Chương 92: Đại ca có thể dịch chân ra một chút hay không?
"Phì phò . . . Phì phò. . ."
Đại yêu Nhục Dực Sư thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Bắp thịt toàn thân cũng đang không ngừng run rẩy, cánh thịt vỗ nhè nhẹ quạt ra cuồng phong.
"Ừm. . ."
Trong hố sâu truyền ra một thanh âm như sấm rền.
Sau đó, Chu Diệp nhìn thấy từ trong tro bụi có một bóng đen xông lên trời, sau đó lao nhanh xuống tấn công Nhục Dực Sư.
Nhục Dực Sư ngửa đầu, hé miệng.
Hai răng nanh như loan đao hoàn toàn triển khai.
"Rống!"
Hung sư điên cuồng gào thét, thổi tung bụi mù xung quanh.
Nó bỗng nhiên đứng thẳng người lên, nâng hai chân trước tráng kiện mạnh mẽ vỗ về phía bóng đen đang lao tới kia.
Chu Diệp ở trong chiến trường, có thể nhìn thấy bộ dáng bóng đen kia vô cùng rõ ràng.
Hắc Mao Kim Cương, bộ lông toàn thân màu đen, trên thân tràn đầy cơ bắp rắn chắc.
Tu vi bọn chúng vượt xa Chu Diệp, lực lượng phát huy ra cũng khiến trời đất thất sắc.
Uy áp thuộc về cường giả bao phủ chu vi mấy trăm dặm.
Chu Diệp ở trung ương có cảm thụ rõ ràng nhất.
Cảnh giới nhục thân của chân thân hắn đã là Linh cấp đỉnh phong.
Dù đến cường độ như vậy, Chu Diệp phát hiện, vẫn mẹ nó vô dụng.
Nên quỳ, vẫn phải quỳ.
Cái này khiến cỏ rất bất đắc dĩ.
Chu Diệp nằm trên mặt đất, suýt nữa chảy ra nước mắt hối hận.
Thế giới lớn như thế, hắn không nên đi xem, lần này hay rồi, sắp chết đến nơi rồi.
"Oanh!"
Trong khi Chu Diệp đang suy tư, hai đại yêu đã va vào nhau.
Năng lượng cường đại sinh ra dư chấn từng vòng từng vòng quét về bốn phía.
"Mẹ nó. . ."
Chu Diệp bị dư chấn đẩy về nơi xa, trong lúc đó đụng gãy một đám đại thụ.
"Phải tìm cơ hội chạy trốn."
Chu Diệp ghé vào đằng sau gốc cây, tóm chặt lấy rễ của đại thụ.
Trong chiến trường.
"Đông đông đông. . ."
Trong chiến trường, Hắc Mao Kim Cương đứng bên cạnh cái hố, nâng hai tay, nắm đấm không ngừng nện trên lồng ngực của mình.
Sau đó, nó mở ra cái miệng rộng, trong miệng dày đặc răng nanh.
"Rống!"
Hắc Mao Kim Cương điên cuồng hống lên.
Gió lớn đột nhiên sinh ra vây Hắc Mao Kim Cương vào giữa.
Nhục Dực Sư vây quanh Hắc Mao Kim Cương, vẫn giữ khoảng cách vài chục trượng.
Nhục Dực Sư hơi cúi đầu, bắp thịt toàn thân căng thẳng, cặp mắt tràn ngập lệ khí phản chiếu động tác của Hắc Mao Kim Cương.
"Rống!"
Hắc Mao Kim Cương cuồng hống lần nữa.
Lần này, một cột sáng đỏ như lửa rộng cỡ một người phun ra từ trong miệng nó, bắn về phía Nhục Dực Sư.
"Oanh!"
Nhục Dực Sư bị đánh trúng, rên lên một tiếng.
Lực lượng cường đại đẩy nó bay về phía xa.
"Ba~!"
Gốc cây bị chân trước của Nhục Dực Sư đá bay.
