Chương 91: Xảo ngộ đại yêu
Bay hồi lâu, Chu Diệp có cảm giác chán không chịu được.
Hắn rơi xuống mặt đất, tiếp tục đi tiếp.
Hắn vẫn rất có tự tin.
Ai bảo Chu mỗ hắn là một gốc linh thảo có được tu vi Huyền Đan cảnh đâu.
Có thực lực, nên cuồng một chút.
Nhưng, Chu Diệp nói với chính mình, làm một cây cỏ, vẫn nên điệu thấp thì hơn.
Một khi gặp phải sinh linh có tu vi cao hơn mình, vậy thì mình chính là một đệ đệ, rất dễ bị đánh cho tê người một phen.
Muốn cỏ mệnh yên bình, vậy thì không thể tùy tiện tìm chết.
Cho nên, Chu Diệp yên lặng chạy nhanh về phía trước, không dừng lại nhiều.
. . .
"Sàn sạt. . ."
Chu Diệp dừng lại bước chân, trong nội tâm có chút khẩn trương.
Phía trước có động tĩnh, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn nhìn hai bên một chút, muốn đi đường vòng, nhưng vẫn không kịp.
"Sàn sạt. . ."
Bên trong bụi cỏ phía trước có sinh linh đang đến gần, cách Chu Diệp không đến ba trượng.
Trong mơ hồ, Chu Diệp nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, trên thân còn có điểm lấm tấm.
"Mẹ nó, vận may sẽ không kém thế chứ? Vừa ra ngoài đã gặp được đại yêu?" Chân thân của Chu Diệp đang phát run.
Nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo lắng.
Dựa theo cách nói của người mặt to, thân phận của hắn rất có lực uy hiếp.
Chỉ cần lộ ra thân phận nhị đệ tử của Thanh Hư Sơn, mẹ nó có ai dám làm càn với Chu mỗ hắn!
Cho nên, đừng hốt hoảng, vấn đề căn bản là không lớn.
"Cát. . ."
Yêu thú kia đi tới, đúng lúc nhìn thấy Chu Diệp.
Hai người đối mặt, Chu Diệp nhịn không được cười ra tiếng.
Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn không còn hoảng hốt nữa.
Đối phương căn bản không làm gì được hắn.
Yêu thú cúi đầu nhìn Chu Diệp trên mặt đất, lập tức hai mắt sáng lên.
Thế nhưng thấy Chu Diệp đã sinh ra linh trí, nó do dự một cái, cuối cùng lắc đầu, xoay người rời đi.
"Dọa ta một hồi, hóa ra là hươu cao cổ." Trái tim treo ngược của Chu Diệp đã hoàn toàn buông xuống.
Một con hươu cao cổ không thể làm gì Chu mỗ hắn.
Huống chi còn là một con hươu cao cổ rất có tố chất gặp được cây cỏ có linh trí, căn bản là sẽ không ăn.
"Vẫn nên cảnh giác mới được." Chu Diệp nói với chính mình.
Nháy mắt khi nhìn thấy hươu cao cổ, Chu mỗ hắn đã nghĩ chính mình không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao trong ấn tượng của hắn, hươu cao cổ bình thường đều ăn lá cây trên cây.
Nhưng hắn suýt nữa đã xem nhẹ một điểm, hươu cao cổ có thể cúi đầu uống nước, nói cách khác, có thể ăn Chu mỗ hắn.
Xem chừng bỏ chạy vạn năm.
Tại thời điểm thực lực không đủ, ngàn vạn lần không thể tìm chết.
"Nhưng, con hươu cao cổ này chỉ có tu vi Huyền Hải cảnh, mặc dù tu vi không cao nhưng có thể chịu khổ." Chu Diệp ngẫm lại, đuổi theo.
Không qua một lát, hắn đã gặp lại hươu cao cổ kia.
Hươu cao cổ quay đầu nhìn Chu Diệp, trong mắt có vẻ nghi hoặc.
Đầu năm nay, linh thảo đều là đến cửa tặng đầu người à?
Hươu cao cổ cảm thấy có chút kỳ quái, không biết thảo tinh này đang suy nghĩ gì.
"Huynh đệ, mang ta đi một đoạn đường được không?" Chu Diệp vẫy tay với hươu cao cổ, sau đó dò hỏi.
Hươu cao cổ nhìn thảo tinh trên mặt đất ngoắc mình, còn nói ra lời, lập tức ngây người.
Hồi tưởng lại, may mà vừa rồi mình có tố chất, không ra tay với đại lão thảo tinh này, nếu không bây giờ hẳn là mình đã nằm trên mặt đất.
Chu Diệp nhìn nó ngây người, lập tức nói: "Huynh đệ, là thế này, ngươi thấy đấy ta là một gốc cỏ, đi đường rất mệt mỏi, cho nên muốn nhờ ngươi giúp."
Hươu cao cổ suy tư trong lòng, ngẫm lại, cuối cùng gật gật đầu.
"Đa tạ." Chu Diệp lập tức vui mừng, sau đó nhảy đến trên lưng hươu cao cổ.
Hươu cao cổ cảm giác có chút áp lực, dù sao trên lưng đang vác một đại lão.
Đi đường nhất định phải ổn, không thể làm đại lão ngã.
Chu Diệp không hề biết suy nghĩ trong lòng nó.
Nếu Chu Diệp biết vậy thì chắc chắn phải đắc ý một hồi mới được.
Chu mỗ hắn cuối cùng cũng từ một đệ đệ hoa lệ biến thành đại lão.
Thật sự là sảng khoái.
