Trên lầu thành cổng chính hoàng thành, giờ phút này Hoàng thái tử còn
mặc phục trang theo kiểu hoàng tử, vẻ mặt kích động đỏ bừng, nhìn những
đội binh lễ nghi duyệt binh xong, toàn bộ tập kết ở quảng trường hoàng
thành, chính mình sắp bước lên ngôi vị chí tôn trở thành chủ nhân của đế quốc; nghĩ đến toàn bộ vạn vật của đế quốc sắp theo ý chí của mình mà
tồn tại, trong lòng hắn run rẩy một trận, hận không thể lập tức hoàn
thành nghi thức lên ngôi. Khi đội ngũ binh sĩ duyệt binh nối liền không
dứt dũng mãnh tiến vào quảng trường trong hoàng thành, Tổng quản thái
giám bước lại gần nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân! Tới giờ phải đi thay lễ phục rồi.
Trong lòng Hoàng thái tử đúng là đã sớm nóng như lửa đốt tuy rằng hận không thể chạy vội mà đi, nhưng mặt hắn vẫn làm như bất đắc dĩ không
rời đi. Một quân đoàn binh sĩ đứng nghiêm chỉnh lặng yên không một tiếng động ở quảng trường hoàng thành, dân chúng được cho phép đặc biệt cũng
chen chúc nhau tiến vào đứng ở chung quanh quân đoàn.
Cổng
chính hoàng thành mở rộng, khắp ngõ ngách trên quảng trường bất cứ chỗ
nào cũng có thể nhìn thấy chiếc ngai vàng to lớn cao cao tại thượng lóng lánh ánh vàng bên trong cổng lớn chính điện. Hai bên từ ngai vàng kéo
dài đến cửa lớn hoàng thành, đứng sắp hàng dầy đặc cấm vệ quân võ trang
hạng nặng và mấy ngàn quan viên, quan văn bên trái, quan võ bên phải.
Một tràng tiếng loa vang lên đều đều trầm thấp, mấy ngàn cung nga cùng
thái giám, đang bưng đủ loại vật phẩm kiểu dáng quái lạ của nghi thức
hoàng gia, theo đường lớn chậm rãi đi đến, đồng thời vừa đi tới liền sáp nhập vào giữa các cấm vệ quân.
Sau khi các cung nữ và thái
giám đứng ổn định, một đám đại hán lưng hùm vai gấu cực kỳ dũng mãnh,
mặc võ phục hoa lệ, đeo lợi đao nơi thắt lưng nhanh nhẹn dị thường, cảnh giới vạn phần mở đường đi trước, phía sau cũng là một đám đại hán vạm
vỡ hộ vệ, còn ở giữa chỉ có một người đơn độc đi tới chính là Duy Nhân - Lại Nhĩ Cáp Đặc đã thay phục trang hoàng đế mới tinh, nhưng không có
đội mũ quan.
Nhìn càng ngày càng gần tới ngai vàng hoàng đế,
nhìn đại thần cùng binh sĩ bốn phía cung kính cúi đầu đứng trang nghiêm, Duy Nhân - Lại Nhĩ Cáp Đặc không kìm nổi trong lòng cảm thán. Nếu không phải đế đô đêm hôm đó xảy ra chuyện, Hoàng thái tử mình không chỗ nương tựa chỉ sợ ngay cả ngôi vị thân vương cũng không thể đạt được, sao có
thể được uy phong thế này? Hiện tại chính mình còn chưa lên ngôi vua đã
cảm nhận được thế nhân sợ hãi với chính mình, chờ đến lúc lên làm hoàng
đế vậy sẽ là loại cảm giác gì đây!