Móng vuốt sắc bén xẹt qua chỗ ba tấc đỉnh đầu Chu Diệp.
Chu Diệp cũng ngây người.
Nhưng nhìn thấy Nhục Dực Sư đứng lên cách đó không xa, Chu Diệp cảm thấy nơi này không nên ở lâu, phải tranh thủ thời gian trốn mới được.
"Đông!"
Không đợi Chu Diệp trốn đi, Hắc Mao Kim Cương đã xông đến, một cước giẫm ngay cạnh Chu Diệp.
Đất đá nổ tung, một tảng đá bén nhọn cắt đứt sợi rễ của Chu Diệp.
"Ta mẹ nó trêu chọc ai?" Chu Diệp cuốn lên sợi rễ bị đứt, nhanh như chớp chạy xa.
Sau lưng liên tiếp truyền đến tiếng nổ vang.
Chu Diệp hoảng hốt trong lòng, tốc độ chạy trốn cũng càng lúc càng nhanh.
Hắn thi triển Vân Vụ Tung Tích, nhanh như một cái bóng khiến người nhìn không rõ.
"Oanh!"
Chu Diệp chạy nhanh, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một nắm đấm lớn chừng cái đấu.
Nắm đấm kia mang theo lực lượng kinh khủng nện trên mặt đất.
Nếu Chu Diệp quay đầu liền có thể nhìn thấy nắm đấm kia đập ra một hố sâu lớn trên mặt đất.
"Có thể đừng vậy nữa hay không. . ." Chu Diệp muốn khóc.
Rõ ràng là vô tội, vì cái gì hai vị đại lão nhất định phải cuốn cả mình vào.
"Rống!"
Hai đại yêu đồng thời gào thét, lại lao vào đánh nhau.
Dù Chu Diệp chạy đến hướng nào, hai đại yêu vẫn cách hắn không quá trăm trượng.
Chu Diệp cũng hoài nghi hai đại yêu này có phải đã ngầm thương lượng rồi không, ý đồ muốn hù dọa Chu mỗ hắn một chút.
Thế giới này quá nguy hiểm.
Quá nhiều nguy hiểm, tu vi không cao, thật sự không thể tìm chết.
Chu Diệp ra kết luận, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Đồng thời, hắn đã làm tốt chuẩn bị hô danh hào của mình bất cứ lúc nào.
Chỉ cần hô lên danh hào, mẹ nó còn ai dám làm càn với Chu mỗ hắn, không sợ chết hay sao?
Thanh Hư Sơn.
Sắc mặt người mặt to có chút quái dị.
"Thế mà trùng hợp như vậy?" Hắn nói nhỏ một câu, sau đó lắc đầu.
"Hi vọng hai tên này đừng tìm chết."
. . .
"Oanh!"
Hai đại yêu chém giết như muốn phân ra kết quả sinh tử.
"Ầm!"
Hắc Mao Kim Cương bay ngược ra ngoài đâm một ngọn núi cao lớn ngàn trượng đến sụp đổ.
Một tảng đá bay ra nện trúng sợi rễ của Chu Diệp, khiến hắn không thể động đậy nửa phần.
"Mẹ nó. . ." Chu Diệp lập tức mắng to.
Có nhục thân ở cảnh giới Linh cấp đỉnh phong, tảng đá cũng không thể đập chết Chu mỗ hắn, nhưng sợi rễ bị kẹt, khiến hắn không thể tiếp tục chạy trốn.
Chuyện này khiến Chu Diệp rất hoảng.
"Lão tử chỉ muốn sống sót, coi như lão tử van cầu ngươi, ngươi động một cái đi." Chu Diệp nghiêng người sang, nâng hai lá áp lên tảng đá lớn, vọng tưởng đẩy nó ra.
Một lúc lâu sau tảng đá vẫn không hề nhúc nhích chút nào.
