Khang Tư mang về mấy vạn người phải bận rộn hơn nửa tháng mới dàn xếp xong.
Chỉ là ngoại trừ những gia quyến binh sĩ cùng tộc nhân Áo Kha Nhĩ bị
tập trung bố trí ở mấy hương trấn thôn xóm nghề nông ra, các xuất thân
thợ thủ công, đa phần đều bố trí ở cảng, khiến cho cảng Thanh Nguyệt vốn đã rất lớn một lần nữa lại mở rộng gấp đôi.
Chỉ có một bộ phận nhỏ thợ thủ công mà công việc có liên quan tới chính vụ mới được bố trí ở trong thành.
Những di dân ngang cấp với nô bộc của Khang Tư bị cướp tới, rất nhanh dựa vào năng lực và tính thích ứng của mình dung nhập vào thành Thanh
Nguyệt, đồng thời bắt đầu từ từ phát huy tác dụng.
Có tác
dụng trước tiên chính là xưởng đúc tiền, xưởng đóng tàu cùng xưởng binh
khí, chẳng những công nghệ đề cao gấp đôi, dù là sản lượng cũng nhanh
chóng lật mình tăng vọt.
Không cần kỳ quái vì sao rõ ràng như thế, tuy rằng những thợ thủ công này không phải là kiệt xuất nhất Đế
quốc, nhưng tay nghề thế nào cũng phải tinh xảo hơn bán đảo Phi Ba, cho
nên bọn họ lập tức bằng tay nghề của mình đoạt được chức vị quản đốc.
Hơn nữa có trưởng quan nơi làm việc phối hợp, cùng với các thợ thủ
công này vì túi tiền của mình mà phấn đấu nỗ lực, có thể xuất hiện kết
quả như vậy cũng là rất bình thường.
Hôm nay Do An mặc một bộ trang phục mới tinh, khẩn trương gấp rút theo một đội nhân mã đi tới
Thiên Thủ các bên trong thành Thanh Nguyệt.
Lúc này Thiên Thủ các đã sớm mở rộng thành một kiến trúc khổng lồ, so với trước đây chẳng những xây dựng mở rộng gấp mấy lần, dù là độ cao cũng đã đạt mấy chục
thước, hơn nữa toàn bộ nền móng và đà tường Thiên Thủ các đều dùng kết
cấu đá tảng đắt tiền, chẳng những phòng cháy hơn nữa không thấm nước.
Chỉ là phần trên nền móng cùng những chỗ khác bên trong Thiên Thủ các đều là kết cấu bằng gỗ. Không còn cách nào, cái này không phải là vấn
đề tiền nhiều hay ít, dựa theo nghệ thuật kiến trúc bán đảo Phi Ba, vốn
không có khả năng biến Thiên Thủ các thành một tòa thành đá tảng, nhưng
chính vì như thế, làm cho bên trong Thiên Thủ các này tiếp tục bảo tồn
được nền văn hóa đặc sắc của bán đảo Phi Ba.
Do An theo dòng
người đi vào phòng khách lầu một Thiên Thủ các có thể dung nhập đủ mấy
ngàn người, trước mắt là sàn nhà gỗ lim mang theo mùi hương được lau
chùi sáng bóng.
Theo chỉ dẫn của nội vệ, Do An đi tới vị trí
hàng thứ ba xếp chân ngồi xuống. Đối với vị trí này Do An rất thỏa mãn,
bởi vì vị trí hàng thứ hai chính là các thân vệ Áo Khắc Đức cùng tiểu
đầu mục và các Thập phu trưởng kỵ binh thảo nguyên, còn có một nhân vật
trước đây rất nổi bật, nguyên là Tỉnh trưởng Bỉ Khố Đức cũng ở hàng này.
Về phần hàng thứ nhất, chính là bốn người Âu Khắc trong ngũ
đại thân vệ cùng với tám Bách phu trưởng kỵ binh thảo nguyên. Vị trí hai thứ hạng này cũng không phải hiện giờ mình có thể cầu mong. Dù sao mình chỉ thuộc về vị trí giữa, phía sau còn có mấy thứ hạng nữa kia.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình xong, nội vệ dẫn tới một nhóm người ngồi hai bên dự lễ.
Người bên trái rất nhiều, mọi người cũng quen thuộc, chính là bốn đại gia thần cùng hơn mười gia thần cấp Bộ tướng.
Người bên phải rất ít, chỉ có năm người, xem chỗ ngồi trước sau chia làm hai nhóm.
Một đầu mục là một thanh niên vẻ mặt tươi cười đầy ánh sáng, tên là
Áo Kha Nhĩ. Vốn là một Thiếu tá quân Đế quốc, hiện giờ là nhị đệ kết bái của Khang Tư đại nhân. Hai người phía sau chính là thủ hạ của Áo Kha
Nhĩ.
Một người đầu mục khác lại là một thanh niên non nớt, gọi là An Tái Kháng, vốn là một thương nhân.
Hai chiếc thuyền biển lớn trên bến cảng chính là của hắn, hiện giờ là tam đệ của Khang Tư đại nhân, còn người ở phía sau là tiểu đệ của An
Tái Kháng.
Do An vừa quan sát bốn phía, vừa khẩn trương đợi
thời khắc sau cùng. Tự mình đã gần trở thành gia thần trực thuộc Khang
Tư đại nhân, đến lúc đó nên gọi Khang Tư đại nhân là chủ công rồi.
Ngẫm lại nhân sinh thật sự là kỳ diệu mà, đại khái khoảng hai năm
trước thì phải? Chính mình còn là một sĩ quan nho nhỏ bộ đội địa phương
tỉnh Hải Tuyền, nghe theo mệnh lệnh Sư đoàn trưởng đi tập kích lãnh địa
một Thiếu tá Đế quốc phá hoại chuyện làm ăn buôn lậu của hắn.