Tổng quản thái giám dẫn
đường tới nơi, Duy Nhân đứng ở dưới ngai vàng quay mặt về chúng thần, từ vị trí này nhìn xuống, đập vào mắt hắn khắp nơi đều là bóng người đông
nghìn nghịt. Bị nhiều người nhìn như vậy, Duy Nhân cũng bình thản không
tỏ vẻ gì không được tự nhiên, ngược lại trong lòng có cảm giác đầy một
loại tâm tình ngạo nghễ. Lần đầu tiên trong đời hắn có tư cách dùng thần thái cao ngạo đánh giá các quan viên đứng trong đại điện. Đặc biệt khi
nhìn đến Nguyên soái cùng Thừa tướng, Duy Nhân không khỏi tự đắc một
hồi: “Hai lão già các ngươi chờ một chút phải quỳ lạy trước mặt ta rồi!”
Tổng quản thái giám xuất ra một tờ thánh chỉ, đứng ở cửa đại điện
rộng mở lớn tiếng đọc lên, nội dung ý chỉ cũng không có gì khác là vâng
mệnh trời, kế thừa nguyện vọng của tổ tiên, hoàng tử Duy Nhân - Lại Nhĩ
Cáp Đặc hợp pháp kế thừa ngôi vị hoàng đế, trở thành chủ nhân mới của đế quốc linh tinh các thứ. Bọn thái giám đứng khắp đại điện chẳng khác nào ống loa phát thanh truyền lời của Tổng quản thái giám khắp hoàng thành, rồi ống loa phát thanh bố trí ngoài hoàng thành, liền truyền những lời
này khắp toàn bộ đế đô.
- Thỉnh điện hạ vào chỗ làm lễ đội vương miện.
Tổng quản thái giám Tuyên đọc xong chiếu thư xoay người hướng Duy
Nhân quỳ xuống, bên cạnh hai gã thái giám đã sớm bưng khay đựng vương
miện ấn tỷ cùng một thanh bội kiếm xa hoa cao quý lập tức tiến lên từng
bước. Duy Nhân tuy rằng gấp không thể chờ muốn ngồi ngay lên ngai vàng
hoàng đế, nhưng vẫn bày ra một bộ thần sắc lạnh nhạt chậm rãi đi đến
trước ngai vàng xoay người đứng lại, Thừa tướng cùng Nguyên soái nhìn
nhau cười, sửa sang sơ qua quần áo xong bước ra khỏi hàng đi tới trước
mặt Duy Nhân. Duy Nhân thấy một màn như vậy, tuy rằng rất muốn tự mình
đội vương miện và đeo bội kiếm cho mình, nhưng nếu làm thế chẳng khác
nào bẻ mặt người đời, đánh một cái tát vào mặt Thừa tướng cùng Nguyên
soái đồng thời còn nhổ nước bọt vào mặt bọn họ, con người cho dù tâm
tính bình tĩnh ôn hòa cách mấy đi nữa cũng sẽ không chịu đựng được mối
sĩ nhục này, hơn nữa quan trọng nhất là một khi xảy ra chuyện không phù
hợp với quy củ như vậy, chỉ sợ cho dù hắn là một hoàng đế hợp pháp cũng
sẽ phải chịu nghi vấn.
Thừa tướng từ trong tay thái giám tiếp
nhận vương miện đội lên đầu Duy Nhân, tiếp đó Nguyên soái tiếp nhận
thanh bội kiếm từ trong tay thái giám đeo lên người Duy Nhân, sau đó Duy Nhân xoay người từ trong tay Tổng quản thái giám cầm lên một quả ấn tỷ
cỡ nắm tay, cuối cùng Duy Nhân một tay đặt tại trên chuôi kiếm, một tay
cầm ấn tỷ, dùng một ánh mắt ngạo nhiên quét nhìn chúng đại thần.
Tổng quản thái giám cao giọng hô lớn:
- Tân hoàng lên ngôi! Thần dân quỳ lạy!
