Địa giới Lôi gia, bán đảo Phi Ba, mùa hè năm 1941 lịch đại lục.
Thời điểm giữa trưa, đúng là lúc mặt trời nóng nhất, ánh
mặt trời cực nóng giống như trước, chiếu vào người khiến mồ
hôi ướt đẫm, đầu váng mắt hoa.
Giờ phút này, trên
đường cũng không có nhiều người đi lại, đại đa số người buôn
bán đi ra ngoài đều tụ ở dưới bóng cây hai bên đường tạm thời
né tránh cái nóng.
Bên cạnh chỗ rẽ trên một con
đường, một mảnh đất trống có cây đại thụ có hai cành lá tươi
tốt đã sớm được người dân làng lanh lợi mở một quán trà ngoài
trời.
Quán trà này đừng xem chỉ có bốn cây trúc, che
một mảnh vải rách, bên trong ngay cả bàn ghế đều không có, đồ
ăn lại chỉ có cơm nắm cùng nước sôi, nhưng dựa vào địa thế,
việc buôn bán vẫn rất phát đạt.
Không phải sao? Giờ
phút này bên cạnh đã đỗ lại hơn mười cái xe ngựa, hơn một trăm người dừng lại nghỉ. Trừ hai ba người đi đường, còn có bảy
tám người bộ dạng như kẻ buôn bán nhỏ.
Tuy là do thời tiết cực kỳ nóng bức, mọi người không có tâm tình lớn tiếng
ồn ào, nhưng cũng túm năm tụm ba tán gẫu.
Một hồi âm
thanh ầm ầm truyền đến, mọi người giương mắt nhìn, cách đó
không xa có hơn mười xe ngựa đang ầm ầm chạy về phía này làm
tung bụi đất đầy trời.
Nhìn thấy bụi đất ngày càng
ít dần, ông chủ quán trà hiểu được đối phương chuẩn bị đến
đây nghỉ tạm. Hắn lộ vẻ mặt tươi cười kêu bồi bàn chuẩn bị
sẵn sàng, trong đầu đã bắt đầu tính toán mình có thể từ
những người buôn bán này kiếm được bao nhiêu tiền đây.
Đúng như ông chủ quán trà dự đoán, hơn mười cỗ xe ngựa thanh
thế to lớn đi vào lề đường, tiến vào khu đất trống liền dừng
lại.
Ông chủ quán trà đang muốn tiến lên chuẩn bị mời
khách, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ: Một
người đánh xe quần áo so với hắn còn đẹp hơn, người đánh xe mặt hất lên trời vẻ mặt ngạo nghễ ném hơn mười tiền đồng nói:
- Cho ba mươi thùng nước ngọt cho ngựa!
Ông chủ quán trà bị dọa cho hoảng sợ, không ngờ lấy tiền mua nước cho ngựa, rất có tiền sao?
Có điều hắn cũng vui mừng thu tiền lui ra, dù sao người như
vậy sẽ không mua đồ ăn của mình, có thể bán tiền nước cũng
là tốt rồi.
Từ những chiếc xe ngựa được người đánh xe đỗ ở đất trống, mười tên tráng hán hông đeo đao kiếm nhảy
xuống. Đầu tiên là nhìn lướt qua mọi người ở đây một vòng sau
đó mới bắt đầu bày ra trận hình hộ vệ. Tiếp theo hai người
hầu nữ xinh đẹp đi xuống xe ngựa, trải một mảnh chiếu ở chỗ
râm mát rồi bày lên nước trà và bánh ngọt.
Đến lúc
này, một người đàn ông trung niên mặc tơ lụa, bộ dạng ngạo
nghễ tự đắc mới xuống xe ngựa trong ánh mắt chờ mong của mọi
người.
Nhìn thấy sự phô trương của người này, mọi người ở đây thật cẩn thận đánh giá.
Những người dân quê đều nghĩ là nhân vật quyền quý, tất cả
đều khẩn trương cúi đầu không dám hé răng, mà bộ dáng những
thương nhân kia, sau một phen đánh giá người đàn ông trung niên
thì khinh thường bĩu môi, rồi quay lại nói chuyện trời đất với
nhau.
Người đàn ông trung niên ngồi nghỉ tạm ở chiếu,
một bên một người hầu nữ quạt mát, một người khác rót trà,
phía sau còn có hai hộ vệ bộ dáng hung thần ác sát. Tuy rằng hắn không vừa lòng những thương nhân này không có để ý tới hắn,
nhưng cũng không nói gì thêm, cùng hai người hầu nữ nói chuyện
cười đùa.
- Ta nói người anh em này, lần này nhập hàng hóa gì vậy?
Một người trung niên bộ dạng gầy đen mặc áo mỏng ngắn tay
lộ ngực, cầm một cây quạt tự quạt cho mình đi tới đứng ở đối diện người trung niên mặc hoa phục nói. (Hoa phục: áo truyền
thống của TQ)
Người trung niên này nghe vậy, đầu tiên
là nhìn cách ăn mặc mỏng manh của người kia, khóe miệng run run, nhưng vẫn vẻ tươi cười nói:
- Cũng không có hàng hóa gì, chỉ là hơn mười xe đặc sản của đế quốc Áo Đặc Mạn mà thôi.