Không ngờ ngược lại bị bắt làm tù binh, cũng vì sợ Sư đoàn trưởng giết người diệt khẩu mà đầu phục Thiếu tá Khang Tư này.
Liên tiếp theo đó là hỗn loạn khiến người ta hoa mắt - thổ phỉ xâm
lấn, Sư đoàn trưởng kỳ quái trở thành minh hữu của Thiếu tá Khang Tư.
Tiếp theo không biết xảy ra chuyện gì, vốn Thiếu tá Khang Tư chuẩn bị chuyển hàng đột nhiên dẫn binh tập kích đối tác hợp tác làm ăn là thành Thanh Nguyệt, hơn nữa ngoài dự đoán của mọi người chiếm trọn thành
Thanh Nguyệt.
Tuy rằng thấy Thiếu tá Khang Tư đối với mọi
người đầu nhập đều vung tay phong thưởng thạch cao, nhưng đối với mấy
người bên mình chỉ ban thưởng kim tệ, cho nên đối với việc Thiếu tá
Khang Tư tự tiện có lãnh thổ ở hải ngoại, hành vi này cùng cấp với phản
nghịch, hoàn toàn coi như không phát hiện.
Đến khi phát hiện
Khang Tư đại nhân có ý chuẩn bị phát triển ở thành Thanh Nguyệt, bản
thân mình lập tức biểu thị nguyện ý theo đến thành Thanh Nguyệt.
Sở dĩ quyết định như vậy, chủ yếu là bản thân đã thấy Khang Tư đại
nhân chuẩn bị biến thành Thanh Nguyệt trở thành cứ điểm, nếu như vậy, so sánh với lãnh địa Thiếu tá, vẫn là thành Thanh Nguyệt tương đối an toàn hơn hơn xa lãnh địa Đế quốc, cũng tương đối tự do.
Chỉ là
lúc đó tuy rằng mình thuần phục Khang Tư, hơn nữa Khang Tư cũng tiếp
nhận rồi, nhưng mình cũng không trở thành gia thần, mà trở thành thân
tín như những người Lão Đao.
Do An vốn còn có định kiến,
nhưng thấy đa số gia thần lĩnh thạch cao là lương thực, mà không phải là lãnh địa, thân mình là kẻ độc thân đồng thời bổng lộc hậu hĩnh cũng
không thèm để ý nữa.
Dù sao khi đó dù mình trở thành gia thần cũng chỉ là lĩnh thêm một phần lương, không như Ni Nhĩ có lãnh địa của
mình, hơn nữa quân đội đều là Khang Tư đại nhân tự mình chỉ huy, rất khó thu được công trạng lớn để nhận được lãnh địa, nhìn thạch cao đám gia
thần vẫn không thay đổi thì biết.
Mà đám đồng liêu làm dân
binh ở lãnh địa cũng truyền tin qua, biết bọn họ bắt đầu quen với cuộc
sống dân binh nhẹ nhàng thích ý ở Thiếu tá lĩnh, mọi người đều nghĩ cứ
như vậy qua ngày cũng không tệ.
Tuy rằng huấn luyện nghiêm
ngặt một chút, nhưng cầm tiền lương đủ cao hơn nữa đãi ngộ lại tốt, lại
không có nguy hiểm. Dù sao xuất ngũ rồi cũng về nhà làm ruộng, nếu như
vậy, vì sao không ở chỗ này làm cho tới khi xuất ngũ chứ? Vì vậy tâm
tình mọi người rốt cuộc cũng hoàn toàn dung nhập vào Thiếu tá lĩnh này.
Thấy như vậy, Do An nghĩ mình hình như lạc đàn, trước kia chỉ là
không quen sinh hoạt yên bình như vậy mới chạy đến thành Thanh Nguyệt,
nếu không trở lại Thiếu tá lĩnh sinh hoạt bình thản qua ngày, như vậy
hay là có thể kéo thêm mấy đồng liêu nhiệt huyết?
Thật đúng
là không sai, gửi thư hỏi một chút, lập tức lôi kéo được vài người vốn
là thủ hạ trước kia qua bên này hỗ trợ. Tiền lương như nhau, mỹ nữ nhiều hơn, còn có thể đánh đấm, mỗi ngày so với Thiếu tá lĩnh nhàn nhã náo
nhiệt hơn nhiều.
Sau đó, một năm tĩnh dưỡng của Khang Tư đại
nhân đến hạn, rời khỏi thành Thanh Nguyệt đi tỉnh khác nhận chức vụ, lần này đi là mấy tháng.
Ngay khi mọi người cho rằng ngày qua
ngày như thế cho đến lúc xuất ngũ hoặc tử trận, đột nhiên truyền đến tư
liệu quân tịch Đế quốc bị hủy.
Do An biết rõ các huynh đệ ở
Thiếu tá lĩnh đối với tin tức này rất hoan nghênh, bởi vì nhược điểm mấy người bọn họ bị Sư đoàn trưởng nắm giữ cũng biến mất, cũng không cần lo lắng người nhà sẽ bị người ta bức hiếp nữa.
Nhưng hiển nhiên ai cũng không thể ngờ tới, tư liệu quân tịch bị hủy rồi, Hoàng đế bệ hạ Đế quốc băng hà, tiếp theo hoàng thân quốc thích quyền quý trong lúc
quốc tang đào thoát quy mô, theo phía sau là các sĩ quan Đế quốc mỗi
người ôm binh cát cứ một phương.
