Không có một sĩ quan chỉ huy nào!
Tương Văn trợn trừng mắt nói vẻ không thể tin được:
- Cái gì? Không có một tên sĩ quan nào tồn tại? Không thể nào? Nếu không có sĩ quan, ba vạn người này làm thế nào chiến đấu?
- Thuộc hạ không dám nói bậy, cả tổ thuộc hạ tìm khắp toàn quân, quả
thật không có phát hiện một cấp hệ thống chỉ huy nào của quân địch.
Gã mật vệ vội nói.
- Không có hệ thống chỉ huy? Như vậy bọn họ làm thế nào tác chiến? Có cái gì cổ quái đây?
Khang Tư đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân! Bọn họ chia ra bốn hướng vây công thành Long Chiêm, mỗi
hướng chừng bảy tám ngàn người, sau đó chia làm ba nhóm, thay phiên nhau phát động công kích. Có điều kỳ lạ là, bọn thuộc hạ quan sát thấy: Bất
kỳ một hướng nào, bất cứ nhóm nào cũng không có người nào phát ra mệnh
lệnh. Những tên lính đó đều công kích liên tục trong vòng một giờ, bất
kể thương vong như thế nào, chỉ cần thời gian vừa đến liền tự động lui
ra thay đợt thứ hai. Mà chỉ cần màn đêm buông xuống, bọn họ cũng sẽ
trước tiên toàn quân quay về doanh trại.
Mật vệ báo cáo tường tận tin tức tự mình nhìn thấy.
- A! Ngươi là nói bọn họ có quy luật phát động công kích như thế,
nhưng lại không có người nào ra lệnh? Vậy bọn họ làm sao nắm đúng thời
gian công kích liên tục một giờ liền thay phiên?
Khang Tư lập tức hỏi.
Đám người Tương Văn cũng gật gật đầu nghi hoặc, bọn họ thật không có
hoài nghi mật vệ báo cáo tin sai, mà là lấy làm lạ đối phương như thế
nào có thể nắm chính xác thời gian thay phiên như thế.
Phải
biết rằng trên chiến trường vừa khởi sự chém giết, căn bản là quên cả
thời gian quên cả vết thương đau đớn, nếu không có tiếng khua chiêng gõ
trống vang dội nhắc nhở, bọn họ không phải tan rã vì không ngăn được
địch nhân công kích, thì cũng vì kiệt sức tự động ngã xuống đất.
- Xin chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không có năng lực! Không thể thu
được phương pháp bọn họ làm thế nào xác nhận thời gian thay phiên.
Gã mật vệ có điểm khủng hoảng nói.
Khang Tư không nghĩ rằng trên phương diện này mật vệ vô năng, đối với Khang Tư mà nói, ám sát sĩ quan địch quân là để dẫn tới chỉ huy không
tiện lợi, hiện tại sĩ quan đối phương ẩn nấp rồi, không thể ám sát, vậy
cũng không có gì, dù sao cũng phải tiêu diệt đối phương, chỉ có điều hơi phiền toái một chút mà thôi.
- Này sức chiến đấu của quân địch thế nào?
Khang Tư lại hỏi.
- Chiến đấu rất dũng mãnh, hoàn toàn không để ý tới sống chết.
Mật vệ nói lời này cũng không khiến mọi người quan tâm lắm, người trên bán đảo Phi Ba có mấy ai lại tham sống sợ chết chứ?
Hai bên khai chiến, ngoại trừ xem bên nào nhiều người, binh khí tốt,
huấn luyện đủ, còn xem bên nào ngoan độc, dưới tình huống nhân số trang
bị huấn luyện như nhau, bình thường là bên nào ngoan độc bên đó thắng
lợi. Trên bán đảo Phi Ba, hành động của binh sĩ võ sĩ “Không quan tâm
tới sống chết” căn bản là không đáng khen thưởng, bởi vì rất bình
thường.
Tuy nhiên câu nói kế tiếp của mật vệ lại khiến đám người Khang Tư hoảng sợ:
- Bọn họ kỷ luật rất nghiêm minh, tiến thối như một người, hơn nữa
giống như không có cảm nhận đau đớn, cho dù là tay chân bị chặt đứt, chỉ cần đầu không rơi, thời gian chưa tới, thì vẫn tiếp tục chiến đấu, thời gian vừa đến dù không đi được cũng bò về doanh trại.
Khang Tư không kìm nổi hít một hơi khí lạnh, kỷ luật của quân địch không ngờ
nghiêm cẩn đến trình độ này? Xem ra ngày mai chiến đấu khẳng định sẽ rất khó giải quyết đây.
Tương Văn đột nhiên nhíu mày nói:
- Đại nhân! Như thế nào ta cảm giác bọn khốn quân địch này có điều kỳ quái?
- Ồ? Kỳ quái chỗ nào?