Giọng điệu như là rất lơ đãng nhưng lại có một chút ngạo nghễ bên trong.
- Hơn mười xe? Giỏi a! Hiện tại đế quốc nội loạn, đặc sản
của đế quốc rất đáng giá, tùy tiện sang tay đều có lãi gấp
mấy lần. Ài! Ta lại không được, chỉ có một xe khảm đao mà thôi.
Người trung niên áo cộc lắc đầu thở dài.
- Khảm đao?
Người trung niên áo dài vốn đang có bộ dáng đầy mặt vênh
váo lập tức giật mình nhảy dựng lên, mọi người bên cạnh nghe
nói thế cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi nhìn người trung niên áo cộc.
- Đúng vậy! Nếu không phải là tiền vốn ít, ta cũng không
chỉ mua một xe. Thật là nghèo túng mà, ngay cả xe cũng không đổi
được xe bốn bánh.
Người trung niên áo cộc rất tùy ý chỉ một chiếc xe ngựa hai bánh.
Lúc này, một người trẻ tuổi đang ở trước xe chăm sóc cho
ngựa nhếch mép cười, kéo màn xe ra, lộ ra bên trong một bó lớn vật kim loại dùng cỏ buộc chặt.
Nhìn đến đồ vật
chân thật hiện ra trước mắt mình, mọi người bao gồm cả người
trung niên mặc hoa phục đều cảm thấy kính nể thật sự. Lôi gia tuy rằng không hạn chế hoạt động buôn bán, nhưng lại nghiêm khắc
khống chế quản lý những vật tư và trang bị quân sự giống như
các chư hầu khác. Cho nên những thương nhân có thể buôn bán trang bị quân sự đều là những người khó lường.
Người trung niên mặc hoa phục hiện tại cũng không dám coi thường người trung niên mặc áo cộc giống phu khuân vác này, vội mời hắn vào chiếu ngồi.
Mà thương nhân ở xung quanh làm gì có ai ngu
ngốc, lập tức nhích lại gần làm quen, mọi người sau một phen
báo ra tên họ, người trung niên hoa phục nói với người trung niên
áo cộc:
- Đại ca! Nếu ngài thần thông quảng đại như
vậy, sao lại chỉ mang một tùy tùng ra ngoài? Không sợ gặp phải
kẻ cướp sao?
- Hắc! Tùy tùng cái gì, đó là thằng nhóc nhà ta đó!
Người trung niên áo cộc cười:
- Về phần kẻ cướp? Hắc hắc! Trong địa giới mấy chục chư hầu bốn phía quanh đây, ai dám động đến người thành Thanh Nguyệt
chúng ta?
Lời này được mọi người tán thành:
- Đúng vậy! Lôi gia danh chấn thiên hạ, những chư hầu quanh đây ai
mà chẳng phải nhìn mặt Lôi gia mà làm việc. Chúng ta ở những
địa phương đó buôn bán căn bản không cần mang theo hộ vệ, ai dám trêu chọc chúng ta chẳng khác nào trêu chọc Lôi gia!
Mọi người đồng thanh phụ họa, trong giọng nói đều mang một
loại kiêu ngạo. Cũng khó trách, Lôi gia tại mảnh đất này là
một chư hầu mạnh nhất, cho tới bây giờ đều là đánh người ta,
căn bản không ai dám đến đùa với lửa, cảnh này khiến dân chúng dưới thế lực của Lôi gia nhiều ít đều có điểm kiêu ngạo.
- Đại ca nói đúng, có điều buôn bán trang bị quân sự thì
càng xa càng tốt, chẳng lẽ đại ca chỉ buôn bán với những chư
hầu xung quanh?
Người trung niên áo dài tiếp tục hỏi.
- Ta không phải nói là nghèo đến mức ngay cả xe ngựa bốn bánh đều không có sao?
Người trung niên áo cộc uống một ngụm rượu mà người trung niên áo dài rót ra cười nói.
- Ách! Vậy ngài như thế nào...
Nghe vậy, người trung niên áo dài sắc mặt rất khó coi, hắn
nghĩ mình bị lừa. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như quả thật là
người quyền quý, làm sao mà ngay cả một tên tùy tùng cũng
không có?
- Hắc hắc! Muốn biết ta làm sao có được
trang bị quân sự? Ta đây là được người anh trong tộc chiếu cố,
mà người anh trong tộc của ta cũng là người mới được cấp trên
coi trọng đề bạt. Huynh ấy trong tay có chút quyền nhỏ, cũng
không có quên người em trong tộc, liền đưa một ít cho ta.
Người trung niên áo cộc cười nói.
- Ồ!
Tất cả mọi người đang lắng nghe đều phát ra một thanh âm có ý vị sâu sắc, trong mắt đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Nhìn ánh mắt mọi người, người trung niên áo cộc lộ ra vẻ mặt đắc ý, cười nói:
- Hắc hắc! Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, muốn đi trị an sở tố giác sao?
Hắc hắc! Người anh trong tộc của ta là giúp ta theo phương
pháp hợp lý, quang minh chính đại, tuyệt đối không trái với
pháp luật Lôi gia. Bằng không ta làm sao có thể ở chung quanh mà kiêu ngạo tuyên dương?