Trong lúc mọi người nhân tâm hoảng sợ, Khang Tư đại nhân thăng quân hàm Thượng tá, còn dẫn theo đến
mấy vạn thợ thủ công, mấy ngàn tinh binh cùng với đại lượng vật tư trở
về Thiếu tá lĩnh.
Nhận được tin tức này, mọi người biết
chuyện đều choáng váng, tin rằng mấy huynh đệ ở Thiếu tá lĩnh trực tiếp
nhìn thấy càng ngu người hơn nữa.
Ở lúc quân phiệt cát cứ
này, Khang Tư đại nhân lại có thể cướp đoạt nhiều thợ thủ công cùng vật
tư như vậy trở về? Thật là quá lợi hại!
Vì vậy Do An lập tức ý thức được, vốn huynh đệ ở Thiếu tá lĩnh có chút mê man chẳng biết làm
gì, khẳng định sẽ bắt đầu thấy rằng theo Khang Tư đại nhân làm việc cũng là một tuyển chọn không tệ.
Chỉ là không nghĩ tới, tên Sư
đoàn trưởng kia thâm tàng bất lộ đến mức ấy, lại phát động một sư đoàn
chỉnh biên mạnh mẽ đột kích Thiếu tá lĩnh. Đến khi mình nhận được tin,
Khang Tư đại nhân đã mang theo dân chúng lãnh địa cùng vật tư rời bến
tàu.
Sau khi nhận được tin Khang Tư đại nhân gần đến, vốn các thân vệ thảo nguyên móc nối cùng với những người xuất thân quân Đế quốc như mình, đều chuẩn bị thỉnh cầu trở thành gia thần.
Kỳ thật lúc mình nhận thấy được Lôi gia cường đại, sau lại thấy dân chúng đối
đãi với gia thần cùng mấy người mình khác biệt liền hối hận, làm sao lúc đầu không thành gia thần đây chứ?
Sau khi Khang Tư đại nhân
rời đi tuy rằng cũng có thể trở thành gia thần, nhưng đây là gia thân
của gia thần, mà không phải gia thần trực thuộc Khang Tư đại nhân, mấy
người như mình sao chấp nhận bị hạ xuống một cấp đây? Cho nên chỉ có thể lẳng lặng đợi, hiện giờ cuối cùng cũng đợi được thời cơ tới rồi.
- Thùng thùng thùng!
Ba tiếng trống vang lên, để mọi người đang khẽ thì thầm ngậm miệng lại.
Tiếp đó là một tiếng:
- Chủ công giá lâm!
Do An, mọi người kể cả bọn người Âu Khắc bên trong đều lập tức cúi đầu hô:
- Tham kiến Khang Tư đại nhân.
Khang Tư trở về không bao lâu, tên thật của hắn liền truyền ra ngoài, mọi người cũng không thèm để ý là một ngoại nhân đang thống trị thành
Thanh Nguyệt.
Cũng giống như nội loạn Đế quốc, nắm tay lớn là vua, hiện giờ Khang Tư là nắm tay lớn nhất khắp vùng phụ cận, những
người khác nào dám nói gì.
Chỉ là, dòng họ Lôi Luân Đặc khiến đám người bán đảo Phi Ba nghĩ thật khó đọc, vì vậy dưới bọn họ đề nghị, Khang Tư tiếp tục bảo trì họ gia tộc và gia huy cũ. Dù sao hai thứ này
cũng đã truyền khắp thiên hạ rồi, cần gì phải thay đổi nữa?
Khang Tư một bộ trang phục khéo léo, đi theo Tương Văn lên ngồi ở chủ
vị. Vốn cũng muốn để Tương Văn trở thành gia thần, chỉ là lúc Tương Văn
biết gia thần không thể cả ngày đi theo bên người chủ công, lập tức cự
tuyệt trở thành gia thần, Khang Tư không còn cách nào chỉ có thể đồng ý.
Như vậy, Tương Văn không có bất cứ cấp vị cùng thạch cao
nào, lại đảm nhiệm Tổng quản nội đình đồng thời còn đảm nhiệm đầu lĩnh
nội vệ.
Đối với điều này, mọi người vẫn xem hắn trở thành mỹ
nữ, vốn không có ý kiến nào, ngược lại còn ra vẻ “đó là chuyện đương
nhiên”.
- Ừm! Các vị đều là người theo ta lập nghiệp, ta cũng không cần nói nhiều lời khách sáo nữa.
Sau khi Khang Tư nói xong gật đầu với Tương Văn một cái.
Lúc ở Đế quốc, Khang Tư còn nhớ rõ mình là một quân nhân, ngôn hành
cử chỉ đều có quy củ. Mà sau khi ở thành Thanh Nguyệt duy ngã độc tôn,
không ai đứng trên đầu mình nữa, Khang Tư tự nhiên bằng thân phận quân
chủ hành sự.
Khang Tư đối với điểm ấy cũng không có bất cứ gì không thích ứng, bởi vì hắn ở vị trí quân chủ gần một năm, hiện giờ chỉ là ôn lại loại cảm giác này mà thôi.
Tương Văn lấy ra một quyển công văn mở ra, ho khan lấy giọng.
Đầu tiên là màn nói chuyện như lệ cũ, đem ý đồ mệnh lệnh tuyên bố,
mệnh lệnh chính quy nghiêm cẩn cùng hiệu lực luật pháp các loại vân
vân... biểu đạt cho mọi người một phen xong, Tương Văn trực tiếp đọc tới mục mọi người quan tâm nhất:
- Âu Khắc, cấp vị Đại tướng,
lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu, phong lĩnh địa gia tộc 1000 thạch,
bổ nhiệm làm Tổng quản ngoại đình.