Khang Tư nhướng mày lên hỏi, hắn cũng có cảm giác như vậy.
Tương Văn nói:
- Có sĩ quan chỉ huy hay không không cần quan tâm tới chúng, có lẽ
bọn sĩ quan sợ bị ám sát nên giả dạng trà trộn làm tiểu binh cũng không
chừng. Thuộc hạ cảm thấy kỳ quái chính là: không ngờ bọn họ có thể có kỷ luật như thế. Dựa theo biểu hiện tin tình báo Uy Kiệt điều tra được,
những người này đều xuất thân là võ sĩ. Nói cách khác, bọn họ là xuất
thân gia tộc võ sĩ kế thừa nhiều thế hệ, kém nhất cũng đã làm võ sĩ
nhiều năm, mà không phải giống binh sĩ của đại nhân là vừa được đề bạt
lên. Ngài nghĩ xem: những trận chiến trước kia đều là võ sĩ làm sĩ quan. Đào tạo lâu dài là để cho bọn họ dẫn người tác chiến, để cho bọn họ dẫn quân xung phong cũng là chuyện rất bình thường, nhưng để bọn họ đánh
giết xáp lá cà như binh sĩ thì rất quái dị. Bởi vì gia thần có trung
thành đến đâu đi nữa, đối với mệnh lệnh của chủ thượng bắt mình làm tiểu binh tác chiến đều cũng có điểm bực tức, bọn họ như thế nào có thể
trong khoảng thời gian ngắn thích ứng được với thân phận binh lính của
mình chứ?
Nghe nói như thế, Khang Tư thầm đồng ý. Binh sĩ bên
mình có được thân phận võ sĩ, võ sĩ chỉ là thân phận, chức trách vẫn là
binh sĩ, cho nên lệnh cho bọn họ xung phong tác chiến sẽ không có người
nào cảm thấy ủy khuất.
Mà võ sĩ của quân địch cũng là có được
thân phận binh sĩ, đó là sử dụng võ sĩ làm binh sĩ, cũng giống như điều
cán bộ xuống cơ sở rèn luyện, người có đầu óc bình thường đều sẽ sinh ra cảm giác ủy khuất.
Hơn nữa bọn họ còn là mấy thế lực riêng lẻ kết hợp lại, mục đích mỗi chủ công cũng bất đồng, có thể giữ được trận
hình thống nhất cũng tính là khá lắm rồi, còn có thể giống như con rối
gỗ hoàn toàn phục tòng mệnh lệnh sao?
Con rối gỗ? Khang Tư đột nhiên nhớ tới tên thích khách mật vệ bị chính mình phân thây vẫn không
chết, tiếp theo lại nghĩ tới những ác ma bị tiêu diệt.
Nghĩ vậy, Khang Tư lập tức hạ lệnh cho mật vệ nói:
- Lập tức phái người tìm bắt một hai binh sĩ quân địch mang về đây,
bất luận sống chết cũng được! Tuy nhiên nhớ kỹ, chỉ cần phát hiện bọn họ giết không chết, lập tức hủy bỏ nhiệm vụ lui về ngay!
Khang
Tư đúng là biết rõ về mật vệ, nếu không nói thêm mệnh lệnh cho phép lui
lại đó, vậy thì người đi thi hành nhiệm vụ chỉ quay về một người báo cáo nhiệm vụ thất bại, sau đó liền tự sát. Cho nên mỗi lần Khang Tư sử dụng mật vệ đều rất cẩn thận, hắn thực không muốn nhìn thấy mật vệ mình vất
vả bồi dưỡng ra lại hy sinh vô ích.
Nghe được đoạn cuối câu,
cho dù mật vệ đã trải qua nhiều thử thách khảo nghiệm cũng không kìm nổi thân mình run lên, hắn biết lời này là có ý tứ gì.
Không nói lời thừa, mật vệ đáp: “Tuân mệnh.” Liền như vậy biến mất.
Tương Văn và Uy Kiệt cũng không phải kẻ ngu ngốc, lập tức hiểu được cùng kêu lên:
- Ngài hoài nghi bọn họ là...
Lời nói còn chưa dứt ngoài soái trướng đột nhiên truyền đến tiếng kèn hiệu chiến đấu, tiếng la hét, tiếng chém giết cùng với tiếng bước chân
hỗn loạn:
- Địch tập!
- Hộ giá!
Ba người
đồng thời chấn động, chỗ hạ trại cách thành không xa, trong phạm vi mười cây số đều có phái thám báo, ngoài mười dặm lại có doanh cảnh bị tuần
tra qua lại.
Hơn nữa phía sau doanh trại, dựa theo chế độ,
tuyệt đối là toàn doanh trại đều trong tình trạng chiến đấu tiêu chuẩn
nhất, không cần tới cấp trên truyền đạt mệnh lệnh, sĩ quan cấp dưới phải tự động bố trí lính gác tuần tra đề phòng từ đầu. Dưới điều kiện và
tình trạng như vậy, không ngờ còn để địch nhân đánh vào tới doanh trại
mới bị phát hiện?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Trưởng quan địa phương ở nơi này phản bội Lôi gia, đã cấu kết cùng địch nhân?