- A? Đâu có, chúng ta làm sao lại hoài nghi.
Mọi người đều xấu hổ xua tay nói, mọi người ngầm chấp
nhận, nếu thật sự là dùng phương pháp không phù hợp quy củ mà có được, khẳng định không dám khắp nơi tuyên dương.
Có điều trong đó cũng có mấy người đầu óc linh hoạt, cho rằng
đây là cố ý tung hỏa mù, cho nên ngược lại càng thêm quyết tâm
đi tố giác. Nếu mà không đúng cùng lắm là bị cưỡng bức lao
động vài ngày, nếu đúng thì chính mình liền phát tài.
- Xem ra đại ca được người anh chiếu cố, về sau khẳng định
là tiền lời đầy kho. Tiểu đệ còn muốn đại ca chiếu cố đây. Nào, làm một chén.
Nói xong, người trung niên áo dài nhiệt tình rót rượu cho người trung niên áo cộc.
Một người ăn mặc kiểu quý tộc tâng bốc người ăn mặc như phu
khuân vác, một màn này cũng không khiến cho người xung quanh cảm thấy có cái gì kỳ lạ.
Bởi vì, toàn bộ thương nhân
trên bán đảo Phi Ba đều biết, thương nhân có thể tiến hành buôn
bán trang bị quân sự đều là giàu nứt đố đổ vách. Cho dù ngay
từ đầu nghèo đến cùng cực, nhưng chỉ cần dính vào việc buôn
bán trang bị quân sự, vậy không được bao lâu, tiền đều có thể
rải đầy đất.
Vào lúc mọi người đang tâng bốc, xa xa
lại truyền đến tiếng vó ngựa đi tới. Tiếng vó ngựa trong trẻo như vậy, mọi người vừa nghe liền biết là đội kỵ binh lập tức ngẩng đầu nhìn.
Đập vào tầm mắt là khoảng mười tên
kỵ binh cắm cờ tam giác màu đỏ, vào lúc mọi người còn không
kịp phản ứng lại, đội kỵ binh vây quanh một người trẻ tuổi mặc
giáp da đã phóng tới dừng ở cạnh quán trà.
Mọi người
vừa nhìn, trên cờ của bọn họ quả thực có một vòng tia chớp
bao quanh chữ “Lôi”, dân làng lập tức sợ tới mức quỳ rạp trên
đất.
Tuy rằng bọn họ không biết chữ kia, nhưng đồ án
đại biểu chúa tể các sinh linh trong phạm vi lãnh địa Lôi gia,
cho dù bọn họ nằm mơ cũng không dám quên.
Hơn nữa cho
dù đối phương không phải là nhân vật lớn của Lôi gia, chỉ là
một võ sĩ nho nhỏ, những dân làng này cũng đều phải quỳ lạy, bởi vì bọn họ không được tự do như thương nhân, bọn họ là dựa vào đồng ruộng mới có cơm ăn.
Dân làng bình thường
trên toàn bán đảo Phi Ba đều là người làm ruộng, một võ sĩ
bất kỳ cũng đều là địa chủ, trời sinh đã có sự khác nhau.
Những thương nhân thật cẩn thận nhìn chữ “Lôi” ở chính giữa
đồ án trên mặt cờ, sau khi phát hiện là đồ án cánh hoa, đều
thở ra một hơi, đứng dậy khoanh tay cúi đầu đứng ở một bên.
Chư hầu ra ngoài, tất cả người đi đường đều phải quỳ lạy
cúi đầu ở hai bên đường, người phạm luật đều chém đầu. Đây là quy định đã có từ trước tới nay mà tất cả các thế lực chư
hầu trên toàn bán đảo Phi Ba cùng áp dụng.
Lôi gia đương
nhiên là cũng kế thừa quy định này, cho nên khi các thương nhân
phát hiện đối phương là một thành viên gia tộc nào đó dựa vào Lôi gia, mới dựa theo quy định, cúi đầu đứng trang nghiêm chờ
những võ sĩ này rời đi hoặc là hỏi thăm.
Thương nhân
cũng không lo lắng cho sinh mệnh cùng tài sản của mình, quê
quán bọn họ đều phụ thuộc trực tiếp vào Lôi gia. Dân chúng
thuộc vào lãnh địa Lôi gia, nếu không phạm sai lầm, chính là
gia chủ Lôi gia cũng không có quyền tùy ý cướp đoạt tài sản
của bọn họ, càng không nói đến những gia tộc cấp dưới của Lôi gia.
Những quy định tập quán trải rộng toàn bán đảo
Phi Ba có rất nhiều điều làm người đế quốc cảm thấy quái dị. Trong đó một cái là dân lãnh địa xúc phạm tới người làm
quan, người nhà quan có thể tùy ý chém giết, nhưng chỉ nhằm
vào đương sự mà sẽ không liên lụy tới người nhà.
Trừ
làm phản sẽ bị diệt tộc ra, những hành vi phạm tội khác đều
là một mình đương sự chịu trách nhiệm, không liên lụy đến gia
tộc. Cho nên trên bán đảo Phi Ba, đột nhiên phát hiện có người
phơi xác đầu đường, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Có điều tuy là người nhà quan có thể tùy ý chém giết
người dân lãnh địa xúc phạm mình, nhưng cũng không thể chém
giết dân lãnh địa không phạm sai lầm, nếu không sẽ bị phạm vào tội - tội danh rất quái dị, đó là “lãng phí lao động”.