- Uy Kiệt, cấp vị Đại
tướng, lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu, phong lĩnh địa gia tộc 1000
thạch, bổ nhiệm làm Thừa hành tình báo.
- Lôi Đặc, cấp vị Đại tướng, lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu, phong lĩnh địa gia tộc 1000 thạch, bổ nhiệm làm Trưởng quan Doanh bộ binh số một.
Âu
Khắc, Uy Kiệt, Lôi Đặc, Lôi Khải cùng với tám người Lão Đao toàn bộ
phong làm Đại tướng, phong lĩnh địa gia tộc 1000 thạch. Nói cách khác
gia thần trực thuộc Lôi gia thoáng cái hơn mười hai gia thần có lãnh địa gia tộc kế thừa.
Nhưng mọi người đối với cái này không ngoài ý liệu, bọn họ kinh ngạc là làm sao lãnh địa sắc phong ít như vậy, nên
nhớ như Ni Nhĩ tệ như vậy cũng có 5000 thạch đất phong, những người này
là thân tín trong thân tín của chủ công lại chỉ mới 1000 thạch?
Chỉ là mọi người hiển nhiên không đoán được, chính là bởi bọn họ là
thân tín trong thân tín của Khang Tư nên mới chỉ có 1000 thạch.
Vốn là Khang Tư muốn phong mười hai người này làm Gia lão, hơn nữa mỗi người cấp một vạn thạch, nhưng bọn họ lại thề sống thề chết không chịu, đồng thời còn đưa ra một đống đạo lý phản bác Khang Tư. Sau rơi vào
đường cùng, không còn cách nào mới thỏa hiệp điều kiện cấp bậc Đại tướng cùng 1000 thạch đất phong.
Chỉ là hiệu quả cũng rất rõ ràng,
bởi vì càng xác thực lãnh địa khó có thể nhận được, đám gia thần tới dự
lễ đều ngầm quyết định nhất định phải lập đại công không thể bàn cãi.
Không giống như suy nghĩ của những gia thần này, vẻ mặt Ni Nhĩ đầy
đắc ý, tuy rằng mọi người cấp bậc như nhau, nhưng lãnh địa lão tử nhiều
hơn các ngươi gấp năm lần, không cần bàn chính là đệ nhị gia thần, sau
này cũng không cần cho các ngươi mặt mũi nữa.
Còn Cung Tá Đôn có lãnh địa cao nhất trong gia thần lại không có tâm tình tốt như Ni
Nhĩ, hắn rất rõ ràng mười hai gia thần này chiếm vị trí nào trong lòng
chủ công, chỉ cần nhìn chức vụ bọn họ đảm nhiệm là biết ngay.
Tương Văn không cần phải nói, tuy rằng không có cấp bậc, cũng không có
thạch cao, nhưng kẻ ngu ngốc cũng sẽ không coi nhẹ hắn, Tổng quản nội
đình phụ trách tất cả sự vật bên người chủ công; Tổng trưởng nội vệ lại
thống lĩnh tất cả biên chế võ sĩ nội vệ Lôi gia võ nghệ tinh hãn nhất,
thậm chí mật vệ xuất quỷ nhập thần cũng có khả năng nằm trong tay hắn,
thật có thể nói quyền thế ngập trời.
Âu Khắc, Tổng quản ngoại
đình, cũng là chiêu mộ người hầu cho Lôi gia, thu mua vật tư các công
việc rườm rà đều giao cho hắn phụ trách. Đừng xem bộ dáng hắn là quản
gia, nhưng quyền thế đúng là không thể nhỏ được.
Uy Kiệt, càng không cần phải nói, chỉ cần chức vụ Thừa hành tình báo là có thể biểu
đạt. Tình báo đối ngoại đối nội đều do hắn phụ trách, ai biết mình có bí mật gì nằm trong tay hắn, có thể nói là một người để các gia thần đề
phòng nhất.
Lôi Đặc, Lôi Khải còn có bọn Lão Đao thật còn
không có gì, đều đảm nhiệm quân chức, thoạt nhìn không khác gì các gia
thần khác. Thế nhưng nhìn quân chức bọn họ tính ra đều nắm chặt quân
quyền bộ đội trực thuộc trong tay, có thể chứng minh chủ công hết sức
tín nhiệm bọn họ.
Chỉ là bộ đội trực thuộc chủ công lúc nào
đổi thành chế độ cấp Doanh vậy? Lẽ nào lấy một Doanh làm một biên chế?
(Doanh = cấp tiểu đoàn)
Nói như vậy lẽ nào chỉ mới có bốn chức quan Doanh bộ binh và một chức quan Doanh kỵ binh?
Hơn nữa binh lực của Doanh bộ binh cùng Doanh kỵ binh cũng quá kém đi chứ? Chẳng lẽ muốn xây một khuôn mẫu trước rồi từ từ trưng binh?
Từ đó xem ra, có thể xác nhận mười hai gia thần này mới chân chính là trọng thần Lôi gia.
Nghĩ vậy, Cung Tá Đôn liếc nhìn Phí Nhĩ bên cạnh, thấy Phí Nhĩ cau mày, hiển nhiên hắn cũng có nhận thức này.
Về phần Khải Hải cùng Ni Nhĩ? Khải Hải không biết giả ngu hay giả
khờ, dù sao cả ngày bộ dáng vui vẻ hớn hở. Còn Ni Nhĩ hoàn toàn là một
kẻ ngu ngốc, mặc kệ hắn.