Nhưng cho dù bọn họ cấu kết cũng không có khả năng, thời gian lúc này vẫn còn là buổi chiều, trời còn sáng, dù là doanh cảnh bị cũng không
được phép tới gần doanh trại, địch nhân rốt cuộc làm sao có thể tiến vào doanh trại mà không bị phát hiện?
Tuy rằng không rõ ràng lắm
như thế nào ban ngày ban mặt địch nhân tiến vào doanh trại sau đó mới bị phát hiện, nhưng có thể kết luận bất luận nguyên nhân gì, ít nhất
Trưởng quan địa phương đã bị nghi ngờ có ý phản loạn, đám người Tương
Văn có ý niệm này trong đầu khiến càng căng thẳng hơn lên, bởi vì hiện
tại quân địa phương chẳng khác nào địch quân xâm nhập!
Nghe tiếng hỗn loạn càng ngày càng vang to, càng ngày càng gần, Khang Tư mỉm cười, nắm chuôi đao bên hông nói:
- Đi! Ra ngoài xem!
Uy Kiệt nhìn thấy trong căn lều đơn sơ này không có chút công năng
phòng ngự nào, chỉ cần địch nhân bắn vào đây một trận mưa tên, ở trong
này chỉ sợ còn chưa kịp phản ứng đã bị bắn chết, tốt hơn là đi ra ngoài
tầm nhìn rộng hơn. Cho nên Uy Kiệt cũng không khuyên can, liền rút đao
ra chuẩn bị lao ra ngoài đầu tiên.
- Đề phòng! Cấm bất cứ người nào tới gần đại nhân trong vòng mười bước!
Tương Văn hét lớn một tiếng, đồng thời kéo Uy Kiệt ra sau quát:
- Ngươi khoe tài anh hùng cái gì? Bảo vệ đại nhân cho ta!
Nói xong liền thoát ra bên ngoài lều.
Uy Kiệt sửng sốt, trong lòng đầu tiên là có điểm không thoải mái,
nhưng rất nhanh liền cảm giác như trong lòng được sưởi ấm. Hắn cũng
không phải kẻ ngu ngốc, biết đây là Tương Văn quan tâm tới mình, bởi vì
khoảnh khắc từ lều trại đi ra ngoài này là rất nguy hiểm.
Khang Tư cười vỗ vỗ vai Uy Kiệt:
- Đi ra đi thôi.
Nói xong giành đi trước đến cửa vén rèm lên.
Động tác của Khang Tư quả thực dọa cho Uy Kiệt nhảy dựng lên, nếu
Khang Tư vừa bước ra ngoài đã bị phục kích, vậy chính mình còn không bị
đại tỷ đánh chết ư!
Đang lúc Uy Kiệt theo bản năng nhấc chân
chuẩn bị giành lên phía trước Khang Tư vén rèm, không biết vì cái gì,
vừa giơ tay lên chân hắn không ngờ dừng lại một giây.
Trong
thời gian một giây này, rèm cửa đã được Khang Tư vén lên, trong nháy mắt này, chỉ nghe Tương Văn hét to một tiếng vội vàng:
- Chủ nhân cẩn thận!
Uy Kiệt nghe thế trong lòng chấn động, đồng thời cũng khẽ thở dài
thầm nghĩ: “Trách không được đại tỷ không muốn làm gia thần của chủ
công, thì ra trong lòng hắn vẫn còn nghĩ mình là nô bộc của chủ công,
nhìn xem đại tỷ trong lúc vội vàng đã gọi chủ công là chủ nhân thì biết!
Khang Tư đương nhiên không biết giờ phút này Uy Kiệt lại nghĩ bâng
quơ như thế, trong đầu hắn chỉ biết làm sao đón chặn một làn tên bay
thẳng vào mình.
Khang Tư không chút suy nghĩ, theo phản xạ
nghiêng đầu né tránh đồng thời vươn tay chụp một cái, Khang Tư chỉ cảm
thấy bàn tay như bị lửa đốt vừa cay nồng vừa tê dại.
Mà lúc
này Tương Văn cùng mấy đám mật vệ đột nhiên hiện ra, lập tức bổ nhào tới trước mặt Khang Tư che chắn kín mít toàn thân hắn.
Khang Tư
không để ý tới đám người Tương Văn đang khẩn trương, cũng không thèm
quan tâm bàn tay nóng bỏng, đó chỉ là lực ma sát lớn mà thôi, cũng không có bị vết thương ngoài da, căn bản không tính là thương tổn.
