Chương 68: Thiên kiếp Tứ giai (3)
Dao Dao ngồi xổm sau lưng Lộc Tiểu Nguyên, nhìn thấy Thiên kiếp, chỉ cảm thấy khó mà hô hấp.
Để cho người ta rất khó tưởng tượng, cô nàng nhút nhát như thế ban đầu là làm thế nào để nghịch thiên độ kiếp dưới tuyệt cảnh.
Lý Chính điện.
Tần Hoàng ngồi ở trên long ỷ, nghe tiếng sấm đinh tai nhức óc kia, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hắn trầm mặc, không nói gì.
Ở chỗ sâu trong Hoàng cung.
Đôi mắt đầy tơ máu kia nhìn chăm chú bầu trời. Sau đó, một tia thần niệm chui ra, nhanh chóng tiếp cận Chu Diệp.
Ở bên cạnh khu đất trống.
Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên nghiêng đầu, ở chỗ sâu trong con ngươi xuất hiện sát ý. Thần niệm nhanh chóng khuếch tán ra
- Muốn chết!
Lộc Tiểu Nguyên nổi giận, nàng quyết không cho phép bất luận kẻ nào quấy nhiễu quá trình độ kiếp của Chu Diệp!
Thần niệm của nàng mênh mông như là biển lớn, cuồn cuộn đánh về phía thần niệm định tiếp cận Chu Diệp kia.
Đồng thời, Kim Tiểu Nhị cũng phát hiện ra tia thần niệm này.
Kim Tiểu Nhị nhíu mày, chỉ có điều Lộc Tiểu Nguyên đã ra tay, cho nên Kim Tiểu Nhị cũng không hề động.
Chủ nhân của tia thần niệm kia cảm giác bản thân tựa như là một chiếc thuyền con trên đại dương bao la, đối mặt với biển lớn cuồng bạo, trong chớp mắt liền sẽ lật thuyền.
- Tiền bối, chỉ là hiểu lầm mà thôi!
- Vãn bối là lão tổ của Tần quốc, chỉ là muốn dò xét tình huống một phen mà thôi!
Chủ nhân của tia thần niệm kia bối rối hô to.
Trong bóng tối, sắc mặt của hắn đột nhiên tái đi.
- Ọe!
Hắn phun ra một búng máu tươi, tinh thần uể oải.
Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi vừa rồi, thần niệm của Lộc Tiểu Nguyên đã mượn một tia thần niệm kia, chém trọng thương thần hồn của hắn.
Nếu không phải là hắn giải thích nhanh, e rằng hiện tại, hắn đã cưỡi hạc đi tây phương rồi.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy rất may mắn, còn tốt bản thân thật không có ác ý, nếu không, hôm nay muốn bàn giao hậu sự rồi.
...
- Hừ!
Lộc Tiểu Nguyên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thiên kiếp.
Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, trong khoảng thời gian ngắn này đến cùng là đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho Lộc Tiểu Nguyên tức giận như vậy.
Tần Nghị thấp giọng hỏi:
-¬ Kim huynh, vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?
Lục Nghị cũng nghiêng tai nghe.
- Có người dùng thần niệm nhìn trộm Tiểu Thảo Tinh, Lộc gia tưởng rằng người này đến quấy nhiễu quá trình độ kiếp của Tiểu Thảo Tinh, cho nên muốn diệt hắn, chỉ có điều là hiểu lầm mà thôi.
Kim Tiểu Nhị nhún nhún vai.
- Ai mà dũng cảm, không sợ chết như thế?
Tần Nghị hơi kinh ngạc.
- Lão tổ của nhà ngươi đó.
Kim Tiểu Nhị thản nhiên nói.
- Ách!
Tần Nghị sững sờ.
Hắn cũng không dám tin tưởng lời nói của Kim Tiểu Nhị.
Bởi vì hắn căn bản cũng không có nghe nói qua rằng trong nhà mình còn có vị lão tổ nào.
- Kim huynh . . .
Tần Nghị mở miệng, muốn giải thích.
- Thiên kiếp lập tức bắt đầu, nghiêm túc xem, tiểu tử ngươi rất có tiềm lực, sớm muộn cũng phải trải qua.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu đánh gãy lời của hắn.
Ấn tượng của hắn về Tần Nghị cũng còn không tệ.
- Được.
Tần Nghị gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn về phía cây cỏ xanh ở trung tâm đất trống, trong lòng cũng không nhịn được vì đó mà lo lắng.
Cảm thấy được Thiên kiếp đã ấp ủ xong xuôi, trái tim nhỏ của Chu Diệp đập cực kì nhanh.
- Tới đi, lão đệ.
Chu Diệp cuồng cực kì, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
- Tê lạp!
Trên bầu trời, ở bên trong đám mây đen giống như là cái phễu móc ngược bỗng nhiên hiện lên một tia sáng trắng.
Tia sáng trắng này xé rách mây đen, chiếu sáng hơn phân nửa đế đô.
Thấy cảnh này, tất cả dân chúng cũng không nhịn được nhắm mắt lại.
Một đạo kiếp lôi này vô cùng loá mắt, mang theo sức mạnh cùng uy áp cực kỳ kinh khủng, đánh thẳng về phía Chu Diệp.
- Hưu!
Vào lúc này, chân thân của Chu Diệp bắt đầu xoay tròn, chậm rãi bay lên trời.
Từ trong cơ thể của hắn, từng sợi ánh sáng màu xanh chui ra, hội tụ thành một cột sáng màu xanh, bắn thẳng về phía kiếp lôi.