Chu Diệp nằm trên mặt đất có chút muốn khóc.
Cỏ sinh không dễ dàng như thế, chẳng lẽ sắp kết thúc rồi hay sao?
"Không có khả năng, chỉ cần Chu mỗ ta hô lên danh hào, hai đại gia này chắc chắn sẽ dừng tay." Chu Diệp đang nhìn chiếc nhẫn buộc trên lá cây, đột nhiên nói.
"Ta chính là Thanh. . ."
"Oanh!"
Còn mẹ nó chưa hô ra miệng, tảng đá ép trên người Chu Diệp đã nổ.
Nhìn kỹ, là Hắc Mao Kim Cương bay ngược đâm trúng tảng đá.
"Trong cuộc sống làm gì có nhiều trùng hợp như thế, khẳng định là cố ý." Chu Diệp lặng lẽ nói thầm, đứng lên chuẩn bị chạy trốn.
"Ầm!"
Hắc Mao Kim Cương đứng lên, xoay xoay cổ phát ra một tràng tiếng giòn vang.
Bỗng nhiên nó đạp mạnh chân, mặt đất chấn động kịch liệt.
Chu Diệp mất khống chế bay lên, sau đó đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Theo mặt đất chập trùng, hắn cảm giác không khống chế nổi thân thể của mình.
"Rống!"
Hai đại yêu lại tiếp tục.
Giữa song phương ngươi tới ta đi, nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt Chu Diệp ngây người, trên người Hắc Mao Kim Cương đã có thêm rất nhiều vết thương không ngừng chảy máu.
Nhục Dực Sư cũng không ổn, đôi cánh thịt suýt nữa bị Hắc Mao Kim Cương xé rách, đầu cũng có một dấu vết nắm đấm to lớn.
Đại lão vật lộn kinh khủng như vậy.
Đồng thời, Chu Diệp cảm thấy sinh mệnh lực của chúng nó đúng là ương ngạnh, máu tươi chảy thành dòng suối nhỏ, đánh trả lại vẫn mạnh mẽ như thế.
"Phì phò. . . Phì phò. . ."
Nhục Dực Sư thở hổn hển, sau đó nâng chân trước vung về phía Hắc Mao Kim Cương.
"Bạch!"
Ba móng vuốt lóe lên.
"Phốc. . ."
Phần eo Hắc Mao Kim Cương xuất hiện ba vết máu, vết thương rất sâu, có thể thấy được nội tạng.
Chu Diệp hít một hơi khí lạnh.
Hắc Mao Kim Cương này suýt nữa không còn thận.
"Phốc!"
Nhục Dực Sư xòe hai cánh nhanh chóng vỗ, sau đó, trong sự chấn kinh của Chu Diệp, trực tiếp chạy trốn.
"Rống!"
"Mẹ nó ngươi có dũng khí thì trở lại đánh tiếp đi!" Hắc Mao Kim Cương vuốt lồng ngực chính mình, rống lên với Nhục Dực Sư đã bay rất xa.
"Lần sau, lần sau lão tử giết chết tên béo nhà ngươi." Nhục Dực Sư quay đầu phun một câu, sau đó biến mất không thấy.
"Mẹ kiếp!" Hắc Mao Kim Cương dậm chân.
Không dậm chân còn tốt, sau khi dậm chân, ngón chân vừa vặn giẫm trúng thân thể Chu Diệp.
"Két. . ."
Chu Diệp nghe thấy rất rõ ràng, mẹ nó kia là tiếng thân thể đứt gãy.
"Đại ca, có thể dịch chân ra một chút hay không?" Chu Diệp nâng lên một mảnh lá, nhẹ vỗ ngón chân Hắc Mao Kim Cương, sau đó phát ra thanh âm yếu ớt.
Ban đầu Hắc Mao Kim Cương còn hơi nghi hoặc, sau khi cúi đầu lại có chút sửng sốt.
Mình đang dẫm lên thứ gì đây?