Hắn ngược lại dựa vào thời cơ được người bảo hộ, quan sát tỉ mỉ mũi tên trong tay. Đây là một mũi tên toàn bộ chế tạo bằng sắt, mũi tên màu
lam, vừa thấy liền biết là tên tẩm độc chuyên dùng cho cung nỏ.
Ở trên bán đảo Phi Ba rất thiếu hụt quặng sắt, loại vũ khí thật tinh xảo thế này, cũng không phải là ai cũng có được.
Ở thời điểm Khang Tư quan sát mũi tên, gần trăm tên nội vệ cảnh giới ở bốn phía soái trướng, cũng không cần Tương Văn hạ đạt mệnh lệnh, sĩ
quan cơ sở trước tiên liền dẫn theo bộ hạ khiêng tấm chắn chạy tới vây
quanh Khang Tư bao kín mít. Mà lúc này, quân địch hiển nhiên cũng chú ý
tới Khang Tư, lập tức mấy trăm mũi tên nhọn liền bắn lại đây như mưa.
Vừa thấy tình trạng này, sĩ quan lập tức hô:
- Cử thuẫn!
Rầm một tiếng, phía trước và phía trên đều bị tấm chắn ngăn chặn, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng đám người Khang Tư.
Một tràng tiếng “cốp cốp” vang lên, trận mưa tên hoàn toàn vô dụng.
Đám cung tiến thủ còn chưa kịp phóng ra đợt tên thứ hai, đã bị nội vệ
Lôi gia phẫn nộ phóng tới giết sạch.
Mà Khang Tư bên này sau
khi tấm chắn hạ xuống, đám người Khang Tư đã không còn thấy người nào,
nội vệ bên cạnh cũng không có ngừng lại ở đó, tất cả đều đổi binh khí
xông lên phía trước đánh giết địch quân.
Giờ phút này Khang Tư đã thay quần áo và trang bị của nội vệ, đã y hệt như một tên binh sĩ đề đao xông lên phía trước, đám người Tương Văn và Uy Kiệt cũng đã thay
đổi đi theo kế bên lúc gần lúc xa.
Trên chiến trường mà trang
bị khác người chẳng khác nào nói cho địch nhân biết chính mình là mục
tiêu có giá trị, cho nên biện pháp tốt nhất để phòng ngừa bị ám sát
chính là giả trang làm một tên tiểu binh.
Mà sở dĩ rất nhanh
đã ngụy trang xong như vậy, là bởi vì một khi xuất hiện chuyện như vậy,
nội vệ đã phát huy tác dụng theo điều lệ: căn bản không cần hạ đạt mệnh
lệnh, sẽ tự động thực hiện.
Đây chính là Tương Văn cùng Khang Tư sau một hồi thảo luận sửa sang lại tuyên bố điều lệ này ra toàn quân.
Điều lệ có rất nhiều, đều là không cần chủ quan hạ lệnh, sĩ quan cấp
dưới cũng phải tự động thực hiện. Như vấn đề trạm gác, một khi hạ trại,
cho dù chủ quan quên hạ lệnh, cũng sẽ có binh sĩ đảm nhiệm trạm gác.
Điều lệ như vậy có thể giảm bớt rất nhiều sức lực và tinh thần của sĩ
quan, cho nên rất được các sĩ quan hoan nghênh.
Khang Tư vung
đao chém trúng một tên địch nắm trường thương, chỉ thấy cánh tay tên
địch rơi xuống, máu tươi phun “vèo vèo” không ngừng, mà tên đó dường như không có việc gì, vẫn như cũ thần thái dữ tợn gầm rú xông lên, Khang Tư nhăn mặt, nghiêng người lách tránh, thuận tay vớt một đao chém rơi đầu
của hắn, tên địch mất đầu ầm một tiếng ngã xuống đất.
Khang Tư ngắm nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn ra chiến trường xung quanh,
thế cục có phần hỗn loạn, mấy ngàn tên địch mặc trang phục bình dân,
xuất hiện phía đông một đám phía tây một đám khắp doanh trại.
Tuy rằng quân số quân địch chỉ bằng một nửa quân đội Khang Tư, nhưng bọn chúng phân tán rất lợi hại, hơn nữa năng lực chiến đấu cũng rất dũng
mãnh, khiến cho quân Khang Tư chỉ có thể tự mình chiến đấu riêng lẻ
không thể thành lập trận hình cùng đội ngũ đối địch.
Đội ngũ
nội vệ thật ra còn tốt, kỵ, bộ chiến đều rất tài giỏi, đặc biệt lại
thường được huấn luyện hỗn chiến xáp lá cà, cho nên trong phạm vi phụ
trách của đội ngũ nội vệ, quân địch đang dần dần bị tiêu diệt gần hết.