Ở dưới dẫn dắt của Thừa tướng cùng Nguyên soái, văn võ đại thần, mấy
chục vạn quân binh ở bên ngoài cùng dân chúng đông đúc không thể đếm
hết, tất cả đều quỳ hai gối xuống đất dập đầu hô:
- Bái kiến ngô hoàng! Ngô hoàng vạn phúc vạn thọ!
Duy Nhân rốt cuộc không kìm nổi, một cảm giác cao cao tại thượng ở
chốn nhân gian ập vào mình, phủ từ đầu đến chân, lại theo chân chạy lên, qua lại vài lần.
Chính mình rốt cục đã trở thành hoàng đế, chính mình rốt cục trở thành chủ nhân của đế quốc!
Duy Nhân cố gượng trấn định lại, giao ấn tỷ cùng bội kiếm cho thái
giám, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, dùng một loại giọng điệu đặc biệt
của kẻ bề trên, mang theo một loại ngạo nghễ cùng lạnh nhạt nói:
- Chư vị ái khanh bình thân!
Nhìn xuống các đại thần cung kính đứng thẳng tắp ở hai bên, Duy Nhân
rất là tự đắc, dùng một loại giọng điệu có hơi bay bổng bắt đầu nói ra
bài tuyên ngôn ngày đăng cơ mà hắn đã chuẩn bị lâu ngày. Sau khi Duy
Nhân phát biểu xong, chúng đại thần liền từng người một tuyên thệ lòng
trung thành, không hề để ý tới đang phát sinh chuyện rách nát trong đại
điện hoàng cung. Ngoài đám thái giám cung nữ, binh sĩ tham dự đại điển,
cùng dân chúng vây xem bên ngoài đều được lĩnh một phần quà tặng phân
chia dựa theo địa vị. Sau đó liền cao hứng phấn chấn quan sát tiết mục
biểu diễn buổi lễ mừng. Đối với người thường mà nói, hôm nay đây là một
ngày hội đáng vui mừng.
Nhưng đối với một số người khác, đặc
biệt là các quan lớn hiển quý dựa vào triều đình mới để kiếm ăn mà nói
lại là một cái ngày hao phí cực độ trí và thể lực. Vì sao lại nói như
vậy? Ngoại trừ số người giành trước vắt hết óc hướng tân hoàng đế ca
tụng công đức và biểu lộ lòng trung, chính là bắt đầu bận rộn tiếp đãi
khách nhân các nơi trong cả nước phái tới tặng lễ vật. Đại thần mà rơi
vào cảnh làm bồi bàn có mất thể diện hay không? Tuyệt đối sẽ không, hiện tại phạm vi thế lực của đế đô có một chút như vậy, nên chỉ mong sao có
thể dựa vào cơ hội tân hoàng đế lên ngôi này, truyền bá uy thế của đế đô khắp thiên hạ, mà hễ càng nhiều thế lực ở bên ngoài mang lễ vật tới
càng chứng tỏ uy thế của đế đô càng lớn mạnh, cái chuyện liên quan tới
thế lực danh vọng của chính mình sau này như thế, đám quyền quý nhân sĩ
thân nằm trong thế lực đương nhiên phải tận tâm hết sức rồi.
- Bệ hạ! Quận trưởng vùng Đông bắc tặng lễ vật ba ngàn kim tệ, tỏ ý chúc
mừng bệ hạ lên ngôi. Một thương đoàn Liên minh Duy Nhĩ Đặc tặng lễ một
vạn kim tệ, chúc mừng bệ hạ đăng cơ, một thương đoàn...