Nhưng lại có điều khác càng quái dị hơn, nếu ngươi tùy ý
giết dân lãnh địa của mình, nhiều nhất bị khiển trách một
phen, chủ công của ngươi, thủ trưởng, đồng nghiệp sẽ cho rằng
ngươi là một người ăn hoang phá hoại.
Hay là nói, chỉ
cần trong mắt ngươi những người này có ấn tượng không vừa mắt, ngươi thậm chí có thể giết tất cả dân trên lãnh địa của
ngươi.
Đương nhiên, nếu như thế, dân lãnh địa bạo động,
chạy ra ngoài, thậm chí những lãnh địa này bị chủ công tước lấy
cũng sẽ xảy ra, tuy nhiên trừ những chuyện này thì không có
phiền toái gì khác.
Ngoài ra, nếu ngươi giết dân lãnh
địa của đồng nghiệp mà dân lãnh địa này xúc phạm tới ngươi
thì không có gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi bởi vì thích thú mà
đến giết người, hắc hắc! Như vậy ngươi liền có thêm một kẻ
địch, đối phương thân là lãnh chúa thì không thể không nhìn dân
lãnh địa của mình bị giết một cách vô ích.
Có điều
kẻ địch như vậy lại có thể dùng quyền thế cùng tiền tài để
tiêu trừ. Nhưng nếu là giết chết cấp trên của dân lãnh địa,
vậy ngươi tuyệt đối sẽ bị răn dạy trước tiên, nếu cùng thủ
trưởng quan hệ không tốt thậm chí còn có thể bị tước chức vị
thêm vào đó còn bị hãm hại.
Nếu là chủ công của dân
lãnh địa? Vậy thì mổ bụng tự sát là lựa chọn duy nhất, bằng không thì tạo phản đi.
Tuy vậy cũng có thể khẳng
định, nếu không phải đột nhiên bị điên, không có lãnh chúa nào
lại vô duyên vô cớ giết dân để vui đùa. Dù sao dân cư chính là
sự bảo đảm cho giàu có cùng lực lượng quân sự. Bất kỳ một
lãnh chúa nào đều hy vọng chiếm được nhiều tiền tài, lương
thực, quân đội hùng mạnh anh dũng, làm sao lại tự đục khoét
nền tảng của mình.
Cho nên, trừ khi mưu phản bị diệt
tộc ra, những người khác cũng sẽ không lo lắng tài sản của
mình bị lãnh chúa cùng quan viên tùy ý cướp đoạt.
Hơn nữa điều này còn chưa đầy đủ, nếu như quan viên phạm sai lầm bị cách chức, đất được chủ công ban cho cũng không bị tước lấy,
đương nhiên địa bàn phụ trách quản lý tự nhiên phải thu về.
Mà quân địch xâm phạm, chỉ cần không chống cự được tới cùng, sau khi đầu hàng đối phương cũng sẽ không thu hồi tất cả đất
của ngươi, ít nhất sẽ lưu lại đủ đất cho gia tộc ngươi sinh
sống.
Thân phận quan lại trên bán đảo Phi Ba được tôn
vinh như thế. Đây cũng là vì sao mà tất cả mọi người đều liều mạng muốn làm quan.
- Ông chủ có đây không? Lấy mười lăm phần cơm nắm cùng nước trà.
Một kỵ binh nhìn lướt qua mọi người một cái rồi hô lên.
Ông chủ quán trà kiến thức rộng rãi, biết đối phương không
phải lãnh chúa của mình, bởi vậy cũng không có quỳ trên mặt
đất mà cúi đầu khom người giống như những thương nhân kia. Nghe
nói thế lập tức thẳng lưng chạy đi lấy cơm nắm, mà bồi bàn
của hắn cũng là người cơ trí lập tức đưa nước trà lên.
Những kỵ binh này cũng không xuống ngựa, người trẻ tuổi duy nhất phía sau áo giáp không có dấu cờ nói:
- Thời gian gấp gáp, mang theo cơm nắm ăn trên đường.
Nói xong cầm lấy một ly trà uống một ngụm hết sach, cầm cơm nắm lên nhét vào trong túi ngực, mà những kỵ binh khác cũng
làm như vậy.
Ông chủ quán trà một bên cẩn thận hầu hạ, một bên ngầm đánh giá những võ sĩ này.
Khi hắn nhìn đến những võ sĩ này quần áo cũng không lộng
lẫy, thậm chí có thể nói là quá giản dị..., bởi vì hắn
nhìn quần áo những võ sĩ này đều có miếng vá, liền không
khỏi âm thầm cầu nguyện, hy vọng những võ sĩ này không phải
tùy tiện ném vài đồng tiền là xong, bằng không chính mình có
thể là mất vốn.
Võ sĩ tuổi trẻ ấy tiện tay ném cho
ông chủ quán trà một vật, kéo cương ngựa, nói một tiếng: “Đi!” liền mang theo những kỵ binh khác rầm rầm xông lên đường cái
sau đó nhanh chóng rời đi.