Do An không biết tâm tư mọi người,
hắn tỉ mỉ lắng nghe, nghe tới bọn Áo Khắc Đức, cũng là những người hàng
thứ hai đều được phong làm Bộ tướng không có lãnh địa, trong lòng thở
một hơi.
Hắn nghĩ, chiếu theo quy củ, mình nếu được phong làm
Thị tướng lương thực hàng năm 100 thạch, lương tháng 20 xâu. Tuy rằng so với Bộ tướng mình mong muốn thấp hơn một cấp, nhưng nghĩ tới mình còn
chưa đạt tới giai tầng như Áo Khắc Đức, nhận được Thị tướng coi như là
hợp với tâm nguyện rồi.
Quả nhiên, như Do An dự đoán, những người hàng hắn ngồi được phong làm Thị tướng, danh sách phía sau còn dài.
Sắc phong kết thúc, đúng như Áo Khắc Đức nói, cấp thấp nhất là cấp bậc Kỳ chính.
Sắc phong hoàn tất, mọi người lập tức quỳ bái tạ lễ:
- Tạ ơn chủ công phong thưởng, thần thề chết trung thành với Lôi gia!
Vừa sắc phong liền lập tức đổi giọng ngay, tuy rằng Do An cảm giác có chút không tự nhiên, nhưng hắn biết, sau này sẽ ngày càng thuận miệng.
Bái tạ xong, Khang Tư cũng không để những gia thần này rời đi, ngược lại nói với Áo Kha Nhĩ:
- Áo Kha Nhĩ, An Tái Kháng.
Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng đã sớm được hỏi qua lập tức đáp:
- Có, tiểu đệ ở đây.
Mọi người ở đây có chút thân phận đều biết có chuyện gì, thậm chí còn tham dự qua tranh luận, cho nên đều lẳng lặng đợi chuyện quyết định sẵn xảy ra.
- Ừm! Các ngươi cùng ta là anh em kết nghĩa, như vậy vì đại ca hiệu lực cho Lôi gia ta thế nào?
Khang Tư mỉm cười hói.
- Dạ! Nguyện ý vì đại ca hiệu lao khuyển mã cho Lôi gia.
Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu nói.
- Ừm! Như vậy phong các ngươi hàm đại tướng, Áo Kha Nhĩ đảm nhiệm
chức quan Doanh bộ binh năm, An Tái Kháng đảm nhiệm Thừa hành tiền tệ
thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Rõ! Tạ ơn chủ công đề bạt, thần thề chết thuần phục Lôi gia.
Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng lập tức quỳ lạy nói cảm tạ.
Trong lòng Áo Kha Nhĩ lại tự giễu: “Kỳ thật bởi ngồi như vậy, cho nên quỳ lạy cũng chỉ là khom lưng đập đầu xuống ván gỗ mà thôi, cảm giác
cũng không khó như tưởng tượng.”
Khang Tư tùy ý phất tay:
- Miễn lễ! Ba người chúng ta là anh em kết nghĩa, không cần nhiều lễ tiết như vậy.
- Không, chủ công! Xin thứ cho thần không thể lĩnh mệnh, bởi vì đạo quân thần phải duy trì lễ tiết.
Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng lập tức nghiêm túc nói.
Nghe nói như thế, Khang Tư sửng sốt, xảy ra chuyện gì? Kịch không phải diễn xong rồi sao? Làm sao còn có cái này nữa?
Thế nhưng thấy thần sắc các gia thần bốn phía nhìn vẻ mặt kiên định
của hai người thầm chấp nhận, Khang Tư hiểu được chỉ có thể lộ vẻ cười
khổ gật đầu. Bây giờ vẫn còn diễn kịch, diễn cho đám gia thần này xem,
biểu thị anh em kết nghĩa của mình cũng sẽ không dựa vào thân phận mà
kiệt ngạo bất tuân.
Kỳ thật ngay từ đầu hành vi chiêu mộ này chính là diễn trò.
Lúc đầu Khang Tư còn chưa quyết định dàn xếp hai anh em kết nghĩa này thế nào, Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng tìm tới nơi yêu cầu làm gia thần.
Lúc đó chính mình liền đưa ra đãi ngộ Gia lão cùng đất phong vạn
thạch, hơn nữa ba thủ hạ bọn họ cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ Đại tướng. Cũng không biết tin tức làm sao truyền ra, gia thần có chút thân phận
liền chạy tới khuyên can.
Sau khi nhận được tin, An Tái Kháng
là người đầu tiên chạy tới bày tỏ, lãnh địa, chức vị không trọng yếu,
chỉ cần để bản thân phụ trách chức vụ sản xuất tài phú Lôi gia là được
rồi.
Tiếp đó Áo Kha Nhĩ cũng chạy tới cự tuyệt đãi ngộ phong
phú này, nói cái gì công lao thấp kém không dám thu hậu đãi như vậy, để
tránh uy tín đại ca dao động, mình vẫn nên làm gia thần phổ thông là
được, dù sao phải dựa vào năng lực của bản thân để kiếm lấy lãnh địa.
Khang Tư tin tưởng An Tái Kháng nói thật tâm, nhưng lời Áo Kha Nhĩ lại không thật lòng.
Bởi vì ban đầu Áo Kha Nhĩ nghe đến đãi ngộ Gia lão cùng phong lãnh
địa vạn thạch, trong mắt toát ra hoa lửa nóng bỏng có thể nói rõ hắn cực kỳ coi trọng. Mà hiện giờ sửa miệng, có thể nguyên nhân là do các gia
thần đều phản đối, để tránh đắc tội với đồng liêu, liền quyết định cụp
đuôi theo người.