Mà doanh kỵ binh so ra không hay ho lắm, bởi vì thân phận của bọn họ, thời gian huấn luyện hết bảy phần là tác chiến trên lưng ngựa, chỉ có
ba phần là dùng để huấn luyện bộ chiến, hơn nữa bọn họ được huấn luyện
chủ yếu là dựa vào sức ngựa đột kích xung phong, hỗn chiến trên mặt đất
như thế này là điều bọn họ tối kỵ nhất.
Cho nên bị quân địch công kích làm cho bọn họ có phần luống cuống tay chân.
Khang Tư lại chém rơi đầu một tên địch, quay qua hỏi người bên cạnh:
- Sao lại thế này? Bọn nông binh đó vì cái gì đều dũng mãnh không sợ chết như thế?
Nghe được câu hỏi chính là một gã nội vệ bình thường, giờ phút này
hắn phải phí một hồi khí lực mới tiêu diệt được đối thủ của mình còn
đang thở dốc.
Cho nên cũng không thấy là ai hỏi, hắn nói thẳng ra:
- Không biết! Bọn người kia quả thực rất khó chơi, rõ ràng nhìn dáng
vẻ bề ngoài thấy thế nào cũng là xuất thân nông dân bình thường, nhưng
khí lực của chúng lại đủ để so với nội vệ chúng ta đã trải qua huấn
luyện lâu dài. Hơn nữa bọn dân đen này thật quá dũng cảm, chặt đứt tay
chân vẫn như không có chuyện gì xảy ra, làm như không phải thân thể của
chúng, chỉ chém rụng đầu bọn chúng mới có thể làm cho chúng hoàn toàn
ngừng lại.
Khang Tư nhướng mày:
- À! Như vậy bọn chúng ở đâu hiện ra đây?
- Hừ! Cái này ta biết, bọn chúng ẩn núp dưới hầm, nếu không phải
chúng ta đào hố làm nhà vệ sinh mới phát hiện bọn chúng, khiến bọn chúng buộc lòng phải phát động công kích trước hạn định, bằng không thì rất
nguy hiểm. Ngươi nghĩ lại xem, nếu đợi chúng ta đang ngủ say bọn chúng
mới hiện ra, lúc đó mới là lớn chuyện, nói không chừng bọn chúng có thể
tập kích chủ công đấy.
Gã nội vệ nói đến đây chợt quay đầu
nhìn lại, vừa thấy mặt Khang Tư hắn lập tức khiếp sợ há hốc miệng, thân
mình mềm nhũn định quỳ xuống.
Tuy nhiên bọn họ được Tương Văn
huấn luyện qua, nhìn đến Khang Tư hiện tại mặc phục sức binh sĩ, lập tức hắn chợt hiểu ra, chỉ thấp giọng nói chủ công một tiếng, rồi làm như
không có việc gì tiếp tục xung phong đánh chết. Tuy nhiên nhìn hắn chỉ
chiến đấu quanh quẩn gần bên Khang Tư, thì biết hắn vẫn rất lo lắng cho
sự an toàn của Khang Tư.
Được mọi người che giấu hành tung, Khang Tư xông tới một chỗ đang đánh giết hỗn loạn.
Nơi này có điểm quái dị, mấy trăm cái hầm được đào sâu cỡ nửa thân
người, bốn phía hầm đều lót phiến đá trộn dất sét. Có thể kết luận những kẻ tập kích đó đúng là ẩn núp ở dưới những hầm hố này.
Tuy
nhiên có điểm kỳ quái chính là: sử dụng phiến đá như vậy khi người ngựa
đi lên trên, quả thật không thể phát hiện được hầm hố bên dưới, nhưng
nếu như vậy, người núp ở dưới hầm lại không có đủ không khí để thở, cho
dù là mật vệ cũng không có khả năng ẩn núp được bao lâu.
Nếu
không phải khi đào hố làm nhà vệ sinh bị phát hiện, chỉ sợ bọn họ phải
ẩn núp suốt cả ngày, như vậy bọn họ như thế nào bảo đảm sẽ không bị
nghẹt thở mà chết?
Hơn nữa điều kỳ lạ nhất chính là: bị phát
hiện chỉ là một cái hầm nhỏ, nhưng tất cả người ẩn núp các hầm khác đều
cùng một lúc phát động, chẳng lẽ ẩn núp dưới hầm bọn chúng cũng có thể
nhận được sự chỉ huy thống nhất?
Khang Tư nhìn những tên địch
chân tay bị chém đứt nằm trên mặt đất, máu gần như chảy sạch, nhưng vẫn
như cũ tinh khí mười phần gào thét quay cuồng đầy đất, khát vọng dùng
hàm răng của mình phát động công kích. Nếu không phải thân thể của những kẻ tập kích đó yếu ớt giống như người thường, nếu không phải máu vẫn
như cũ là màu đỏ, chỉ sợ Khang Tư đã xem bọn tập kích như chủng loại ác
ma kia rồi.