Ông chủ quán trà nhìn vào vật trong tay, ngạc nhiên vui mừng hô:
- Trời ạ! Ngân lôi tệ! Không nghĩ tới những võ sĩ này áo
quần bình thường, nhưng ra tay lại hào phóng như vậy.
Lời này vừa nói xong, những người khác còn không có phản ứng
gì, nhưng những thương nhân ngay khi kỵ binh rời đi rốt cuộc thở
ra một hơi, vừa mới hớp một ngụm nước lập tức phun ra.
Người trung niên áo cộc chính là một trong số đó, hắn ho khan một tiếng, chỉ vào ông chủ quán trà cười mắng:
- Ngươi... ngươi! Thật đúng là mắt chó nhìn không được người sao!
- Võ sĩ Lôi gia trừ khi được triệu kiến cùng tham gia dự
tiệc, có người nào mặc quần áo lộng lẫy? Tiền của bọn họ
đều dùng để mua sắm ngựa chiến và binh khí! Ngươi không phải
là nghĩ võ sĩ Lôi gia đều là khố rách áo ôm chứ? Ngươi có
biết võ sĩ cấp thấp nhất của Lôi gia là Kỳ Đinh, có thể có
được lãnh địa là bao nhiêu thạch không? Một thạch! Nhưng mà mỗi tháng đều có tiền lương như nhau. Đó cũng nói lên, mỗi tháng
có một ngân lôi tệ làm tiền tiêu! Có biết lãnh địa một thạch
lớn bao nhiêu không? Ít nhất là bốn mươi công mẫu! Toàn bộ chỗ
này tính lên đều không được bốn mươi công mẫu a! (1 mẫu =100m2)
Người trung niên áo cộc quay về bốn phía ra dấu tay vẽ một vòng tròn lớn, vẻ mặt cường điệu nói.
Những dân làng tất cả đều vẻ mặt dại ra đứng tại chỗ không phản ứng, người trung niên áo cộc cảm giác chính mình bị coi
thường buồn rầu nhổ một ngụm nước bọt mắng:
- Thật
sự là một đám nhà quê không có kiến thức! Mười mấy nắm cơm
được cho một ngân lôi tệ, còn dám nói người ta ăn mặc rách
rưới!
Người trung niên áo dài cười lắc đầu nói:
- Đại ca! Đừng quên nơi này mấy tháng trước còn là lãnh địa
của chư hầu khác. Những dân làng bọn họ chỉ sợ ngay cả ngân tệ đều chưa thấy qua, hơn nữa bọn họ còn không biết gì nhiều thể chế quân sự của Lôi gia, có bộ dáng như vậy cũng là bình
thường. Đừng nói bọn họ, ngay cả chúng ta đây lần đầu tiên nghe thấy thể chế quân sự này, cũng không phải ngây ngốc giống bọn họ sao.
Người trung niên áo cộc nói:
- Đúng
vậy! Lúc trước nghe được một tân binh được một thạch, ta còn
chưa tin, chờ khi những tên này cầm đến chứng minh lãnh địa khoe khắp nơi, ta lập tức mang theo đứa con chạy tới tham gia quân
đội, chỉ tiếc việc tuyển binh đã chấm dứt, thật sự là hối
hận.
- Ta nhớ rõ thành Thanh Nguyệt tuyển binh mấy tháng một lần, làm sao không cho con huynh lại đi thử xem?
Người trung niên áo dài hỏi.
Người trung niên áo cộc khoát tay:
- Đừng nói nữa, lần tuyển binh sau ta cũng mang theo con trai
đi, nhưng không nghĩ tới, cấp bậc tân binh vốn là Kỳ đinh, không
ngờ lại biến thành võ sĩ tầng thấp nhất của Lôi gia.
- Binh lính mới gia nhập biến thành bậc một binh nhì, chẳng
những không có lãnh địa hơn nữa mỗi tháng chỉ có hai trăm
đồng. Phải đi lính một năm sau mới chuyển thành binh bậc hai,
mà binh bậc hai cũng chỉ năm trăm đồng. Tham gia quân ngũ hai năm
mới là binh bậc nhất được bảy trăm đồng, hơn nữa nếu không có
công lao chém đầu thì không được thăng lên làm Kỳ đinh. Tuy rằng
lương tháng của tân binh cũng có thể làm cho người ta tranh đến
sứt đầu mẻ trán, nhưng chúng ta là ai mà lại quan tâm đến chút ít lương tháng ấy chứ?
- Vậy cũng không có cách nào, một là quân đội Lôi gia nhiều, hai là một người tân binh chỉ cần nhập ngũ có thể đạt được đất đai, khẳng định sẽ khiến cho
giai cấp võ sĩ bất mãn, bởi vì có được thạch cao là tượng
trưng cho võ sĩ, võ sĩ tuyệt đối sẽ không thừa nhận tân binh
là nông dân mà cùng đẳng cấp với bọn họ. Tuy chỉ là cải biến cấp
bậc võ sĩ, đãi ngộ của những tân binh này cũng mang đến phiền phức cho
thành Thanh Nguyệt. Bởi vì những người đến nhập ngũ vì mấy trăm đồng
lương tháng theo bốn phương tám hướng mà tới, gần như làm cho thành
Thanh Nguyệt muốn sụp đổ. Phải biết rằng binh lính của các chư hầu khác
lương cả năm mới là một, hai xâu tiền đồng.