Tuy rằng là thế, nhưng Khang Tư cũng đồng ý
với ý kiến bọn họ. Dù sao Khang Tư cũng rất rõ ràng, nếu như để gia thần dưới trướng mình ghen ghét, vậy bọn Áo Kha Nhĩ cũng chỉ có thể rời đi.
Nhưng là, Khang Tư cho rằng sự tình đã định như vậy, nhưng gặp phải
An Tái Kháng đứng ra đề nghị diễn kịch cho đám gia thần, để biểu hiện
chính mình theo quy định tiếp thu Lôi gia chiêu mộ. Mà Áo Kha Nhĩ cũng
đồng chấp nhận biện pháp này, cho nên mới có trò hề lúc nãy.
Khi thấy Áo Kha Nhĩ sắc mặt nghiêm túc quỳ lạy Khang Tư, Uy Kiệt bí mật
nháy mắt mấy cái hướng Tương Văn, trong lòng cười thầm: “Hắc hắc! Đâu có thể cho ngươi một bước lên trời. Chỉ cần ngươi nguyện ý từng bước đi
lên, tộc nhân của ngươi chỉ có thể dần dần dung nhập vào hệ thống Lôi
gia. Chờ ngươi leo lên địa vị cao, tộc nhân của ngươi đã sớm cùng Lôi
gia hòa làm một thể rồi. Hắc hắc! Hy vọng ngươi sẽ không biết là Tương
Văn đầu tiên truyền tin cho ta, mà ta lại truyền tin lại cho đám gia
thần kia.”
Khi Áo Kha Nhĩ cùng An Tái Kháng lại ngồi vào chỗ
của mình, Lại Nhĩ Ôn Chí cùng Liệt Văn, An Đạt phân biệt quỳ hành lễ với hai người nói:
- Tại hạ nguyện vì đại nhân hiệu lệnh, xin đại nhân thu tại hạ làm gia thần.
Bên Áo Kha Nhĩ có thể là đã thương định tốt, cho nên không nói hai lời liền gật đầu đồng ý.
Còn An Tái Kháng hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, vẻ mặt kinh
ngạc nhìn Lại Nhĩ Ôn Chí, nhưng sau khi thấy Lại Nhĩ Ôn Chí nháy mắt với mình, tuy rằng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu tiếp nhận
Lại Nhĩ Ôn Chí thuần phục.
Sau khi ba người bái tạ, điển lễ sắc phong theo đó kết thúc.
Theo nội vệ dẫn đường, các gia thần dưới Bộ tướng đều xin cáo lui, mà gia thần trên Bộ tướng theo Khang Tư lên lầu hai.
Kỳ thật mọi người đều biết, hội nghị quân chính thật sự đều dự họp ở
lầu hai, hơn nữa chỉ có gia thần Bộ tướng trở lên mới có tư cách tham
gia. Bởi vậy rất nhiều Bộ tướng mới thăng cấp vẻ mặt đều rất kích động
đi lên lầu hai, bọn họ biết, bản thân đã đi vào tầng quyền lực Lôi gia.
Ở một gian phòng có thể dung nạp mấy trăm người, đã bày biện hơn trăm tấm đệm ngồi và trà nước, bọn người Khang Tư phân chủ thứ ngồi xuống.
Khang Tư ngồi ở chủ vị hướng về phía cửa, Tương Văn ngồi ở phía sau bên hông.
Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ, An Tái Kháng các trọng thần cấp bậc Đại tướng
lại phân thành hình bán nguyệt đối mặt với Khang Tư mà ngồi, phía sau
bọn họ là các Bộ tướng.
Liệt Văn, An Đạt, Lại Nhĩ Ôn Chí không có tư cách tham gia hội nghị này. Cũng không phải bọn họ không phải Bộ
tướng, dù là tương lai bọn họ có trở thành Gia lão cũng không có tư cách tham gia, bởi vì đây là hội nghị quân chính Lôi gia do Khang Tư chủ
trì, chỉ có gia thần trực thuộc Lôi gia mới có thể tham gia.
Khang Tư uống một ngụm nước trà Tương Văn bưng tới, nói:
- Các vị tùy ý.
Bởi trước đây Khang Tư bàn bạc quân chính như thế, cho nên mọi người
cũng không khách khí, đều tự chủ động rót nước giải khát.
- Lần này ta muốn sửa đổi chế độ bộ đội trực thuộc một chút.
Khang Tư vừa khai tràng liền khiến mọi người chấn động.
Gia thần Ni Nhĩ có chút khuynh hướng chân chó lập tức nói:
- Chủ công anh minh, phải nên sớm sửa đổi rồi. Không như lần trước ra ngoài tác chiến, muốn dẫn bao nhiêu người thì chọn bao nhiều người. Một người chấp hành nhiệm vụ thì không có gì, một khi hai người trở lên
đồng thời điều binh thì rất là phiền phức, thậm chí còn có thể vì đồng
thời chọn trúng một tên lính mà dẫn tới hỗn loạn. Cho nên thần cho rằng, dứt khoát học quân chế Đế quốc Áo Đặc Mạn đi?
Trong lòng Cung Tá Đôn thầm nghĩ: “Tên Ni Nhĩ này ở phương diện đoán ý thật không phải
ngu ngốc, biết xuất thân chủ công là từ quân Đế quốc, cho nên lập tức đề nghị đem quân chế sửa theo hướng quân chế Đế quốc.”
Chỉ là
Cung Tá Đôn cũng ý thức được học tập chế độ Đế quốc là tốt nhất, cho nên cũng không bởi Ni Nhĩ đồng ý mà phản đối, ngược lại gật đầu đồng ý nói:
- Ni Nhĩ đại nhân nói phải, thần cảm thấy rất đúng.