Bởi vì tố chất thân thể bọn tập kích cũng không
cường hãn hơn bao nhiêu so với người bình thường, hơn nữa lại chọn ban
ngày làm thời điểm khởi xướng tập kích, tuy rằng dũng mãnh không sợ
chết, tuy rằng quân đội Lôi gia bị bọn họ làm cho có phần luống cuống
tay chân, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian một chút mà thôi.
Khi đêm đến, toàn bộ những kẻ tập kích đều bị tiêu diệt hết sạch.
Không phải không định bắt tù binh, Tương Văn cũng từng tự mình ra tay bắt sống mấy tên, nhưng mấy tên bị bắt chỉ biết gào thét kêu la, liều
mạng giãy dụa hoặc là vọng tưởng sử dụng hàm răng cắn xé, đánh đập tra
khảo thế nào cũng không có phản ứng gì khác. Không có biện pháp, đành
phải hạ lệnh không cần bắt làm tù binh.
Cho nên đến cuối cùng, kẻ tập kích lưu lại gần năm ngàn xác chết không toàn vẹn, trừ Tương Văn bắt ba tên còn sống, còn lại toàn bộ diệt sạch.
Giờ phút này
quan viên văn võ địa phương được tin tức mới chạy đến, vừa mới tiến vào
doanh trại đã bị nội vệ hung hăng bắt giữ.
Nhìn thấy doanh
trại đông một mảnh tây một khối đầy hầm hố và mấy ngàn xác chết không
còn nguyên vẹn, bọn quan viên bản địa đương nhiên biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Chỉ cần không là kẻ ngu ngốc, vừa nghĩ là có thể hiểu
được, doanh trại này là bọn chúng chọn lựa địa điểm bố trí, mà thời gian quân đội đến bọn chúng cũng biết rõ ràng, hiện tại trong doanh trại lại sớm đã mai phục từ trước mấy ngàn quân địch, nếu đợi đêm xuống mới nhảy ra tập kích, quân đội trú đóng tại đây có khả năng toàn quân bị tiêu
diệt.
Cho nên điều này không phải Lôi gia có phản đồ, thì
cũng là có kẻ để lộ tin tức. hai điều hành vi phạm tội này, đám quan
viên địa phương sao tránh khỏi bị hoài nghi trước nhất. Cho nên bọn họ
hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ kêu gào bị hàm oan yêu cầu được yết
kiến Khang Tư.
Tương Văn không chấp nhận yêu cầu của bọn họ,
đương nhiên, cũng không bắt giam bọn họ vào ngục, càng không có nghiêm
hình tra tấn, mà là yêu cầu bọn họ báo cáo ra bên người kẻ nào biết
doanh trại này, biết thời gian Khang Tư đến.
Bọn quan viên tự nhiên là hết sức phối hợp để chứng minh chính mình trong sạch.
Cho nên không bao lâu sau, Tương Văn liền dẫn theo một đám nội vệ
xông vào trong nội thành bắt đầu bắt bớ. Đối với Tương Văn mà nói, dám
cả gan mưu hại đại nhân nhà mình, thì phải làm cho bọn họ sống không
bằng chết. Về phần bên trong có ủy khuất hay không, có làm cho cho dân
chúng khủng hoảng hay không, cái này cũng không phải vấn đề hắn lo lắng.
Mà Uy Kiệt không biết là đã bị nhắc nhở hay bị khiển trách thế nào,
lúc này hắn cũng nghiến răng nghiến lợi tự mình dẫn theo nhân viên ngành tình báo, bắt đầu tìm kiếm tin tình báo khắp vùng.
Về phần
nội vệ cùng kỵ binh còn lại thì tiếp tục an tâm nghỉ ngơi, bọn họ chính
là chủ lực chiến đấu trong ngày mai, căn bản không thể tham dự những
chuyện phiền toái đó.
Đương nhiên, lực lượng canh gác doanh trại, tăng cường gấp mấy lần so với quy định điều lệ.
Qua một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau, Tương Văn cùng Uy Kiệt hai
mắt đỏ bừng trở về bẩm báo tin tức. Kết quả cũng không khiến Khang Tư
bất ngờ, suốt cả đêm hai người bọn họ đều không có thu hoạch được chút
gì.
Bởi vì không có tin tức gì về quân địch, điều này không
phải nói rõ nếu không có nội gián, thì tuyệt đối không có khả năng bố
trí mai phục chuẩn xác như thế. Tuy rằng tìm không thấy nội gián, nhưng
đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu được.
Tuy nhiên nói như vậy, nội gián không phải là người đáng nghi ngờ nhất, thì là người không đáng nghi nhất.
Nhưng hai loại người này nhiều lắm, hiện tại lại là thời điểm chiến
tranh, căn bản không có thời gian và không thể dồn sức lực để tìm ra nội gián. Cho nên đành phải tạm thời để đó, chờ sau cuộc chiến sẽ tiếp tục
thanh lý.
