
Tồn tại có thể trao đổi với mình cũng không nhiều.
So sánh thực lực, mình cũng đứng đầu trong danh sách.
Điều này làm cho nó cảm thấy cô độc.
Nhưng mà hôm nay thì khác.
Âm ảnh này thật cao hứng.
Những sinh vật tản ra mùi vị kì quái, hơn nữa mùi vị rất ngon lại tiến vào nhà của nó.
"Hừ hừ... Ngu xuẩn, ngu xuẩn a. "
"Đang lo tìm không thấy đồ chơi, thì các ngươi lại chủ động đưa tới cửa... " Âm ảnh cất tiếng cười to.
Bộ dáng vô cùng khủng bố.
"Hửm? "
"Cỗ khí tức buồn nôn này... " Âm ảnh theo bản năng cảm thấy không đúng.
Nó quyết định che giấu.
Nó muốn tránh né.
Cái khí tức buồn nôn này, khiến nó cảm nhận được uy hiếp, dường như có thể muốn cái mạng nhỏ của nó.
Đám con mồi lần này, tựa hồ có chút nguy hiểm.
"Sao lại đột nhiên không còn? " Âm ảnh có chút ngơ ngác, rất mờ mịt, không rõ ràng tình huống lắm.
Nó nhịn không được muốn đi tới tìm kiếm con mồi.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút.
Ổn định suy nghĩ, không thể bối rối.
Trước tiên cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chờ trong chốc lát, cái khí tức buồn nôn kia vậy mà thật sự biến mất.
"Ha ha hặc hặc ha ha... " Âm ảnh điên cuồng nở nụ cười, giống như một người điên.
Nó rất nhanh phiêu đãng, ở giữa không trung biến thành một đám mây đen khổng lồ, bắt đầu bay tới một phương hướng khác.
...
Khí tức âm lãnh bao phủ đám người Chu Diệp lại.
Phảng phất như sắp có điều khủng bố gì đó hàng lâm.
Với kiến thức của Chu Diệp, loại tình huống này, hẳn là có một nhân vật tàn nhẫn sắp đến đây.
"Mọi người chú ý một chút, đợi lát nữa nếu có Yêu thú tử vong xuất hiện, các ngươi liền trực tiếp đè chặt nó, sau đó để ta đến động thủ. " Chu Diệp dùng dùng thần niệm truyền âm.
Ở loại thời điểm này mở miệng nói to thì hiển nhiên là không được.
Tuy rằng những Yêu thú tử vong kia không có thần hồn, cũng không phải là vật sống, nhưng mà vạn nhất đối phương có thể nghe hiểu thì sao?
Vậy chẳng phải tự chui vào hoàn cảnh lúng túng?
Vì không để lộ sơ hở, nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.
"Hô... "
Một hồi gió lạnh thổi qua.
Cự Tích Yêu Vương bỗng nhúc nhích thân thể.
Nó cảm thấy có chút âm lãnh.
Nếu là bình thường gặp phải tình huống như vậy, nó Cự Tích Yêu Vương đã trực tiếp bỏ chạy.
Nhưng mà hiện tại nó sẽ không làm như vậy.
Mặc kệ kẻ tới là người nào, là quái vật gì, bản thân chỉ cần trực tiếp tiến lên đè chặt đối phương là được.
Thao tác rất đơn giản.
Nó thật sự rất tự tin.
Dù sao Cự Tích Yêu Vương nó cũng có cảnh giới nhục thân là Địa cấp đỉnh phong, khi vận chuyển huyền khí, đến cả tồn tại có hình thể to lớn như Tiểu Thánh Tượng nó cũng có thể đơn giản đè chặt.
Không phải chỉ là Yêu thú tử vong thôi sao?
Đến đánh một trận là được, ai sợ kẻ đó là con chó.
"Các ngươi nhìn lên bầu trời đi. " Tiểu Thánh Tượng ngẩng đầu, thấy được một đám mây đen bất thường, lập tức mở miệng nhắc nhở.
"Hửm? "
Chúng sinh ngẩng đầu nhìn theo.
Trong lúc nhất thời, có chút kinh ngạc.
"Đây là cái quái gì? " Cự Tích Yêu Vương có chút nhìn không hiểu.
Mây đen dần dần ngưng tụ thành một cái đầu lâu cực lớn, ở giữa hốc mắt lóe lên hào quang màu đỏ tươi.
Mật Hoan Yêu Vương cũng có chút nhìn không thấu.
"Đây là cái tạo hình gì? " Mật Hoan Yêu Vương có chút mờ mịt mà hỏi.
Trên bầu trời, âm ảnh có chút tức giận.
Nó cảm thấy mấy con mồi này thật sự không biết thưởng thức.
Phải biết rằng, vào hai năm trước cũng có con mồi khác xông tới, sau khi chúng nó nhìn thấy tạo hình của mình, vậy mà thiếu chút nữa sợ khóc thét lên.
Còn mấy con mồi này, tại sao lại không bị hù sợ?