Đại
thần một người tiếp một người báo cáo lên Duy Nhân danh sách người tặng
và phần lễ vật, tuy rằng số lần, số lượng tặng lễ chúc mừng càng lúc
càng tăng vượt hơn một ngàn, tăng tiền biếu tặng lên cũng sắp có mấy
trăm đến vạn kim tệ, đáng tiếc Duy Nhân lại cảm thấy không có gì đáng
giá không có cao hứng chút nào. Bởi vì trong số người chúc mừng này, chỉ có không đến một trăm tên quyền quý ở đế quốc, hơn nữa đều là đám quyền quý nho nhỏ không đáng kể, vả lại trong đó nhiều nhất hơn phân nửa là
vì có quan hệ với Thừa tướng và Nguyên soái đầu nhập vào, chân chính bị
mình lôi kéo tới nguyện trung thành chỉ có mấy chục người. Còn lại gần
cả ngàn tên đều là thương nhân muốn dựa vào quan hệ để buôn bán, hơn nữa đại bộ phận đều là thương nhân ngoại quốc! Mặc dù có vài quan viên minh biết rõ chính là các quốc gia khác phái tới, nhưng bọn họ chỉ một mực
đoan chắc rằng mình là thương nhân, lần này đến chúc mừng là vì chuyện
làm ăn buôn bán. Điều này nói rõ các quốc gia chung quanh không có coi
trọng mình!
Cái này cũng chưa tính là phiền não, dù sao chỉ
cần mình hùng mạnh lên, các thế lực ngoại quốc đó không thừa nhận cũng
phải thừa nhận địa vị của mình. Nhưng khiến Duy Nhân căm hận nhất đó là
trong số nhiều người đến chúc mừng như vậy, mặc dù có mười mấy quân
phiệt nắm giữ thực quyền, nhưng đám quân phiệt này giỏi lắm chỉ chiếm
lấy một hai cái quận huyện, binh lực cao lắm chỉ tới mấy ngàn đến hơn
vạn quân, còn đại quân phiệt thực sự lại chẳng có một người nào tới!
Điều này chứng tỏ điều gì? Nói rõ chính hắn là một hoàng đế đế quốc
chẳng những không được thế lực ngoại quốc xem trọng, mà các thế lực lớn
trong nước cũng không coi trọng! Không ngờ ngay cả biểu lộ một tình bằng hữu cũng không có, quân phiệt cấp quận trở lên cũng không có! Càng đừng nói quân phiệt lớn nào nguyện ý đầu nhập vào mình! Hắn không ngờ bản
thân mình không được lòng dân như vậy? Việc này mà truyền ra ngoài, một
tân hoàng đế như hắn còn gì thể diện nữa chứ!
Sắc mặt Duy
Nhân phi thường khó coi, hắn không kìm được lén trừng mắt nhìn Nguyên
soái, tên quân phiệt Khang Tư mang quân hàm Đốc quân hai tỉnh đó vì sao
lại không đến chúc mừng? Theo lý lần trước hắn nếu đã dâng biểu lên thần phục, vậy thì lần này cũng phải đến chúc mừng chứ! Chẳng lẽ lão Nguyên
soái đã giở trò quỷ không cho hắn đến để làm cho mình mất mặt? Trong lúc Hoàng đế Duy Nhân đang miên man suy nghĩ, một đại thần đột nhiên hô lớn với giọng phấn khởi:
- Thiếu tướng quân đế quốc, Quân đoàn
trưởng quân đoàn thứ hai mươi, Đốc quân hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân,
Khang Tư - Lôi Luân Đặc các hạ sai sứ đến chúc mừng bệ hạ lên ngôi đế!
Duy Nhân lập tức nhảy dựng lên, nhưng ngay sau đó nhớ tới thân phận
hiện tại của mình, hắn cuống quít ngồi xuống, sắc mặt đầy vẻ vui mừng
phất tay hô:
- Mau! Tuyên triệu sứ giả vào yết kiến!
Không trách Duy Nhân vui mừng như thế, ai kêu Khang Tư hiện tại rõ ràng là quân phiệt duy nhất đầu dựa vào chính mình, cũng là quân phiệt duy
nhất có quân đội tới mấy vạn, đồng thời cũng là quân phiệt duy nhất nhận bổ nhiệm chức Đốc quân của đế đô, một quân phiệt như vậy đến chúc mừng, sao bản thân hắn có thể không nể tình chứ? Nể mặt đối phương cũng chính là nể mặt mình đây.