Nhận được mệnh lệnh của Khang Tư, Tương Văn cũng
không có cách nào, trừ phi chính mình ở lại chỗ này xử lý vấn đề không
tham chiến, nhưng hắn sao có thể nguyện ý tách rời Khang Tư? Cho nên
đành phải đồng ý. Mà cả Khang Tư và Tương Văn đều có cùng ý kiến như
vậy, Uy Kiệt còn có thể có ý kiến gì nữa.
Quân đội tập kết xong, sau một tiếng lệnh, bắt đầu hướng tới thành Long Chiêm.
Nội tuyến tác chiến, dẫn đường, tiếp tế tiếp viện, tĩnh dưỡng các thứ đều không phải là vấn đề, nhưng cũng có phiền toái, đó chính là tạo
thương tổn thật lớn đối với lãnh địa.
Nhìn xem quang cảnh đổ
nát suốt dọc đường thì biết, sau cuộc chiến xây dựng lại thành trì bị
quân địch hủy diệt vẫn là việc nhỏ, nhưng những đồng ruộng bị đốt cháy
thành vùng hoang dã đó mới là chuyện lớn.
Bọn địch quân chẳng
những phát động công kích trong lúc ngày mùa, thậm chí còn làm ra chuyện từ xưa đến nay không một ai làm qua đó là thiêu hủy ruộng lúa.
Tuy nhiên thật có điểm kỳ quái, tuy rằng nông dân ai nấy đều sống chết với đồng ruộng không ai bằng, thế mà đối với kẻ dám cả gan hủy diệt
đồng ruộng lại không quản tới, ngược lại người nào người nấy đều ra sức
bán mạng chiến đấu cho chúng.
Nhìn bốn phía vùng hoang dã vốn
là đồng ruộng này lại hoàn toàn không có một thi thể nào còn lại, chẳng
lẽ nông dân đã yếu đuối đến nỗi trơ mắt nhìn ruộng lúa của mình bị thiêu hủy, mà lại trốn ở một nơi bí mật nào đó không ra mặt?
Những nghi vấn này chợt lóe qua trong đầu Khang Tư, hắn cũng không có quá mức để ý điều kỳ lạ như thế.
Kỳ thật cũng không có thể trách Khang Tư lơ là thiếu suy nghĩ, từ
trước đến nay trừ bán đảo Phi Ba, lúc công kích chiến đấu ở các địa
phương khác hắn đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hủy diệt đồng ruộng của địch quốc cũng là chiêu số cơ bản của hắn. Vì thế Khang Tư chỉ cho
rằng đây là thủ đoạn “đất không nhà trống” của mấy thế lực liên hợp này
học tập từ bên ngoài bắt đầu sử dụng mà thôi, cũng thật không nghĩ đến
gì khác.
Trước sau trái phải mọi hướng đều rải trinh sát dò
la, dưới vòng kiểm soát của đội thám báo tinh nhuệ trong tinh nhuệ này,
quân địch không có khả năng tập kích bất ngờ, cho nên đội quân chủ lực
mải miết hành quân tiến tới. Theo thời gian trôi qua, chợt quân thám báo phía trước chạy vội về báo cáo:
- Phát hiện doanh trại quân địch!
Tất cả mọi người đều biết trận chiến tàn khốc sắp bắt đầu.
Sau một tiếng lệnh, toàn quân xuống ngựa nghỉ ngơi, sắp tiến vào
chiến trường, có thể khôi phục sức lực chút nào hay chút đó. Tuy nhiên
bọn họ đã sớm nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hôm nay kỵ binh hành quân cũng chỉ
là hành quân bình thường, cũng không có tiêu hao sức ngựa bao nhiều,
hiện tại nghỉ ngơi chỉ để khôi phục trạng thái tốt nhất mà thôi.
Binh sĩ có thể nghỉ ngơi, chủ quan nhưng không có thoải mái như vậy,
Khang Tư mang theo lão Đao bọn họ mười mấy trưởng quan doanh, trưởng
quan bộ chỉ huy và một đám nội vệ, bắt đầu do thám báo dẫn đường chạy
tới phía trước quan sát tình hình quân địch.
Khi đám người
vượt lên một ngọn núi nhỏ, khi thành Long Chiêm hiện ra trước mắt, mọi
người bao gồm cả Khang Tư đều đứng lặng sững sờ.
Không thấy
xuất hiện cảnh công thành mãnh liệt, hiện tượng vây thành cũng không có, mấy vạn tên địch trang bị hoàn hảo kia, giờ phút này đã xếp thành một
trận tuyến dài ở dưới chân núi.
Nếu không phải dưới chân thành Long Chiêm chồng chất đầy xác chết không nguyên vẹn, còn thêm tường
thành thành Long Chiêm đổ vỡ tả tơi, phía trên cờ Lôi gia vẫn như cũ còn đón gió tung bay, ai cũng sẽ nghĩ rằng quân địch đã sớm đánh hạ được
thành rồi, đang tập kết nghĩ ngơi và hồi phục, chuẩn bị tấn công mục
tiêu kế tiếp đây.
- Nội gián! Trong quân đội chúng ta có nội gián!
Tương Văn đột nhiên tức giận gầm lên, mọi người đều lạnh mình.
Đúng vậy, trong quân đội khẳng định có nội gián, bằng không đối
phương sẽ không trùng hợp đến mức viện quân bên ta vừa tới, còn chưa có
xông vào chiến trường, địch quân liền ngưng tấn công thành, hơn nữa rõ
ràng mục tiêu là nhằm về phía viện quân bên ta dừng quân hạ trại mà đến.
Mà tên thám báo kia thì cuống quít quỳ xuống kêu lên:
- Thuộc hạ không phải phản đồ! Khi thuộc hạ đến đây trinh sát, quả
thật phát hiện quân địch đang công thành! Xin chủ công minh xét!
Khang Tư khoát tay:
- Đứng lên đi! Chuyện này không liên quan tới ngươi! Thật sự là quân địch khiến người ta quá bất ngờ.
Tuy rằng Khang Tư chỉ ra vấn đề miễn truy xét, nhưng mọi người vẫn là có điểm hoài nghi tên thám báo này, từ lúc nhận được tin tức tên tình
báo quay về báo cáo, đến khi những người mình đến đây quan sát, thời
gian đâu có bao lâu chứ?
Quân địch lại có thể chẳng những giải trừ chiến đấu, còn có thể lui về đến đây bố trí trận hình hướng tới bên này?
Tuy nhiên ngẫm lại, nếu đối phương sớm có được tin tình báo, phỏng
chừng khi tên thám báo xuất hiện thì đã diễn trò cho hắn xem đây.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là: Ở thời đại này muốn tìm tung tích
địch quân cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, ngươi phát hiện
quân địch ở điểm A, nếu không có tiếp tục theo dõi giám sát, nói không
chừng chờ thời điểm ngươi đuổi tới, quân địch đã chạy đến điểm Bhoặc là C rồi.
Cho nên trong thời gian đầu cuộc chiến: lính trinh sát là tàn khốc nhất cũng là trọng yếu nhất.
Nhưng hiện tại tên thám báo còn không có tiếp xúc cùng lính trinh sát địch quân, địch quân đã biết rõ ràng vị trí của ngươi, hơn nữa trước
tiên làm ra phản ứng, đây chẳng phải cho thấy đối phương đã nắm rõ hành
tung bên ta sao? Phải biết rằng muốn đến thành Long Chiêm có bảy tám con đường, không có nội gián thì khẳng định không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.
- Việc này để sau hãy thảo luận, hiện tại là làm sao chiến đấu. Chúng ta quay lại đi.
Khang Tư quay đầu ngựa, dẫn người chạy như bay trở về.
Mọi người cũng biết hiện tại cũng quản không được cái gì nội gián hay không nội gián, quân địch đã xuất hiện tại trước mặt, vẫn là trở về chỉ huy quân đội tác chiến mới là trọng yếu nhất.
Nhìn thấy đám
người Khang Tư rất nhanh chạy về đến, binh lính đang nghỉ ngơi đương
nhiên biết rõ tình huống không thích hợp, không cần tới cấp trên truyền
lệnh liền đứng dậy sửa sang lại trang bị chuẩn bị sẳn sàng.
- Chúng ta lên núi, sau đó phá tan vòng vây, cấp tốc chạy tới thành Long Chiêm!
Khang Tư phất tay truyền lệnh.
Đối với mệnh lệnh này, các sĩ quan cùng đi theo quan sát tình hình
quân địch vừa rồi đều gật đầu đồng ý, đối phương toàn bộ là bộ binh, mà
quanh đây đều là rừng núi, năng lực kỵ binh bị hạn chế rất nhiều. Nếu bị bọn chúng chặn điểm hẹp bao vây tại đây thì quả thực không ổn chút nào, tốt hơn là chủ động phóng ra công kích. Chỉ cần tới được thành Long
Chiêm thì có thể dựa vào thành lũy chiến đấu, đến lúc đó sẽ không sợ bọn chúng bao vây nữa.
Theo các sĩ quan truyền lệnh xuống, tất cả kỵ binh đều chuẩn bị sẵn sàng, ngay tại thời điểm bọn họ chuẩn bị theo
Khang Tư xuất động, phạm vi mấy cây số trên triền núi dưới mặt cỏ, dưới
rễ cây, đột nhiên đồng loạt xốc tung lên hiện ra vô số hang động hẩm hố, tiếp theo hằng hà sa số đàn ông ăn mặc kiểu nông phu tay cầm dao sắc
bén từ trong các hang động hầm hố đó xông ra.