Mấy thương nhân kiến thức rộng rãi cảm thán nói.
- Những cấp bậc nhất đẳng, nhị đẳng là vì những binh lính không có
công lao chém đầu mà đặt ra. Chỉ cần chém được một cái đầu, cho dù là
binh bét cũng lập tức trở thành Kỳ Đinh. Mấy đứa con, cháu nhà ta cũng
là nhìn đến điểm ấy mới cam nguyện làm binh bét.
Người trung niên mặc hoa phục nói.
Người trung niên áo cộc hiểu được ý nghĩa bên trong lời này, có chút ngượng ngùng nói:
- Đứa con này của ta được nuông chiều từ bé sinh hư rồi, võ không
thành văn chẳng được. Những điều kiện khi tuyển binh yêu cầu không qua
được một cửa, cùng với việc làm binh bét đi chịu chết, còn không bằng
theo ta buôn bán khắp thế giới gia tăng kiến thức. Sau đó năng lực đạt
tới võ sĩ trực tiếp trở thành người có trách nhiệm quản lý là được rồi.
Người trung niên mặc hoa phục nghe được người trung niên áo cộc nói
đứa con không thể nhập ngũ, trong lòng vốn nổi lên cảm giác khinh bỉ.
Nhưng khi nghe được từ “nuông chiều từ bé” này, trong lòng lập tức chấn
động, trừ bỏ những người rất giàu, rất quyền quý trên bán đảo Phi Ba
này, có ai lại nuông chiều từ bé đời tiếp theo?
Nghĩ vậy, người trung niên mặc hoa phục lập tức vẻ mặt đồng ý gật đầu nói:
- Ừ! Đây cũng là một biện pháp, có điều công lao của quan văn không lớn như quan võ.
- Không quan hệ, ta cũng không mong chờ thằng con ta trở thành chư
hầu lãnh địa vạn thạch, chỉ cần có thể trở thành võ sĩ làm rạng danh gia tộc là được rồi.
Người trung niên áo cộc nói rất thực tế.
Vào thời điểm thương nhân nói chuyện phiếm, những dân làng đã tỉnh
táo lại vây quanh xem xét đồng ngân tệ trong tay ông chủ quán trà.
Đây là một đồng bạc có đường kính khoảng một tấc, hai mặt đều có tia chớp bao quanh chữ “Lôi”.
- Oa! Trên ngân tệ có gia huy của lãnh chúa đại nhân, đây là tiền tệ
mà lãnh chúa đại nhân tự mình ban hành! Thật sự là xinh đẹp!
- Đúng vậy, đúng vậy! Có điều làm sao đồng tiền này lại hình tròn? Ta nhớ rõ trước kia tiền đều là hình bầu dục mà.
- Câm miệng! Nhiều chuyện như thế làm gì? Muốn chết a!
- Đúng thế! Mặc kệ nó là hình tròn hay hình bầu dục, dù sao đều là tiền, có thể sử dụng là được!
- Nhưng hình bầu dục lớn hơn a, hình tròn này nhỏ, nếu vậy chẳng phải là lỗ vốn sao?
Một dân làng cẩn thận nói, lời này vừa ra, những dân làng vốn rất
hưng phấn đều im miệng. Tuy bọn họ mặc kệ hình dáng tiền, nhưng đổi lỗ
vốn cũng không phải là những người dân bọn họ có thể chịu được.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của dân làng, các thương nhân đều nở nụ cười.
Người trung niên mặc hoa phục nói:
- Bọn nông thôn các ngươi a, cái gì cũng không biết thì không nên nói lung tung, cẩn thận đắc tội quan gia! Nói cho các ngươi biết, trước kia chúng ta dùng tiền hình bầu dục nặng một lượng, mà đồng tiền ngân lôi
này cũng nặng một lượng. Không thấy đồng bạc này dày hơn sao? Giá trị
cũng giống như trước kia.
- A! Vậy là đồng tiền ngân lôi này cũng giá trị như trước?
Dân làng khẩn trương hỏi.
Tất cả thương nhân đều vui vẻ gật đầu, mà người trung niên áo cộc
khinh thường nói thầm: “Không phải vừa mới nói đồng tiền ngân lôi bằng
lương một tháng của một Kỳ Đinh sao? Thật sự là không có trí nhớ.
Người trung niên mặc hoa phục đột nhiên lắc đầu thở dài nói:
- Tuy rằng lôi tệ đã được tuyên truyền xâm nhập lòng dân, ngay cả
những dân làng gần biên giới đều biết sự tồn tại của lôi tệ, nhưng Lôi
gia lần này đổi tiền có chút tùy tiện a. Nói thế nào thì đồng tiền hình
bầu dục đã lưu hành trên bán đảo Phi Ba hàng trăm năm, trong thời gian
ngắn cùng đại lục so sánh nhìn thế nào cũng thấy hơi tỏ ra chỉ vì cái
lợi trước mắt. Có lẽ nguyên do bởi vì người vừa mới lên đảm nhiệm Thừa
hành chế tạo tiền không lâu muốn biểu hiện năng lực của mình?