Nghe được câu nói của tân hoàng đế, các
đại thần vội phân rõ hai hàng văn võ đứng nghiêm chỉnh, một số đại thần
cấp thấp thậm chí len lén sửa sang lại trang phục bên ngoài. Bọn họ thân là đại thần đương nhiên biết tên quân phiệt Khang Tư này là ngoại thần
duy nhất dưới trướng tân hoàng đế, đám đại thần bọn mình tại đế đô cũng
không thể để ngoại thần xem thường. Theo thanh âm khó nghe của gã thái
giám vang lên, từ bên ngoài truyền vào một tràng tiếng bước chân, mấy
tráng hán mặc quân phục sĩ quan cấp Uý đế quốc khiêng mấy cái rương lớn, đi theo một gã Thiếu tá đế quốc, y tự tiến vào tòa đại điện đã từng là
nơi ban bố mệnh lệnh của quyền lực cao nhất đế quốc.
Gã Thiếu tá đế quốc quét nhìn một vòng đại điện, sau đó vẻ mặt cung kính hướng Hoàng đế Duy Nhân cúi chào nói:
- Thiếu tá Áo Khắc Đức Quân đoàn thứ hai mươi tham kiến bệ hạ! Đồng
thời đại biểu cho Quân đoàn thứ hai mươi chúc mừng bệ hạ! Ngô hoàng vạn
tuế!
Nói xong hắn quì một gối chào theo lễ nghi cung đình. Mấy gã Thiếu úy đi theo phía sau cũng vội đặt rương xuống chào cùng lễ
tiết. Hoàng đế Duy Nhân vừa nghe lời nói vừa nhìn thấy lễ tiết này, hắn
hết sức vui mừng xua tay nói:
- Ha ha! Có lòng là được! Không cần đa lễ, đều đứng lên đi.
Hà hà! Thủ hạ của Khang Tư cung kính với mình như thế, chẳng phải là
nói Khang Tư cũng hết dạ trung thành với chính mình? Ha ha! Cho dù Khang Tư không có tâm tư này, chính mình cũng phải làm cho người khác nghĩ
như vậy mới được! Hoàng đế Duy Nhân có ý nghĩ này, sau khi thu nhận mấy
rương quà tặng của quân Khang Tư, giọng điệu lại càng thân thiện, đương
nhiên cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi, dù sao đối phương chỉ là thủ hạ Khang Tư mà không phải bản thân Khang Tư. Sau một hồi nói chuyện, đám
người Áo Khắc Đức được thái giám dẫn vào cung, bố chí chỗ nghỉ. Ngay tại thời điểm Hoàng đế Duy Nhân mới vừa hơi bình tĩnh một chút, mật báo đưa tin tới, vừa đọc xong tin này, khiến hắn lập tức lòng nở hoa nhảy dựng
lên hô:
- Khang Tư lập quân công chiếm toàn tỉnh Hải Tuyền! Thất hoàng tử bị giam lỏng! Ha ha! Thật tốt quá!
Đại thần đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lập tức vui mừng cả lên.
Điều này chẳng phải là nói, vốn là một quân phiệt địa phương chiếm cứ
mấy cái quận, hóa ra biến thành quân phiệt chiếm cứ cả một cái hành
tỉnh? Đây chính là quân phiệt nắm nhiều quyền thống trị, ngoài hoàng
thân quốc thích ra, đây là quân phiệt duy nhất xuất thân là quân nhân
chiếm cứ cả một hành tỉnh! Địa vị cùng với danh vọng Khang Tư đem tới
nếu so sánh với trước kia, cả về chất lẫn về lượng đều có chênh lệch rất lớn vậy.
- Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ!