Bản thân hươu cao cổ đã chạy rất nhanh, chớ nói chi là hiện tại đã có tu vi Huyền Hải cảnh.
Tốc độ chạy của nó càng nhanh hơn.
Chu Diệp ở trên lưng hươu cao cổ hưởng thụ cảm giác gió lớn thổi trên người mình.
Nếu như là trạng thái thân người, vậy chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái, cảm giác như gió đang vuốt ve hắn.
Nhưng ở trạng thái chân thân cứ luôn cảm thấy gió lớn đang tát Chu mỗ hắn.
Thật quá đáng.
Nhưng không quan trọng, Chu mỗ hắn cũng không quá quan tâm cảm giác này.
Chu Diệp bỏ qua.
Từ Thanh Hư Sơn đến linh tuyền Xích Hồng căn bản là không quá xa, lúc này đã đi được một nửa lộ trình.
"Thật nhanh." Chu Diệp đắc ý nghĩ.
Hắn muốn đi linh tuyền Xích Hồng ngâm người, hưởng thụ một chút.
Hơn nữa, đã rất lâu hắn chưa gặp Xích Hồng, đối với nhện tinh Xích Hồng kia, ấn tượng vẫn rất khắc sâu.
Sau nửa canh giờ, Chu Diệp phát hiện điều không hợp lý.
"Huynh đệ, ngươi xác định không đi nhầm đường chứ?" Chu Diệp hỏi hươu cao cổ.
Hươu cao cổ choáng váng.
Đi nhầm đường sao?
Hẳn là không?
"Ngươi chờ một chút." Chu Diệp vỗ vỗ nó, sau đó bay lên không, bắt đầu quan sát địa hình.
Nhìn nửa ngày, Chu Diệp cảm thấy rất lạ lẫm.
Hắn có dũng khí khẳng định, tuyệt đối là đi nhầm rồi.
"Ai, đúng là không nên lười biếng, phí cho cái cổ hươu sinh ra dài như thế, vậy mà còn đi nhầm đường." Chu Diệp thở dài, cảm thấy toàn thân khó chịu.
Hắn xuống khỏi lưng hươu cao cổ, nói với nó: "Huynh đệ, lần này đi nhầm thật rồi."
Hươu cao cổ hoảng hốt.
Dẫn đường cho đại lão là vinh hạnh của nó, thế nhưng lại đi nhầm, vấn đề này hơi lớn đấy.
"Đừng nghĩ nhiều, tùy tiện đi một vòng đi." Chu Diệp thấy nó sợ hãi, dùng ngữ khí ôn hòa nói.
Hươu cao cổ gật gật đầu, sau đó mang theo Chu Diệp tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm hai trăm dặm, trời đã sắp tối.
Phía trước, núi sụp đất nứt, mây đen bao phủ.
Dường như có sinh linh đang độ kiếp.
Nhưng Chu Diệp cảm thấy không giống, bởi vì trong mây đen không có điện quang lấp lóe.
Như vậy chỉ có khả năng là có sinh linh đang đánh nhau.
Hươu cao cổ cảm thụ được uy áp từ phía trước truyền đến, chân như nhũn ra, thân thể nó run rẩy.
"Bịch."
Hươu cao cổ lập tức quỳ trên mặt đất, Chu Diệp không kịp chuẩn bị bị quăng ngã xuống.
Nhưng hắn không để ý, lại vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
"Vận may kém quá đi." Chu Diệp bực bội.
Hươu cao cổ cố nén sợ hãi, run rẩy đứng lên, sau đó chạy về phía ngược lại.
"Ài, huynh đệ, ngươi chờ ta một chút." Chu Diệp sững sờ một cái, sau đó bò dậy từ dưới đất.
Chờ sau khi hắn đứng lên, hươu cao cổ đã sớm không thấy bóng dáng.
"Xui, quá xui."
Chu Diệp thở dài, hắn cũng chuẩn bị chạy trốn.
Vừa mới động cước, trên bầu trời có một bóng đen hiện lên, sau đó rơi xuống vị trí cách mấy chục trượng trước mặt Chu Diệp.
"Ầm ầm!"
Mặt đất nổ tung, bụi mù dâng lên, cỏ cây và vụn đá bắn ra từ trong bụi mù.
Chân thân phất phơ của Chu Diệp suýt nữa đã bị một viên đá vụn đập trúng.
Hắn đứng nguyên tại chỗ, có chút ngây người, đồng thời, cảm giác sợi rễ như nhũn ra.
"Chỗ này không nên ở lâu. . ." Chu Diệp nói thầm một câu, sau đó chuẩn bị quay người chạy trốn.
Hắn còn chưa kịp có động tác đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
"Ầm ầm!"
"Rống!"
Tiếng gầm gừ truyền ra từ trong miệng thân ảnh to lớn, nó gào thét về phía sinh linh trong hố sâu, thị uy.
Chu Diệp thấy rõ bộ dáng của nó.
Đó là một con sư tử.
Lông trên người nó nhiễm máu đỏ sậm, phần lưng có một đôi cánh sải dài khoảng chừng trăm thước, đầu cánh còn có một đoạn xương nhọn.
"Đại yêu. . ." Chu Diệp ngừng thở, không dám động.
Loại đại yêu này quá kinh khủng.
Mà một cái chân sau của đại yêu này cách Chu Diệp chỉ mấy trượng.
Nhìn bàn chân to lớn của nó, Chu Diệp chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Hắn sợ đại yêu này sẽ dùng một cước đưa tiễn mình luôn.