Người trung niên áo cộc không muốn nhìn người trung niên mặc hoa phục khoe khoang kiến thức, hắn lập tức cười nói:
- Huynh đệ! Ngươi quá lo rồi. Thừa hành chế tạo tiền mới lên đảm
nhiệm được thời gian bao lâu? Lôi tệ này xuất hiện là thời gian bao lâu? Thời gian chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã có thể khiến cho tất cả dân lãnh
địa biết sự tồn tại của lôi tệ là công lao thế nào chứ?
- Theo thời gian trôi qua, tin tưởng dân làng cũng sẽ chấp nhận giống chúng ta.
- Đúng vậy, đúng vậy! Chính là theo đại lục làm chuẩn có lẽ tốt hơn,
nghe nói toàn đại lục nhiều quốc gia như vậy, trừ bán đảo Phi Ba chúng
ta ra đều sử dụng tiền là hình tròn. Như vậy chúng ta ra ngoài có thể
trực tiếp sử dụng mà không cần luyện chế lại một lần nữa. Tránh cho
người ta nhìn thấy đồng tiền hình bầu dục mà cảm thấy quái dị.
Vài thương nhân kiến thức rộng vội đáp lời.
Người trung niên mặc hoa phục hiểu được chính mình quá khoe khoang,
lời vừa rồi tương đương với nghi ngờ đại nhân vật thừa hành của Lôi gia, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, vâng vâng dạ dạ gật đầu không thôi.
Nghe được thương nhân khác tiếp lời, người trung niên áo cộc bắt đầu khoe khoang kiến thức, hắn cười nói:
- Ha ha! Nói cho các ngươi một tin, ở nơi khác ta không biết nhưng đồng lôi tệ ở đế quốc Áo Đặc Mạn tỷ lệ là một đổi năm.
- Cái gì? Một đổi năm? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho tỷ lệ lớn như vậy?
Mọi người nghe vậy đều là chấn động mạnh.
- Nguyên nhân còn không phải là quân phiệt khắp cả đế quốc Áo Đặc Mạn.
Người trung niên áo đơn khinh thường bĩu môi.
- Vậy có quan hệ gì? Chư hầu trên bán đảo Phi Ba chúng ta thật là nhiều kìa.
Mọi người rất là khó hiểu.
Người trung niên áo cộc vẻ mặt khinh miệt:
- Ngươi cho là bọn quân phiệt trên đế quốc Áo Đặc Mạn giống như chư
hầu nơi đây sao? Quân phiệt bên đó, đặc biệt là ở miền duyên hải, toàn
bộ đều mang ý tưởng chạy trốn, làm sao giống như chư hầu nơi đây đều là
hy vọng lãnh địa của mình có thể truyền lưu muôn đời.
- Vì ý
đó, quân phiệt đế quốc Áo Đặc Mạn đun chảy tiền, cho thêm vào kim loại
rẻ tiền rồi đúc lại một lần, khiến cho giá trị tiền tệ đế quốc có hàm
lượng vàng bạc thấp bị giảm giá trị thật lớn. Hiện tại tiền Liên minh
Duy Nhĩ Đặc ở đế quốc Áo Đặc Mạn là một đổi hai!
- Chuyện này ta cũng nghe qua, nghe nói vàng bạc đế quốc bởi vì mất mát số lượng lớn mà khan hiếm. Quân phiệt chiếm cứ quặng mỏ vàng bạc cũng phớt lờ, nhưng quân phiệt ở duyên hải thì thảm rồi.
- Bọn quân phiệt ở duyên hải phát tiền lương đều là tiền đồng, ngay cả mua con ngựa cũng cần một chiếc xe ngựa chở tiền, cũng khó trách bọn họ lại giảm hàm lượng vàng
bạc trên tiền tệ.
Một thương nhân lập tức biểu hiện tin tức linh thông của mình.
- Nhớ rõ Lôi gia ngoại thương đều là dùng tiền đồng để trả, vậy tiền
vàng, bạc hàm lượng thấp hẳn sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồng...
- Ách! Chẳng lẽ bọn quân phiệt đế quốc tới đây có ý đồ với tiền đồng?
Người trung niên mặc hoa phục suy nghĩ một hồi, đột nhiên tỉnh ngộ.
Người trung niên áo cộc vỗ đùi nói:
- Không sai! Bọn tham tiền kia đến đây chính là có ý đồ với tiền
đồng, cho nên hiện tại tiền đồng trong tay bọn quân phiệt ở duyên hải đế quốc chẳng những hàm lượng đồng ít, hơn nữa rất nhẹ. Nghe nói bọn họ
còn muốn làm ra tiền đồng có thể nổi trên mặt nước.
- Ngươi
nghĩ lại một đồng tiền có thể nổi trên nước đại biểu cho cái gì. Làm
phép so sánh, hàm lượng của Lôi tệ, sức nặng đều đầy đủ, cho nên một
đồng lôi tệ đổi năm đồng đế quốc thật bình thường. Nghe nói tỉ lệ này
còn nâng cao nữa đấy.
- Nổi trên nước? Năng lực đúc tiền của đế quốc quả thật lợi hại.
Người trung niên mặc hoa phục cười nói.