Quần
thần lập tức thức thời hướng tới Duy Nhân chúc mừng, tuy rằng thế lực
quân phiệt mở rộng cùng hoàng đế nhà mình không có liên quan gì, nhưng
người này đây đã nhận sắc phong của đế đô, cũng là quân phiệt lớn đầu
tiên tiến đến chúc mừng đại điển lên ngôi của nhà vua? Tuy rằng rõ ràng
hoàng đế nhà mình cùng quân phiệt này nhiều lắm chỉ là quan hệ hòa
thuận, ngay cả quan hệ kẻ bề tôi cũng chưa chứng thực, nhưng với người
ngoài xem ra quân phiệt Khang Tư dù gì cũng là một phe phái với hoàng
đế, ở thời điểm cần phải tận lực đề cao danh vọng này, có một điểm này
vậy là đủ rồi.
- Các ngươi nói xem, binh lực của Khang Tư hiện tại có bao nhiêu quân, có thể điều động bọn họ tham gia tác chiến không?
Hoàng đế Duy Nhân đột nhiên hỏi như vậy, khiến cho các đại thần đều
sửng sốt: hiện tại chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không ngờ đã nghĩ tới chuyện sai phái đối phương đổ máu giúp mình đánh giặc? Hoàng đế nhà
mình thật quá si tâm vọng tưởng. Tuy rằng mọi người đều nghĩ trong lòng
như vậy, nhưng không ai dám hé răng, tất cả đều giả vờ câm điếc. Còn
Nguyên soái cùng Thừa tướng hai trùm sỏ đại thần lại bắt đầu nhắm mắt
dưỡng thần.
Duy Nhân thấy một màn này, trong mắt chợt lóe sáng, hướng nơi nào đó nháy mắt, một đại thần lập tức bước ra khuyên can nói:
- Bệ hạ! Thần nghĩ rằng trước mặt chúng ta hẳn là nên suy xét làm thế nào tưởng thưởng cho xứng đáng với hành vi trung trinh của Khang Tư đại nhân.
- Ồ! Quả đúng như thế! Như vậy nên thưởng cái gì cho xứng đáng đây?
Duy Nhân gật đầu nói. Các đại thần đều ngầm bĩu môi, vào thời điểm
này cung đình còn có gì có thể thưởng cho ngoại thần chứ? Cấp tiền tài
vật tư ư? Nếu không nhờ thương nhân nước ngoài vận chuyển, khẳng định
vừa ra khỏi phạm vi thế lực của đế đô đã bị cướp sạch rồi, cho nên lợi
ích thực tế hoàn toàn cấp không được, có thể xuất ra chỉ là chút quan
chức cùng tước vị vô ích. Tuy rằng tất cả mọi người biết rõ sao lại thế, nhưng không một ai hé răng. Một là không có khả năng thưởng tiền, hai
là thưởng cho quan chức tước vị tuy rằng vô dụng cũng không có ích gì,
nhưng những quan đại thần bọn họ cũng không thoải mái, bởi vì bọn họ
phần lớn đều không có tước vị, nếu như tên kia có tước vị, hóa ra mỗi
khi gặp mặt tên kia phải trước tiên bái kiến hắn sao! Chuyện mất mặt
nhiều như vậy cho nên toàn bộ cũng không ai muốn làm kẻ đầu tiên đề xuất ra. Nhìn được các đại thần có ý tưởng như thế, bởi vì gân xanh trên
trán bọn họ thoáng nổi lên rồi biến mất ngay.