Hửm?
Chẳng lẽ là nói, mấy con mồi này không có kiến thức, căn bản không biết đây là vật gì?
"Đây là xương đầu người a. " Chu Diệp nói.
Sau đó, hắn vội vàng nói: "Gia hỏa này các ngươi có thể đè chặt được không? Nếu có thể thì trực tiếp tiến lên bắt lấy để ta giết chết nó. "
Cự Tích Yêu Vương hé mắt, sau đó lắc đầu.
Nếu như có thể ấn chặt, Cự Tích Yêu Vương nó đã sớm lên.
"Nó là một vật thể hư vô, chỉ sợ ngoại trừ huyền khí ra, không có đồ vật gì có thể đụng vào nó. "
"Tuy rằng không thể đè chặt, nhưng mà có thể liên thủ phóng thích huyền khí, tạo thành một tấm lưới để bắt nó. " Cự Tích Yêu Vương truyền âm.
Mật Hoan Yêu Vương cùng Cự Tích Yêu Vương liếc nhau, nhao nhao lộ ra một nụ cười thần bí.
"Oanh! Oanh! "
Trên người hai Đại Yêu vương có năng lượng phóng lên không trung.
Vô số huyền khí ở giữa không trung dệt thành một mạng lưới cực lớn, đánh về phía sinh vật âm ảnh.
Chỉ trong chốc lát, âm ảnh đã bị mạng lưới huyền khí bao trùm.
"? ? ? "
Âm ảnh bối rối.
Nó chưa bao giờ trải qua tình huống khốn kiếp bậc này.
Con mồi bây giờ chẳng lẽ đều cuồng vọng như vậy ?
Âm ảnh cảm thấy có chút không thể tin nổi.
"HƯU...U...U -- "
Chu Diệp vung vẩy lá cỏ của mình.
Một đạo kiếm quang thật lớn xẹt qua không trung, tại thời điểm tiếp cận âm ảnh, đã dài tới tận trăm trượng.
Ánh sáng trên kiếm lập lòe, được bổ sung thêm lôi quang cùng với Sinh Mệnh Pháp Tắc.
"Oanh! "
Kiếm quang chuẩn xác đánh trúng mục tiêu, sinh vật âm ảnh ở trong tấm lưới huyền khí.
"A a a... "
Âm ảnh gào thét, kịch liệt vùng vẫy.
Nó chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân vậy mà có thể thua bởi con mồi.
"Rống! "
Cái đầu lâu khổng lồ nổi giận gầm một tiếng, mạnh mẽ chấn vỡ mạng lưới huyền khí, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Mấy con mồi lần này có chút mạnh mẽ.
Đánh không lại, cần mau chóng chạy trốn.
"Đuổi theo. "
Chu Diệp ra lệnh một tiếng, ba Đại Yêu vương hưng phấn mà đuổi theo phương hướng bỏ chạy của sinh vật âm ảnh.
"Con mồi bây giờ làm càn quá mức rồi... " Âm ảnh vô cùng tức giận.
Mấy năm này, bởi vì rất ham chơi.
Nên sinh vật âm ảnh cũng từng gặp những Yêu Vương tới bí cảnh mấy lần.
Khi đó, nó rất là trâu bò, trêu đùa cho con mồi choáng váng đầu óc, cuối cùng thành công lưu giữ con mồi ở lại thế giới này vĩnh viễn.
Hơn nữa, trải qua cố gắng của nó, sau khi chết con mồi còn chuyển hóa thành người một nhà.
Đây mới là chuyện hợp lý a!
Nhưng hôm nay làm sao lại xảy ra vấn đề rồi?
Phương thức bản thân xuất hiện, tư thế bao quát con mồi từ trên không trung , đều không có bất cứ vấn đề gì a.
Âm ảnh không nghĩ ra.
Nó nhìn lại, trông thấy bốn sinh linh đang theo đuổi không bỏ, lập tức có chút đau đầu.
Nó lóe lên giữa không trung, chạy tới chỗ sâu trong bí cảnh.
Nó tin tưởng, chỉ cần chạy tới chỗ sâu, những sinh vật âm ảnh khác tự nhiên sẽ cứu mình.
"HƯU...U...U! "
Phía sau, lại là một đạo kiếm quang mang theo khí tức buồn nôn chém tới.
Sinh vật âm ảnh chạy trốn càng lúc càng nhanh.
Nó cũng không muốn bị trúng phải chiêu thức vừa kì lạ vừa kinh khủng kia nữa.
Vô cùng lợi hại, chỉ vừa đụng phải bản thân, liền đánh tan một phần năm thân thể của nó!
Nó có chút chịu không được đả kích như vậy.
"Chớ đi a! " Cự Tích Yêu Vương rất nhiệt tình mà mở miệng nói với sinh vật âm ảnh.
Yêu thú tử vong có tạo hình kỳ quái này vậy mà bị cỏ gia chém trúng một kiếm liền ra sức bỏ chạy, cũng quá nhát gan rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất