Theo nội vệ tập kết tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa đến gần, dân chúng vốn có
điểm kích động khi nhìn đến cờ xí tung bay, trong lòng liền ổn định lại, nhưng vẫn kinh ngạc vì sao có động thái lớn như vậy, lại điều động tới
hai doanh kỵ binh duy nhất của Lôi gia.
Phải biết rằng lương
bổng của doanh kỵ binh đúng là nhiều hơn gấp đôi so với doanh bộ binh,
bất kể là trong mắt võ sĩ hay trong mắt dân chúng, kỵ binh luôn luôn cao hơn bộ binh một bậc.
Ở thời điểm bộ đội tập kết, trong Thiên Thủ Các Khang Tư tiếp đón thăm hỏi các gia thần ở lại.
Sau khi biết được nguyên nhân, các gia thần đều đăm chiêu ủ dột, bọn
họ thật không hề quan tâm tới chuyện quân địch xâm lấn, ở trong mắt bọn
họ, vi phạm tập tục không được phép động binh trong thời gian thu hoạch
vụ mùa, vậy thì quân địch này sẽ không có kết cục tốt được.
Bọn họ để ý chính là chuyện chủ công nhà mình thân chinh ra chiến
trường. Theo lý chủ soái không rời vị trí, hiện tại cũng không phải thời điểm nguy cơ quân địch đánh tới chủ thành đến nỗi không có đường lui,
chủ công nhà mình như thế nào cũng không nên tự mình mang binh đi tác
chiến.
Nhưng hiện tại các chi quân đội khác đều bố trí đóng
quân ở các quận, không có khả năng trong thời gian ngắn tập kết ra một
đội quân chi viện có sức chiến đấu.
Hơn nữa cho dù có thể rất
nhanh tập kết quân, nhưng chọn người làm quan chỉ huy cũng rất khó quyết định, nhất là cấp vị của các trọng thần lãnh binh đều như nhau, công
huân cũng không sai biệt lắm, hoàn toàn không thể xác định được người
nào làm đầu lĩnh.
Hơn nữa điểm trọng yếu nhất là hiện tại nội
vệ tập kết cùng doanh kỵ binh thứ nhất thứ hai, đều là đội quân trực
thuộc chủ công, trừ chính chủ công tự xuất chinh ra, căn bản không có
người nào có thể chỉ huy bọn họ.
Nghĩ tới nghĩ lui các trọng
thần không đề cử ra nhân vật nào có thể làm chỉ huy quân đội, đành phải
cam chịu chấp nhận thực tế để quân chủ tự mình ra chiến trận. Không có
biện pháp, cứu binh như cứu hoả, đó là càng nhanh càng tốt.
Đám gia thần không khuyên ngăn nữa, Tương Văn và thị nữ cũng chuyên tâm hầu hạ giúp Khang Tư mặc một thân khôi giáp tinh xảo.
Khi Khang Tư phủ thêm áo choàng màu đỏ tươi, Ngả Lệ Ti, Y Ti Na nghe được tin tức cũng chạy lại đây.
Ngả Lệ Ti trước tiên lộ vẻ mặt hưng phấn chúc Khang Tư sớm giành
thắng lợi trở về, còn Y Ti Na lại là vẻ mặt trầm tĩnh chúc Khang Tư võ
vận hưng thịnh.
Đối với hành động của hai mỹ nữ biểu lộ rõ
tính cách của các nàng, Khang Tư chỉ cười nói cảm tạ. Ngoài ra, Khang Tư cũng không có cảm giác gì khác, dù sao hắn chỉ xem các nàng như hai
bằng hữu mà thôi.
Mà Tương Văn ở bên cạnh quan sát cẩn thận
lại phát hiện, một thị nữ mặt mày xinh đẹp đi theo bên người Ngả Lệ Ti.
Tuy rằng các thị nữ đều có ý kiến không tốt với Ngả Lệ Ti, nhưng có
người nguyện ý làm thị nữ bên người Ngả Lệ Ti cũng không phải là chuyện
khó hiểu.
Dù gì Ngả Lệ Ti cũng xuất thân là công chúa, thủ
đoạn thu mua lòng người cũng có một vài chiêu, từ trong đám thị nữ tìm
cho mình một hai tỳ nữ thân tín cũng thực là chuyện bình thường.
Tuy nhiên để cho Tương Văn chú ý tới thị nữ kia không phải vì nàng ta đi theo Ngả Lệ Ti, mà là nhìn thấy Ngả Lệ Ti sau khi nói xong lời chúc
phúc, còn định mở miệng nói gì đó, nhưng bị ả thị nữ kia kéo góc áo ngăn lại.
Dựa theo tính tình của Ngả Lệ Ti, hơi chút suy nghĩ là
biết Ngả Lệ Ti có ý muốn đi theo đại nhân nhà mình dấn thân vào chiến
trường, loại yêu cầu này không có khả năng đáp ứng nên không nói ra là
chuyện rất bình thường.
Nhưng không bình thường chính là: không phải Ngả Lệ Ti tự mình đè nén xuống yêu cầu này, mà là do ả thị nữ kia nhắc nhở.
Ngả Lệ Ti là ai chứ? Là nhân vật thường xem mình là cái rốn của vũ
trụ! Một nhân vật như vậy, lại có thể vì lời nhắc nhở của một ả thị nữ
mà ngừng lại hành động của mình sao?
Ngả Lệ Ti kiêu ngạo và
ương ngạnh, Tương Văn đúng là từ miệng của đám thị nữ không ngừng khóc
lóc kể lể đã biết rất nhiều, không ngờ Ngả Lệ Ti lại thay đổi như vậy?
Cùng với nhận định tính tình của Ngả Lệ Ti xảy ra biến đổi, vậy còn
không bằng nói rằng ả thị nữ kia có thủ đoạn thực lợi hại.
Ả
thị nữ dung mạo mỹ miều kia hiển nhiên chú ý tới ánh mắt của Tương Văn,
nàng rất lễ phép đúng mức hướng Tương Văn khẽ cúi đầu thi lễ. Đối với
nhân vật trọng yếu bản thân kiêm mấy chức vụ này, thị nữ Lôi gia không
người nào không biết, tuy rằng Tương Văn không thường xuyên hỏi đến
chuyện thị nữ, nhưng hắn quả thật chính là tổng quản lý thị nữ của Lôi
gia.
Thị nữ ở Lôi gia toàn bộ đều là Tương Văn tự mình chọn
lựa, cho nên hắn thoáng động não suy tư liền biết ngay tên của thị nữ mỹ mạo này, nàng gọi là Cung Huân Đại, vốn là thị nữ bên người của công
chúa thành Yến Sơn.
Một thị nữ có tiếng biết đọc biết viết, ở bán đảo Phi Ba là rất quý giá, vốn hắn định để làm người nữ hầu bên đại nhân nhà mình, không nghĩ tới lại bị Ngả Lệ Ti giành lấy. Lúc ấy hắn
còn cảm thấy không có gì quan trọng, hôm nay xem ra, để cho Ngả Lệ Ti sử dụng thật sự có phần lãng phí mà.
Khang Tư không chú ý tới
tâm tính khác thường của thủ hạ, tuy nhiên cho dù chú ý tới Khang Tư
cũng không thèm để ý, tuy rằng Khang Tư lên làm quân chủ, nhưng cũng
không ngại kẻ dưới có tâm tư bất đồng với mình. Khang Tư quản lý thủ hạ
chính là phương pháp rất đơn giản: bản thân mình ăn thịt thì thủ hạ có
canh ăn, ích lợi cùng hưởng và thưởng phạt phân minh.
Khang Tư không sợ, hoặc là nói không thèm để ý kẻ dưới tay có thể phản bội hay không.
Trong suy nghĩ của Khang Tư, kẻ dưới tay một khi phản bội, nếu không
vì bị lợi dụ, chính là do hắn làm một ông chủ hà khắc, hoặc là ở vào
thời điểm nguy hiểm đến tính mạng không còn lựa chọn nào khác.
Đối với kẻ phản bội vì lợi dụ không cần nhiều lời, giết chết là xong
việc, về phần hai loại sau thì cần xem tình huống thế nào mới quyết
định.
Lại nói Khang Tư cũng không phải là người lòng dạ độc
ác, từ ngày đảm nhiệm thượng cấp tới nay, Khang Tư vốn chưa hề vì thủ hạ không đủ lòng trung thành mà nghiêm mật theo dõi bọn họ, cũng chưa từng bởi vì kẻ dưới tay có lòng phản bội, mà giành trước tiêu diệt đối
phương.
Sở dĩ Khang Tư phóng túng với thủ hạ như thế, nguyên
nhân rất lớn là hắn không có xem những kẻ dưới tay đó là tài sản tư nhân của mình, mà chính là đồng bạn hợp tác thay thế mình làm việc mà thôi.
Nếu là đồng bạn hợp tác, như vậy cũng sẽ không cần thiết phải đặc biệt chú ý tới sự trung thành.
Cùng với lý lẽ đó, bởi vì là đồng bạn hợp tác, như vậy dù sao đối
phương cũng theo đuổi lợi ích, đạt được một chút lợi ích riêng tư cũng
là lẽ thường tình phải làm.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao
Khang Tư thiết lập liên hệ trực tiếp giữa công huân và lãnh địa, ngươi
có bao nhiêu công huân thì được bấy nhiêu lãnh địa.
Kỳ thật
dựa theo thế mạnh hiện nay của Khang Tư, toàn bộ thủ hạ lĩnh lương bổng
không cấp cho lãnh địa cũng có thể. Hiện tại rất nhiều thế lực vì để
thắt chặt kiểm soát lãnh địa đều làm như thế.
Nhưng Khang Tư
dựa theo kinh nghiệm mình trải qua, cho rằng bỏ công sức làm ra phải có
thu hoạch, có công phải có thưởng là sự theo đuổi của người đời. Hơn nữa Khang Tư đặc biệt hiểu rõ rằng “ăn nhiều ắt trúng thực”.
Người đời đều biết rõ theo chế độ cũ ban thưởng phân đất phong một cái
thành chính là chủ mưu phân tán thế lực, ở nhóm gia thần hoặc tình
nguyện, hoặc không tình nguyện nhưng dưới yêu cầu không thể không tình
nguyện, Khang Tư hủy bỏ chế thức cũ phân đất phong.
Khang Tư
không có kinh nghiệm chấp chính, tri thức của hắn chính là từ trong sách vở, trải qua kinh ngiệm của mình sửa sang lại, sau đó bắt đầu thực hành một loại chế độ dùng nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được nhiều ít công
huân, không hoàn thành sẽ bị xử phạt ra sao, đều cho niêm yết công bố
xác định rõ ràng.
Ban thưởng dưới chế độ này tuy rằng trở nên ít đi, nhưng xử phạt cũng theo đó tương ứng giảm bớt, hơn nữa ban
thưởng xử phạt đều công khai rõ ràng.
Tuy rằng trước khi thực
thi chế độ này, Khang Tư cũng không biết có thích hợp hay không, nhưng
hắn nghĩ rằng nếu tất cả mọi người đều phản đối, thì một lần nữa trở lại thực hành chế thức phân phong cũ cũng không sao cả. Khang Tư cho tới
bây giờ vẫn không quan tâm tới những vật ngoài thân đó.
Tuy
nhiên khiến Khang Tư không kìm được có phần tự đắc: chế độ mình tự nghĩ
ra khi được đưa vào thực hành, chẳng những thủ hạ không có ý kiến, ngược lại là cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía.
Bởi vì việc thưởng
phạt này đúng là so với trước kia tùy theo tâm tình tốt xấu của thủ
trưởng mà thi hành thì tốt hơn nhiều, để cho thủ hạ có thể theo năng lực của mình lựa chọn nhiệm vụ có thể hoàn thành, đồng thời có thể dựa vào
phương hướng này tìm kiếm nỗ lực cho chính mình, đối với những thủ hạ
không có năng lực hùng mạnh đặc biệt gì mà nói, chế độ như vậy là tốt
nhất. Mà sau khi chế độ xâm nhập vào lòng người, trong lòng Khang Tư có
một loại cảm ngộ, cho dù đại thần của mình toàn bộ phản bội, thủ hạ tầng dưới chót nhất cũng vẫn như cũ sẽ đi theo sát phía sau mình.
Người có năng lực hùng mạnh thì có thể thay đổi cả một thời đại, nhưng
để chống đỡ cho thời đại này lại là năng lực của người dân thường. Mà
đặc điểm lớn nhất của người dân thường là an tâm với tình trạng hiện
tại.
Khi bọn họ đi trên một con đường có thể xác định hướng đi tới tương lai của mình, cho dù trên đường đột nhiên xuất hiện một ngã
rẽ quang cảnh xinh đẹp, nhiều lắm là bọn họ đứng nhìn một chút xem thế
nào.
Tuy rằng cảnh sắc bên kia đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng
vì không ai đi qua mà có vẻ không thực tế có hơi mơ hồ huyền ảo, cho nên đại đa số người cũng không ai lại mạo hiểm bước vào lối rẽ đó, mà sẽ
theo bản năng tiếp tục đi trên con đường cũ của mình.
Hơn nữa
cho dù con đường cũ bị phá hủy đi nữa, bọn họ cũng sẽ tìm trăm phương
nghìn kế tiếp bước trên đường cũ, trừ phi để bọn họ biết chính xác quả
thật con đường cũ đã không thể thông hành, bọn họ mới có thể đi lên
đường mới.
Có một số những người bình thường quen thuộc đồng
thời thích ứng với chế độ mới, Khang Tư quả thật có thể không cần để ý
tới trọng thần bên cạnh mình có cái tâm tư dạng gì.
Trừ phi
cho giết Khang Tư còn không có người thừa kế, khiến trọng thần Lôi gia
mất đi đầu lĩnh chia năm xẻ bảy, bằng không căn bản không thể phá hư sức hấp dẫn mạnh mẽ của chế độ, càng không cần phải nói phá hư sự thống trị của Lôi gia.
Khang Tư chưa từng lo lắng sau khi mình rời khỏi lãnh địa có thể khiến lãnh địa không thể vận hành hay không, ngoại trừ
quân quyền, tất cả quyền lực chính vụ hắn đều buông lỏng, chỉ cần các
quan viên còn nắm giữ các chức ngành chức, lãnh địa Lôi gia này cứ chiếu theo đó ổn định đi tới.
Chính mình quyết định chế độ hài hòa
phóng khoáng với mọi người như vậy, sau khi xác định chế độ và mục đích, chẳng khác nào mình là người trắng tay, như vậy cho dù chính mình ở bên ngoài chinh chiến không dứt cũng không có vấn đề gì.
Khang
Tư cưỡi chiến mã sải bước, một tay kéo cương một tay nắm chuôi kiếm,
nhìn quét một vòng hơn vạn binh sĩ kỵ binh trước mặt, hơn một vạn người
đông nghìn nghịt dựa theo phiên hiệu đội sắp hàng, không phát ra mảy may tiếng động, nếu không thấy ánh mắt nóng cháy của đám binh sĩ đó, chỉ sợ sẽ nghĩ đây là một đám con rối bằng gỗ.
Một khí thế hào hùng không kìm nổi sôi trào lên, Khang Tư mạnh mẽ áp chế tâm tình đang kích động, trong lòng cười thầm.
Như thế nào cảm giác như là đã rất lâu rồi không có cảm nhận được tâm tình như vậy? Chính mình có lẽ không phải là một quân chủ anh minh,
không phải là Tướng quân khôn khéo tháo vát, nhưng có thể xác định một
điều mình tuyệt đối là một chiến sĩ nhiệt huyết.
Ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cảm nhận một chút hương vị vụ mùa do làn
gió nóng thổi tới, Khang Tư vung roi, kéo cương ngựa, chiến mã cất cao
vó trước hí một tràng, hắn hét lớn một tiếng:
- Xuất phát!
Hơn vạn kỵ binh như con rối gỗ lập tức sống lại, theo vó ngựa Khang Tư ầm ầm phóng ngựa chạy về hướng xa xa.
Trên lầu thành Thanh Nguyệt, Ngả Lệ Ti cùng ả Cung Huân Đại kia, đứng lẳng lặng ở một góc cách xa đám người đưa tiễn Khang Tư.
Ngắm nhìn bóng dáng Khang Tư đi xa, Ngả Lệ Ti nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi nói xem, ta có thể nắm trong tay nam nhân này không?
- Điện hạ! Điều ấy không thể nghi ngờ, đại điện chắc chắn sẽ quỳ gối dưới gấu váy ngài.
Cung Huân Đại cung kính nói.
Ngả Lệ Ti ngắm nhìn phương xa, như lầm bầm tự nói:
- Ôi! Kỳ thật ta cũng không phải đặc biệt muốn cưỡng ép thao túng
hắn, chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày thực hiện chuyện hắn đã đáp ứng với ta, mà nếu thực hiện chuyện này thì cần phải có được quân đội khổng lồ, lãnh thổ mở mang rộng lớn và tài phú kếch xù.
Chỉ có điều
Khang Tư là người không có chút dã tâm nào, cứ xem hắn ở bán đảo Phi Ba
thời gian dài như vậy mới khuếch trương có một lần, diện tích còn không
đến chín vạn cây số vuông, chỉ tương đương một quận thành nhỏ của Khi
Hồng Quốc.
Nhìn hắn thường ngày cũng không hề rèn luyện thân
thể, cả ngày chỉ vùi đầu vào những bộ sách nhàm chán. Nếu không bức bách hắn, chỉ sợ vẫn cứ như vậy để cho mấy vạn chiến sĩ tinh nhuệ sống qua
ngày vô ích ở trong quân doanh, cứ như vậy phải tới năm nào tháng nào
mới có thể thống nhất bán đảo Phi Ba chứ.
Ngả Lệ Ti không có
chú ý tới, khi nàng nói tới phần cuối câu, trong mắt Cung Huân Đại hiện
lên một vẻ cười chế giễu, tuy nhiên rất nhanh nàng ta liền thu liễm lại.
- Ngươi nói xem! Nếu Khang Tư biết chân tướng sự tình có thể tha thứ cho ta không?
Ngả Lệ Ti hỏi với giọng xa vắng.
- Đại điện nhất định sẽ tha thứ chỗ dụng tâm khổ sở ấy của điện hạ.
Cung Huân Đại cung kính nói.
- Ừ! Kỳ thật tha hay không tha thứ cũng không sao cả, chỉ cần hắn có
thể hoàn thành ý nguyện của ta là được. Tuy rằng ta không có hạn chế
thời gian, nhưng cũng không muốn thời gian quá lâu đến khi trở thành bà
già mới có thể trở về cố hương. Trước kia là đào tạo hắn, hiện tại lại
là dẫn đường cho hắn, trên đại thể vẫn giống như ngày trước.
Ngả Lệ Ti không biết cảm xúc đến điều gì, bộ dáng có vẻ như đang hồi tưởng gì đó, tuy nhiên nàng rất nhanh tỉnh táo lại nói:
- Ồ! Như vậy chuyện thị nữ nội đình liền giao cho ngươi vậy.
Nói đến này, Ngả Lệ Ti liếc mắt nhìn Y Ti Na và Tiểu Cầm xa xa, nhẹ giọng nói:
- Thị nữ bên người hai người bọn họ thì không cần lo.
- Dạ! Nô tỳ tuân mệnh.
Cung Huân Đại cúi đầu trong mắt chợt lóe sáng, trong lòng mừng thầm,
có trò hay xem đây! Cũng không uổng công mình cẩn thận nịnh bợ hầu hạ đi theo kẻ thân phận chó nhà tang giống như mình. Chính mình sao có thể
cam nguyện làm một thị nữ của một kẻ tầm thường như vậy? Tin tưởng trong đám thị nữ có không ít người có ý tưởng này. Cũng trách không được đám
thiếu nữ chúng ta muốn nếm thử mùi vị gây sóng gió, ai bảo thị nữ chúng
ta đều là hậu duệ của cừu địch Lôi gia chứ? Không ngờ không có giám sát
và huấn luyện cẩn thận đã đưa những người mình vào làm thị nữ nội đình.
Không biết Lôi gia là tự đại hay thiếu cảnh giác, không ngờ phóng tâm thả lỏng với bọn mình như vậy, không biết rằng mối hận hủy nhà diệt tộc vĩnh viễn tồn tại trong lòng những người mình hay sao?
Tuy
rằng bọn mình hiện tại còn không có bản lãnh có thể tham dự vào bộ phận
hành chánh, nhưng muốn gây xáo trộn trong nội đình, điều ấy vẫn có thể
làm được.
--------------
Hơn vạn kỵ binh tập thể
xuất động, quang cảnh thật chấn động lòng người, dân chúng bình thường
đương nhiên lấy việc này làm đề tài nói chuyện trên trời dưới đất, nói
đến cao hứng bừng bừng.
Rất nhanh, tin tức liền truyền tới khu bến cảng.
Thương nhân nhạy cảm sau khi nghe được tin tức này, lập tức bắt đầu
tàng trữ vật tư, đồng thời lo lót đi cửa sau chuẩn bị bán cho Lôi gia.
Mà một số kẻ hữu tâm thì hoặc vui sướng khi người gặp họa, hoặc là bắt
đầu bí mật hoạt động gây phiền toái cho Lôi gia, tuy nhiên cũng có người còn vô cùng tức giận.
Trong một đình viện nào đó ở khu bến cảng Thanh Nguyệt, một lão nhân người mặc hoa phục, vẻ mặt đôn hậu, cau mày lẩm bẩm:
- Thật kỳ lạ! Mật vệ của ta đã phái ra thời gian một ngày rồi, như
thế nào còn chưa động thủ? Chẳng lẽ bởi vì bên cạnh người nọ có nhiều hộ vệ lắm sao? Theo lý đám hộ vệ đó khẳng định không có khả năng ngăn cản
mật vệ mà.
Người trung niên bên cạnh lão nhân có dáng vẻ như một quản gia dè dặt nói:
- Đại nhân! Có lẽ là bên cạnh người nọ cũng có mật vệ bảo vệ, cho nên mật vệ của ngài mới chưa có hành động.
Lão nhân rất kinh ngạc nói:
- Hắn cũng có mật vệ? Không phải nói mật vệ trên bán đảo Phi Ba đã tiêu mất hết rồi sao?
- Đại nhân! Nói là biến mất, kỳ thật chỉ là không có xuất hiện trước
mắt người đời, đế quốc Áo Đặc Mạn cũng có mật vệ tồn tại, càng đừng nói
nơi này là khởi nguồn của mật vệ. Người nọ từ hai bàn tay tạo dựng được
gia nghiệp lớn như thế, lại cho thủ hạ nhiều đãi ngộ, người đầu nhập vào hắn vô số kể, nói không chừng trong số đó còn có người xuất thân là mật vệ đấy. Bằng không dựa theo thân thủ và năng lực mật vệ của ngài, người nọ căn bản không có khả năng trở về dẫn binh xuất chiến.
Lão nhân gật đầu nói:
- Ừ! Quả thật có khả năng như vậy! Ta còn có thể cảm giác được mật vệ của ta còn tồn tại, chứng tỏ hắn cũng chưa bị tiêu diệt, hẳn là còn
đang đợi thời cơ đấy!? Ài! Biết sớm phiền toái như vậy, thì ta sai mật
vệ đi ám sát trọng thần Lôi gia, nếu như vậy, hiện tại Lôi gia cũng tê
liệt rồi.
- Đại nhân! Vậy sao ngài không truyền lệnh cho mật vệ sửa đổi nhiệm vụ chứ?
Gã trung niên có điểm nghi hoặc.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Không có biện pháp, loại ác ma cấp chín này cần phải mặt đối mặt
mới có thể phát lệnh, mà một khi chưa hoàn thành mệnh lệnh thì sẽ không
xuất hiện lại trước mặt ta. Có thể nói hiện tại ta tuy rằng biết mật vệ
của ta còn tồn tại, nhưng đang ở địa phương nào thì hoàn toàn không rõ
ràng lắm, muốn sửa đổi mệnh lệnh cũng không được! Nếu không phải vì có
những chỗ thiếu sót về thủ tục phiền toái và không thể quyền biến đó,
thì dùng Phấn ác ma cấp chín này thật đúng là rất thích hợp để thành lập một đội quân ác ma.
- Đại nhân! Nếu như vậy, chúng ta nhất
định phải chờ Lôi gia xảy ra nội loạn mới khởi xướng khủng hoảng ác ma
sao? Kỳ thật thuộc hạ cảm thấy chúng ta không cần quan tâm Lôi gia có
yên ổn hay không.
Gã trung niên cẩn thận nói.
Lão nhân thần sắc lạnh nhạt nói:
- Hiện tại các thế lực xung quanh đều có ác ma xuất hiện. Lôi gia
cũng có, tuy nhiên lại bị tiêu diệt, nếu hiện tại đột nhiên một lần nữa
xuất hiện ác ma, tiếp theo đó giáo phái chúng ta cũng cùng lúc hiện ra
bốn phía mời chào tín đồ, ngươi cho là người của Lôi gia sẽ xem giáo
phái chúng ta như thế nào?
- Ái chà! Nếu nói về dựa theo âm
mưu thủ lợi, khẳng định bọn họ sẽ hoài nghi giáo phái chúng ta vừa mới
xuất hiện. Tuy nhiên chúng ta có thể trước thực hiện khủng hoảng ác ma,
sau đó mới để giáo phái ra mặt...
Nói đến đây, gã trung niên lại tự mình phản bác nói:
- Không được rồi! Như vậy chẳng phải là làm phương tiện cho các giáo
phái khác sao? Không có chúng ta dẫn đường, tín đồ đang khủng hoảng
ngược lại sẽ đầu nhập tìm chỗ dựa vào giáo phái khác mất.
Lão nhân gật đầu nói:
- Đúng vậy! Cho nên, chúng ta phải đi ngược lại đạo lý, trước truyền
bá giáo lí, tuy rằng có thể hấp dẫn đến không bao nhiêu tín đồ, nhưng
chỉ cần có thể làm cho người trong lãnh địa Lôi gia quen thuộc với sự
tồn tại của giáo phái chúng ta cũng tính là một công lớn rồi. Về phần
khủng hoảng ác ma, tốt nhất là đợi đến khi nào có cơ hội tuyệt tốt hãy
thực hiện, như vậy so ra thỏa đáng hơn.
- Đại nhân anh minh.
Gã trung niên tâng bốc nói. Đúng lúc này, một thanh niên vội vàng
chạy vào đình viện, cung kính làm đại lễ sau đó hai tay dâng lên một
phong thư.
Gã trung niên tiếp nhận phong thư, cho thanh niên lui ra mới mở phong thư, vừa đọc xong, gã trung niên lập tức biến sắc:
- Chết tiệt!
Hắn vừa đưa phong thư cho lão nhân, vừa vội vàng nói:
- Đại nhân! Có mật giáo nhúng tay vào địa giới chúng ta!
- Cái gì?
Lão nhân vội đón lấy, vừa xem xong lập tức ném phong thư lên bàn, vỗ mạnh bàn đứng dậy quát:
- Chết tiệt!!! Là mật giáo nào lại dám cả gan vi phạm hiệp nghị do
chư vị Giáo hoàng mật giáo liên hiệp ký kết, lại thò tay qua ranh giới?
Chẳng lẽ bọn họ không biết Lôi gia là địa giới của chúng ta sao!
Gã trung niên thận trọng nói:
- Đại nhân! Không ngoài ý liệu chính là mấy giáo phái giống như chúng ta, có thể tiến vào bán đảo Phi Ba. Tuy nhiên lúc trước vì tránh cạnh
tranh nên chia phần địa giới rất xa. Không biết thế lực giáo phái nào
khuếch trương lợi hại như thế? Không ngờ ở khủng hoảng ác ma cấp chín
bùng phát không bao lâu liền tiến vào địa giới chúng ta?
-
Phấn ác ma cấp chín này tất cả mật giáo đều giống nhau, căn bản không
thể từ trên phương diện này phân biệt rõ được. Phái người điều tra kỹ
càng nơi trú đóng của đối phương! Điều tra chi tiết người lãnh đạo của
bọn họ! Ta thật muốn nhìn xem rốt cuộc là ai dám cả gan làm loạn như
thế.
Lão nhân hung tợn nói.
- Dạ!
--------------------
- Tình hình thế nào?
Mới vừa bố trí ổn thoả xong, Khang Tư liền hướng Uy Kiệt hỏi tình hình mới nhất.
- Chủ công! Quân địch có ba vạn võ sĩ hiện tại toàn bộ tập kết ở
thành Long Chiêm, bao vây thành Long Chiêm con kiến cũng không chui qua
lọt. Đồng thời tiến hành luân phiên công kích. Điều kỳ quái là: quân
địch hoàn toàn không dùng võ sĩ của bọn họ như năng lực võ sĩ, mà trực
tiếp làm như nông binh phát động công kích bất kể tới mạng sống. Dựa
theo tin tình báo bên trong thành truyền ra, hiện tại doanh chiến binh
bên trong thành chỉ còn một ngàn người, doanh phụ binh cũng chỉ có ba
nghìn người may mắn còn sống, nếu không nhờ tường thành thành Long Chiêm kiên cố, hơn nữa trưng dụng dân phu bên trong thành cùng phòng thủ, e
rằng sớm đã rơi vào tay giặc, tuy nhiên dựa theo tình hình, phỏng chừng
cũng không chống đỡ được mấy ngày.
Uy Kiệt vội nói.
Bản thân hôm trước bị Tương Văn hỏi không biết đường trả lời, Uy Kiệt
liền dẫn theo nhân viên tình báo tự mình xuất động, cuối cùng cũng thu
được tình hình chi tiết trở về báo cáo.
Giờ phút này Uy Kiệt
cảm thấy may mắn chủ công nhà mình chiếm lãnh địa xong liền cho tiêu
diệt sạch tất cả gia tộc võ sĩ, hơn nữa mở rộng thành trì cho phép dân
chúng bình thường và dân chúng ở ngoài thành có thể vào thành định cư,
bởi vậy chẳng những không có lo lắng về sau, ngược lại có thể dễ dàng
trưng tập tráng đinh ở trong thành, bằng không thành Long Chiêm sớm đã
không còn.
- Mật vệ còn chưa có hồi báo sao?
Khang Tư nhìn xuống hỏi Tương Văn.
Trước khi xuất phát Khang Tư lệnh cho mật vệ đi ám sát những tên đầu
lĩnh chỉ huy quân địch, hắn sẽ không ngu xuẩn đến vứt bỏ cơ hội trực
tiếp tạo rối loạn trong hàng ngũ đối phương, chiến tranh là không có cái quang minh chính đại gì đó.
Tương Văn vội gật đầu nói:
- Đại nhân! Vẫn chưa có hồi báo, tuy nhiên tin tưởng rất nhanh sẽ nhận được tin tức.
- Ừ! Doanh chiến binh thứ nhất tới thứ năm hiện tại ở nơi nào? Khang Tư lại hỏi.
- Dạ! Tại mấy địa phương gần đây, dựa theo tốc độ hành quân, ba ngày sau có thể đến chỗ chúng ta.
Uy Kiệt chỉ mấy chỗ nói.
- Ba ngày? Như thế nào lại cần thời gian lâu như vậy? Thành Long Chiêm căn bản là chống đỡ không được nhiều ngày nữa!
Tương Văn mở to hai mắt nhìn.
Uy Kiệt giải thích nói:
- Đại tỷ! Đây là do đoạn thời gian trước chúng ta sửa chữa đường xá
để chiếm lĩnh địa ở chung quanh mới có tình huống này. Nếu dựa theo
trước kia, bộ binh ít nhất phải bảy ngày mới có thể đến đây. Phải biết
rằng bộ binh không thể chạy liên tục được.
- Ừ! Chuyện này
cũng không có biện pháp, lộ trình ngắn tốc độ bộ binh so với kỵ binh
phải chậm hơn rồi, nhưng nếu lộ trình dài, kỵ binh chạy đến chết chiến
mã cũng không theo kịp gót chân bộ binh. Xem ra ngày mai chúng ta phải
phát động công kích.
Khang Tư cau mày nói.
Nghe nói như thế, Tương Văn ngẩn người, nhìn đến Uy Kiệt đang gật đầu, không khỏi nhỏ giọng hỏi:
- Ý tứ của Đại nhân là hành quân trên đường dài, kỵ binh chạy không kịp bộ binh? Điều này sao có thể?
Uy Kiệt cũng nhỏ giọng trả lời:
- Đại tỷ! Đừng thấy kỵ binh chạy rất nhanh, nhưng sức bền của chiến
mã rất kém, ngươi xem đoạn đường chúng ta đến đây, phải ngừng bao nhiêu
lần cho chiến mã ăn cỏ khô để khôi phục mã lực đấy. Cho nên trong khoảng đường ngắn, tốc độ kỵ binh thì bộ binh không thể so được. Nhưng một khi hành trình hơn mười ngày, tốc độ kỵ binh liền chậm hơn nhiều so với bộ
binh, phải biết rằng từ xưa đến nay phàm là thời điểm viễn chinh, đều là bộ binh chờ đợi kỵ binh. Bởi vì ban ngày chiến mã chậm rãi chạy vài
canh giờ phải nghỉ ngơi, còn phải cho ăn đầy đủ bổ dưỡng, bằng không sẽ
ngã quỵ ở đương trường. Còn bộ binh chỉ cần giải quyết vấn đề ăn uống,
là có thể không ngừng nghỉ đi suốt cả ngày, sức bền của bộ binh hành
quân thì chiến mã bất kể thế nào cũng so không được.
Tương Văn vừa mới gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, lại đột nhiên nhớ tới cái gì nói:
- Ồ? Vậy vì sao không dùng xe cỡ lớn chở ngựa? Giống như lúc trước ở
đại thảo nguyên, mỗi chiếc xe đều chở ngựa đã dùng, như vậy thì ngựa có
thể nghỉ ngơi, xe không ngừng đi tới tốc độ sẽ nhanh hơn rồi, như thế
nào chúng ta không làm như vậy chứ?
Uy Kiệt cười khổ nói:
- Đây là chuyện không có biện pháp, một là chúng ta không có nhiều
ngựa như vậy, hai là nơi này đường cũng không bằng phẳng, rất nhiều địa
phương xe ngựa to lớn không thể đi qua được. Tuy nhiên hiện tại đường xá của lãnh địa cũng tương đối tốt, chỉ cần giải quyết số lượng ngựa,
doanh chiến binh có thể lập tức trang bị xe ngựa để vận chuyển binh sĩ
đường dài tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
- Ôi! Chúng ta phải từ đâu kiếm ra nhiều ngựa như vậy chứ? Nếu có thể làm thông được tuyến đường đại thảo nguyên thì tốt rồi.
Tương Văn đương nhiên biết rõ ngựa ở bán đảo Phi Ba là vật tư quý giá đến cỡ nào, cho nên chỉ có thể thở dài.
Bằng không hiện tại sẽ không phải sử dụng một vạn kỵ binh, mà là mấy
vạn tinh nhuệ bộ binh kỵ binh đồng thời xuất chiến, như vậy chẳng những
nắm chắc phần thắng, hơn nữa thương vong cũng giảm xuống.
“Thông đường đại thảo nguyên? Thực khó khăn đấy.” Khang Tư nghe hai người nói nhỏ với nhau, trong lòng thầm nghĩ.
Muốn nối tuyến đường với đại thảo nguyên, đầu tiên là phải đạt được
quyền khống chế hoàn toàn hải vực, sau đó là phải thu được quyền đi lại
ít nhất ba bốn hành tỉnh ở đế quốc, bằng không tuyệt đối ngay cả một cây cỏ cũng không nhìn thấy, càng không nói đến chiến mã.
Đúng lúc này, một tên mật vệ đột nhiên xuất hiện tại trước mặt Khang Tư, quì một gối nói:
- Chủ nhân! Bọn thuộc hạ không hoàn đảm nhiệm vụ, bởi vì tìm tìm không thấy Thống soái quân địch.
Mật vệ sở dĩ xưng hô Khang Tư là chủ nhân mà không là chủ công, không phải vì bọn họ là nô bộc, mà bởi vì mật vệ không giống gia thần có thể
chuyển phục vụ người khác. Chỉ cần gia chủ không có bị diệt sạch, mật vệ của thế hệ này đều thủy chung nguyện trung thành, tuyệt đối không thể
đầu nhập vào người khác.
- Tìm không thấy Thống soái quân địch?
Cả đám người Khang Tư ngây ngẩn cả người, bọn họ hiểu biết về năng
lực mật vệ, biết bọn họ cũng không phải không gì không làm được như
trong truyền thuyết, nói bọn họ ám sát thất bại hoặc không thể ám sát
cũng bình thường, nhưng không ngờ là tìm không thấy mục tiêu, cái này
thực làm cho người ta hết sức kinh ngạc.
- Thống soái quân địch ẩn nấp rồi sao? Không có phát hiện chỗ nào phát lệnh truyền cho toàn quân sao?
Tương Văn nhíu mày hỏi, hắn thật không tin mật vệ ngay cả loại thủ đoạn tìm kiếm này cũng không có.
- Tổng trưởng đại nhân! Thuộc hạ tìm khắp cả quân doanh, cũng không có phát hiện nơi nào truyền ra mệnh lệnh.
Mật vệ mới nói xong lời này, Tương Văn xoa xoa cổ nói:
- Tìm không thấy? Sao lại thế này? Các ngươi không theo dõi sĩ quan
hướng lên trên tìm sao! Ngươi không phải nói không tìm được sĩ quan chứ!
Tương Văn sao lại kích động như vậy, đó là vì hắn cũng là người có sĩ diện, thật không muốn mất mặt trước mặt tên tiểu đệ Uy Kiệt nguyên là
người quản lý cũ của mật vệ.
- Đúng vậy Tổng trưởng đại nhân! Thuộc hạ quả thật không tìm được bất cứ một tên sĩ quan nào.
Giọng điệu của Mật vệ tuy rằng còn có thể giữ thái độ bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra bên trong đầy vẻ kinh ngạc.