Thấy gia thần đều gật đầu, Khang Tư phất tay cười nói:
- Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn theo quân chế Đế quốc, ít nhất
quân hàm tương đồng, hiện giờ không thể thực hành trong quân được.
Gia thần nghe vậy đều gật đầu không thôi, hiện tại bán đảo Phi Ba thi hành quân chính hợp nhất chế độ phong lĩnh gia thần.
Một khi theo quân hàm Đế quốc, sợ rằng không mấy ai thích ứng được,
nếu cứ nhất định cưỡng ép thực thi, khẳng định sẽ gây hỗn loạn.
Khang Tư nói:
- Hơn nữa ngoại trừ quân hàm ra, biên chế quân Đế quốc cũng vô cùng
khổng lồ, một Sư đoàn có tám vạn người, một Lữ đoàn cũng có hơn một vạn
sáu ngàn người. Sợ rằng sĩ quan chúng ta không thể thích ứng với biên
chế lớn như vậy.
Chúng gia thần gật đầu lần nữa.
Trước đây tập quán tác chiến trên bán đảo Phi Ba là, gia thần mang tư
binh theo gia chủ xuất chiến, tối đa cũng chỉ ba bốn ngàn người, ít nhất thậm chí chỉ có mười người. Dù là gia chủ thống lĩnh toàn quân cũng
giao nhiệm vụ cho gia thần chấp hành mà thôi, có thể nói không ai có
kinh nghiệm thống lĩnh quân đội quá vạn người.
Tuy rằng hiện
tại đại bộ phận thế lực trên bán đảo Phi Ba gia chủ đều nắm quyền, cho
nên bộ đội trực thuộc gia chủ quá vạn chỗ nào cũng có, nhưng có thể dễ
dàng sai khiến vạn người hầu như không có ai.
Mỗi lần đại chiến hơn mười vạn người đều loạn thành một đoàn, tử trận không mấy ai, chạy trốn lại từng đám lớn.
Không biết thật cho là Lôi gia thiên hạ vô địch, bằng mấy vạn người có thể đánh đuổi hơn mười vạn liên quân?
Còn không phải bởi chỉ huy đối phương không linh hoạt, mà phe mình
chia nhỏ biên chế linh hoạt tác chiến, hơn nữa huấn luyện nghiêm ngặt
cùng khen thưởng hậu hĩnh mới có thể khiến quân đội vạn chúng một lòng,
lúc này mới có thể đánh bại hơn mười vạn liên quân.
Lôi Đặc, Lôi Khải cùng Áo Kha Nhĩ đã xác định là gia thần Trưởng quan bộ binh, đầu càng gật mạnh.
Bọn người Lôi Đặc, Lôi Khải là bởi không có tự tin chỉ huy bộ đội vạn người. Tuy rằng đã tăng mạnh huấn luyện phương diện này, nhưng không
thể mấy năm là có thể thành thạo được.
Còn Áo Kha Nhĩ thảm hại hơn, nguyên vốn hắn chỉ huy tác chiến không quá trăm người, khi đó theo Khang Tư phòng vệ Tân thành mới thấy qua một tràng đại chiến, nhưng lần đó cũng không phải hắn chỉ huy.
Tuy rằng Áo Kha Nhĩ có điểm
tự ngạo, nhưng hắn cũng tự hiểu lấy mình, chiếu theo hắn phỏng đoán, nói cẩn thận chi li, hẳn có thể chỉ huy linh hoạt một ngàn người, nhưng
tăng thêm gấp đôi thì thật trắc trở, một khi chỉ huy số lượng quá năm
ngàn, liền hoàn toàn không có cách.
Thấy mọi người tràn đầy đồng cảm, Khang Tư cười nói:
- Cho nên, ta chuẩn bị lấy Doanh làm đơn vị chiến thuật. năm người là ngũ, năm ngũ là đội, năm đội là sáo*, năm sáo là bộ, năm bộ là doanh;
một doanh đầy đủ là ba ngàn chiến binh, phân phối thêm hai doanh phụ
binh. Cũng là một đơn vị chiến lược một vạn người.
*(Sáo, phép binh nhà Thanh một trăm tên lính gọi là một sáo. Ðội quân đi tuần phòng gọi là tuần sáo 巡哨 hay phóng sáo 放哨.)
- À! Chủ công! Như vậy xác thật đơn giản rõ ràng, chỉ là chiến binh
là chỉ chuyên môn tác chiến, vậy phụ binh có phải là nông binh chuyên
môn phục vụ chiến binh không?
Ni Nhĩ chớp mắt hỏi.
- Chiến binh chuyên trách chiến đấu, mà những công tác làm cơm, đóng
quân, giặt đồ, sửa chữa binh khí, quét dọn chiến trường... hoàn toàn
giao cho phụ binh phụ trách. Hơn nữa nghiêm cấm chiến binh thu cắt thủ
cấp quân dịch cùng cướp đoạt chiến kỳ, bởi đó là công tác của phụ binh.
Mục tiêu duy nhất của chiến binh chính là giết địch, kết quả do phụ binh thống nhất thu hoạch thống nhất tính toán. Sau dựa theo phương pháp
tính toán công đầu phân phối xuống dưới, công trạng sĩ quan dựa theo
công trạng binh sĩ tính toán. Binh sĩ dưới trướng lập được mười công,
chủ quan cũng lập được một công.
Khang Tư nói.
Bọn
người Áo Kha Nhĩ biết Khang Tư ở Tân thành sử dụng phương pháp này lập
tức gật đầu tán thành, bọn người Ni Nhĩ lại sửng sốt hồi lâu mới lộ vẻ
kinh ngạc.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, lập tức có thể
nghĩ tới một chức nghiệp binh sĩ, không phải phiền hà bất cứ lao động
nào cũng không thu thập thủ cấp, chỉ chuyên môn tác chiến sẽ có lực
chiến đấu lớn cỡ nào. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ai cũng không có ý
kiến.