- Oanh!
Cột sáng màu xanh tiếp xúc cùng kiếp lôi, hai luồng sức mạnh cường đại cứ thế mà đụng vào nhau, sinh ra một vụ nổ kinh khủng.
Trên bầu trời, sóng xung kích nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Không tốt! Nếu như tùy ý để sóng xung kích này lan ra, sợ rằng sẽ làm tổn thương tới người bên ngoài.
Tần Nghị cùng Lữ lão hoảng sợ nói.
Vào lúc này, Kim Tiểu Nhị cũng ra tay, chỉ thấy hắn vung tay lên, sóng xung kích lập tức bị chặn đứng lại.
- Kim huynh, đa tạ, nếu không phải là có Kim huynh ra tay, sóng xung kích này không chỉ tác động đến hoàng cung, còn có thể thương tới bách tính ở bên ngoài đế đô.
Tần Nghị nghiêm túc hành đại lễ với Kim Tiểu Nhị.
- Đây là chuyện ta hẳn phải làm.
Kim Tiểu Nhị khoát khoát tay, thản nhiên nói.
...
Đạo kiếp lôi thứ nhất đã vượt qua thành công.
Trên bầu trời, Chu Diệp lơ lửng.
Trên người hắn không có chút thương thế nào, nhưng mà vì đối kháng với một đạo kiếp lôi kia, Chu Diệp tiêu hao một phần ba huyền khí trong cơ thể mình.
- Còn có ba đạo . . .
- Ầm ầm . . .
Kiếp lôi đang không ngừng tụ tập, tựa hồ là Thiên kiếp đã nổi giận, không giết chết Chu Diệp, trong lòng của nó sẽ rất không cao hứng vậy.
Chu Diệp lẳng lặng lơ lửng trên không trung, hắn cũng bắt đầu làm chuẩn bị.
Ánh sáng trên người chưa hề tán đi, vì hắn khu trục bóng tối ở chung quanh.
- Tê lạp!
Lại là một đạo kiếp lôi hạ xuống.
Lần này, hạ xuống là kiếp lôi có màu đỏ thẫm, lớn bằng bắp đùi của người trưởng thành.
Khi đạo kiếp lôi này vừa xuất hiện thì tất cả người tu hành có cảnh giới thấp hơn Huyền Đan cảnh cũng lập tức cảm nhận được tu vi của bản thân bị áp chế đến sít sao.
Ở trước mặt một đạo kiếp lôi này, bọn họ căn bản không có chút sức lực nào để phản kháng cả.
Chỗ tẩm cung của Tần Nghị, lúc này, chỉ còn Lộc Tiểu Nguyên, Kim Tiểu Nhị cùng Lục Nghị là có thể đứng vững.
Ngay cả Dao Dao cũng chỉ có thể ngồi dưới đất.
Thật sự là nàng quá cùi bắp.
...
- Hưu!
Trong cơ thể, huyền đan điên cuồng vận chuyển, Chu Diệp cảm nhận được đạo kiếp lôi này cường đại.
Nếu như không toàn lực ứng phó, hắn tuyệt đối sẽ hi sinh.
Ánh sáng màu xanh lại một lần nữa nở rộ, khí tức kinh khủng mà ôn hòa khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hai loại khí tức mâu thuẫn cùng xuất hiện ở trên người hắn để cho người ta khó có thể lý giải được.
- Oanh!
Vào lúc này, kiếp lôi giống như là ngọn lửa cũng đánh lên trên chân thân của Chu Diệp.
Trên bầu trời, chân thân nhỏ bé của Chu Diệp bị sấm sét màu đỏ bao phủ, khiến cho người ta không thấy rõ tình huống ở bên trong.
Lộc Tiểu Nguyên nhướng mày, con mắt híp lại.
Trong con mắt của nàng phản chiếu tình huống lúc này của Chu Diệp.
Hai nhánh cây cỏ kia bắt đầu mất nước, ố vàng bắt đầu từ chỗ lá nhọn chạy xuống thân.
Nhưng mà trong cơ thể của Chu Diệp, huyền đan y nguyên cứng chắc, không ngừng vận chuyển năng lượng về các vị trí trong cơ thể, đối kháng với năng lượng của kiếp lôi.
Cảm nhận được chuyện này, Lộc Tiểu Nguyên vụng trộm thở phào, nhưng mà vẫn không dám có chút khinh thường.
Khi Chu Diệp còn đang thừa nhận thống khổ thì trên lá cây đột nhiên xuất hiện một lực hút mạnh mẽ.
Thiên địa linh khí ở mười dặm xung quanh nhận dẫn dắt, bị hút vào trong thân thể của Chu Diệp.
Dưới trạng thái vận chuyển cực hạn, chỉ trong chớp mắt, huyền đan đã luyện hóa hết số linh khí này. Nhờ thế mà huyền đan vẫn còn có thể duy trì trạng thái để đối kháng với kiếp lôi.
Thế nhưng mà đáng tiếc, cuối cùng lượng vào vẫn không bằng được lượng ra.
Chỉ có điều, may mắn là năng lượng của kiếp lôi cuối cùng cũng có hạn.
Khi năng lượng của kiếp lôi đang không ngừng tiêu tán, Chu Diệp dần dần chiếm cứ được ưu thế.
Chỗ ố vàng trên lá cây của hắn không ngừng giảm bớt, lá cây đang khôi phục lại màu xanh như lúc ban đầu.