- Hắc! Lợi hại thì lợi hại, có điều ta nghe nói bọn quân phiệt duyên
hải đế quốc có ý đồ với đồng tiền có giá trị thấp nhất, là bởi vì trong
tay bọn họ tiền vàng, bạc hàm lượng rất thấp, theo như người ta nói là
Liên minh Duy Nhĩ Đặc đã đổi hết toàn bộ rồi.
Người trung niên áo cộc thần bí cười nói.
Nghe nói như thế, mọi người đều hiểu rõ trong lòng gật gật đầu.
Nói là Liên minh Duy Nhĩ Đặc đã hạ thủ, kỳ thật Lôi gia chiếm cứ địa
lợi vẫn là đầu to chân chính. Chỉ nhìn bến cảng Thanh Nguyệt ngày đêm
bận rộn không ngừng thì biết.
Một chiếc thuyền chở đầy tiền
đồng rời đi, sau đó chở đầy vật tư đế quốc cùng tiền vàng, bạc trở về
cảng. Mà những thương nhân này liền đưa những đặc sản đế quốc cùng tiền
này vận chuyển đến những lãnh địa chư hầu khác đổi về một đoàn xe tiền
đồng. Sau đó lại tiếp tục quay vòng.
Vài lần như thế, tiền
đồng của những chư hầu khác, cùng vật tư và tiền của các thành thị duyên hải đế quốc đều rơi vào trong tay Lôi gia.
- Hắc hắc! Việc
buôn bán này làm thật tốt, chỉ là vận chuyển tiền qua có thể đổi lấy gấp mấy lần vật tư như thế. Người đế quốc thật là ngu ngốc.
Một thương nhân cười gian nói.
- Bọn họ không ngốc, chỉ là không rõ giá thị trường bên chúng ta
thôi. Những địa phương thường xuyên cùng chúng ta giao dịch đã đổi thành tỉ lệ đổi tiền giống như chúng ta rồi.
Người trung niên mặc hoa phục nói.
- Hắc! Vậy cũng không quan hệ, chúng ta làm thương nhân nên biết, nếu lũng đoạn một loại vật tư, cho dù bỏ vốn rất lớn cũng có thể kiếm tiền.
- Sau khi cướp đoạt sạch vàng bạc của đế quốc, tỷ lệ đổi tiền đồng
cùng vàng bạc chỉ sợ còn kinh người hơn so với bên này. Đến lúc đó ném
ra một đống vàng bạc mua sắm vật tư sau đó đổi hết tiền đồng, càng khiến cho tỷ lệ đổi tiền chênh lệch nhiều hơn. Vài lần như thế, của cải của
đế quốc tuyệt đối sẽ bị giảm gấp bội!
Một thương nhân gian trá cười rộ lên.
- Nói thì thật dễ dàng, làm mới thấy phiền toái tới cực điểm, thật sự nghĩ là người đế quốc ngu ngốc hết sao? Chúng ta nhiều nhất chỉ được ít nước canh, ăn thịt vẫn là những nghị viên của liên minh!
Người trung niên áo cộc bĩu môi nói.
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều hít một hơi, thật sự là hâm mộ.
- Đúng rồi! Đế quốc nội loạn, liên minh lợi dụng chiếm ưu thế, sự chú ý của hai cường quốc áp chế bán đảo Phi Ba chúng ta đều dời đi. Các
ngươi nói xem các chư hầu có thể sẽ chiếm đoạt mở rộng bốn phía hay
không?
Người trung niên mặc hoa phục sắc mặt nghiêm trọng hỏi.
Các thương nhân sửng sốt, người trung niên áo cộc thở dài nói:
- Khẳng định có thể! Phải biết rằng hiện tại là thời cơ tốt nhất để
thống nhất bán đảo Phi Ba. Bỏ qua thời cơ này, trừ phi đế quốc cường
thịnh giống như trước kia, bằng không bán đảo Phi Ba nhất định sẽ bị
Liên minh thâu tóm.
Các thương nhân đều là người tin tức linh
thông, đầu óc linh hoạt. Chỉ là chính mình không biết, cũng chỉ mơ hồ
nghe người ta nói có chuyện hai đại quốc cấm bán đảo Phi Ba xuất hiện
thế lực mạnh mẽ.
Hiện tại lại nghe người trung niên áo cộc này nói như vậy, đều biết trận hỗn chiến lớn sắp xảy ra.
- Nói như vậy đội kỵ binh vừa rồi không muốn dừng lại ăn cơm mà vội vã rời đi, khẳng định sẽ có chuyện lớn xảy ra?
Một thương nhân đột nhiên nói.
Người trung niên áo cộc tự nhận là đại ca phất phất tay:
- Chúng ta những nhân vật nhỏ bé không cần lo lắng chuyện của đại
nhân vật, thời điểm chúng ta rời khỏi biên giới nhớ chú ý một chút là
được.
- Đúng vậy! Mọi người đều là thương nhân, vậy vẫn là nghĩ nhiều đến chuyện kiếm tiền thôi.
Người trung niên mặc hoa phục cũng nói.
Các thương nhân đều đồng ý với ý này, cho dù hiện tại chiến tranh
bùng nổ, chính mình cũng không có cách nào, vẫn là làm tốt chuyện của
mình là hơn.