- Chủ công! Như vậy đẳng cấp gia thần làm thế nào ứng với chức vụ sĩ quan.
Cung Tá Đôn hỏi.
Khang Tư cười đáp:
- Cái này rất đơn giản. Chiến binh doanh lấy Kỳ đinh, Kỳ binh làm
binh sĩ tầng cơ sở, Kỳ chính là Ngũ trưởng, Kỳ đầu là Đội phó, Kỳ đội là Đội quan, Kỳ trưởng là Sáo phó, Thị tướng làm Sáo quan hoặc Bộ phó, Bộ
tướng làm Bộ quan hoặc Doanh phó, Đại tướng làm Doanh quan.
Doanh phụ binh lấy kỳ binh làm Ngũ trưởng, từ đó loại suy, không có phó
thủ. Binh lính bên doanh chiến binh hao tổn bổ sung biên chế từ doanh
phụ binh cùng đơn vị chiến lược.
- Chủ công! Có phải binh sĩ
doanh phụ binh đều cùng bậc võ sĩ Kỳ đinh cấp một không? Nếu đúng như
vậy, làm thế nào đãi ngộ doanh chiến binh cao hơn doanh phụ binh?
Phí Nhĩ cau mày hỏi.
Khang Tư nói:
- Cũng không bắt buộc đều là Kỳ đinh trở lên, có thể chiêu mộ tân
binh thêm vào doanh phụ binh. Về phần đãi ngộ khác nhau, công trạng thu
được nộp lên trên bốn phần, bốn phần về doanh chiến binh, hai phần về
phụ binh doanh. Loại đãi ngộ khác nhau này tin rằng sẽ làm mọi người
khát vọng tiến vào doanh chiến binh chứ? Hơn nữa mỗi quý cử hành một lần luận võ trong nội bộ đơn vị chiến lược, chỉ tuyển ba ngàn người hạng
đầu vào doanh chiến binh, như vậy người của doanh chiến binh sẽ không
làm lão bản ngồi chơi xơi nước, mà người của doanh phụ binh cũng sẽ liều mạng huấn luyện để đi vào doanh chiến binh.
Đám gia thần đều
bị Khang Tư hào phóng làm hoảng sợ, nộp lên trên bốn thành chiến lợi
phẩm? Binh sĩ được sáu thành? Dựa theo lệ cũ binh sĩ có thể được một
thành đã mãn nguyện rồi. Chúng gia thần mặc dù không lên tiếng, nhưng
Phí Nhĩ vì tài phú quyết định lên cấp hạ cấp quá nhiều lập tức khuyên
can.
Nghe được Phí Nhĩ khuyên can, Khang Tư gật đầu nói:
- Đã có ý kiến không đồng ý, vậy đợi sau quyết định đi.
Lời này khiến đám gia thần lén trừng Phí Nhĩ.
Biết đám gia thần bên dưới chuyển tâm tư gì, Khang Tư cười nói:
- Còn nữa, để đề cao dục vọng cạnh tranh giữa các bộ đội, bộ đội chia làm Giáp Ất Bính Đinh bốn cấp huy chương, cấp Giáp cao nhất, cấp Đinh
thấp nhất, lấy huy chương vàng bạc đồng thiết làm tiêu chí. Bất luận
quân chức cấp vị, gia thần dưới Gia lão, cũng bắt đầu từ cấp Đại tướng,
chỉ cần đẳng cấp thấp nhìn thấy đẳng cấp cao, đều phải cúi đầu hành lễ
với đối phương. Nói cách khác, ngươi là Đại tướng, còn là chức quan
Doanh, nhưng ngươi đeo huy chương bằng thiết, đối phương là một Kỳ đinh
nhưng đeo huy chương bằng vàng, như vậy ngươi phải cúi đầu hành lễ
nhường đường đối phương.
- A! Cái này còn có trên dưới nữa sao!
Đám gia thần bản địa lập tức nhảy dựng lên, chỉ là bị Khang Tư trừng một cái, quát một câu:
- Lẽ nào các ngươi vô dụng như thế? Nhất định cho rằng mình chỉ có thể đeo huy chương cấp thấp nhất sao?
Liền lập tức khiến đám gia thần câm miệng, kháng nghị tiếp chẳng khác nào tự tát chính mình.
Cung Tá Đôn chần chờ một chút, thấy tên chân chó Ni Nhĩ không lên tiếng, không còn cách nào đành làm chim đầu đàn hỏi:
- Chủ công! Bốn đẳng cấp bộ đội này làm sao phân chia?
- Quân đội còn có thể dùng thứ gì phân định cao thấp? Đương nhiên là
chiến công! Cũng chỉ có chiến công mới có thể phân định đẳng cấp của bọn họ!
Khang Tư trừng mắt nói:
- Lấy thủ cấp quân địch tính toán, tích lũy chiến công ngang với nhân số toàn đơn vị chiến lược liền tăng lên một cấp, sau đó lên trên nữa cần công trạng gấp đôi để
thăng cấp. Hiện giờ toàn bộ binh sĩ mới thành lập đều là cấp Đinh cấp
thấp nhất , nói cách khác, bọn họ muốn thu được chiến công vạn người mới có thể trở thành bộ đội cấp Bính, kế đó cần chiến công hai vạn người
mới có thể trở thành cấp Ất, cuối cùng, muốn thành cấp Giáp phải cần
chiến công bốn vạn người.