Không có biện
pháp, tuy rằng một hai người trong đám đại thần này đều vô dụng vì năng
lực quá tệ, hơn nữa trong đại thần nhiều như vậy chỉ có một hai người là khăng khăng giữ phận mình. Không phải tân hoàng đế không muốn biến tất
cả đại thần thành người một nhà, đáng tiếc cơ sở của mình yếu kém, kẻ
hơi có chút năng lực đã được mình phái đến ở phạm vi thế lực địa phương
phía dưới để chiếm trước vị trí hạ tầng cơ sở, cho nên vị trí đại thần
trong triều đình còn trống, cũng chỉ có thể tùy tiện kéo vài người đến
cho đủ số. Nếu muốn đại thần cung đình thật sự phát huy tác dụng vẫn
phải chờ sau khi mình củng cố được quyền uy, hơn nữa thời điểm này nhân
tài không thiếu. Nghĩ đến đây tân hoàng đế lộ vẻ mặt vui tươi hớn hở...
- Trẫm nghĩ rằng Khang Tư đại nhân chẳng những công lao xuất sắc, đối với đế quốc càng hết dạ trung thành, hơn nữa lần này trẫm lên ngôi vua
là chuyện vui mừng lớn: như vậy hãy đề bạt Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại
nhân làm Trung tướng quân đế quốc, tiếp tục đảm nhiệm chức vị Quân đoàn
trưởng quân đoàn thứ hai mươi, sắc phong Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại
nhân là Nam tước đế quốc, chấp thuận cho Nam tước đại nhân ở vùng đất
trực thuộc chọn một quận làm lãnh địa quý tộc.
Tước vị quý tộc cứ dễ dàng như vậy sắc phong? Đó là lý do đám đại thần dù là Nguyên
soái cùng Thừa tướng nghe được ban thưởng này đều mở to hai mắt nhìn.
Trước kia Tướng quân đế quốc vào sinh ra tử tạo lập công lao to lớn
nhưng cũng không có khả năng được phong tước vị, hiện tại không ngờ chỉ
phái người đến chúc mừng tân hoàng lên ngôi liền được phong tước vị! Hơn nữa vẻn vẹn một Nam tước không ngờ có được lãnh địa là một quận? Trong
lòng mọi người đều không kìm nổi xuất hiện cảm giác như đế quốc mình mặt trời đã mọc hướng tây. Bởi vì không đợi đám đại thần kịp phản ứng tâu
can, tân hoàng đế liền đón nhận tờ chiếu thư đã viết rõ ràng từ gã thái
giám đưa qua, cầm lấy ấn tỷ đóng dấu lên một cái, thế là phần phong
thưởng cho Khang Tư cứ như vậy đã được xác định.
Nguyên vốn
đám đại thần còn định lên tiếng khuyên can, nhìn đến động tác của hoàng
đế nhà mình nhanh nhẹn như thế, liền biết sự tình không thể thay đổi nữa rồi, chỉ đành lắc lắc đầu trong lòng thầm than thở ngậm miệng không hé
răng.
Đúng vậy, nói cái gì nữa chứ? Hiện giờ đối phương chẳng
khác nào hoàng đế địa phương cao nhất chiếm cứ một cái hành tỉnh, toàn
tỉnh đều là lãnh địa của hắn, người ta căn bản là không cần quan tâm tới cái tước vị Nam tước trò hề này, cùng cái gì lãnh địa một quận kia đâu
chứ.
- Được rồi! Truyền đưa chiếu thư này đến tay sứ giả đi! Nhân tiện dò hỏi từ miệng bọn họ xem Khang Tư có ý đồ gì!
Hoàng đế Duy Nhân khí thế mười phần phất tay nói.
- Tuân chỉ!
Thái giám cung kính lui ra, các đại thần đưa mắt nhìn nhau sau đó cũng cúi đầu theo nhau lui xuống lo việc của mình.
Đám người Áo Khắc Đức được thái giám gọi mấy tên cấm vệ quân đưa đến
một dãy kiến trúc bên hoàng thành, nhìn xem tường viện này đã hư hỏng
đầy bụi bặm, trong sân cỏ dại mọc cao tới nửa thân mình, nước vôi rệu
rã, cửa nẻo mục nát, các người hầu đang vội vàng quét dọn, chứng tỏ nơi
này đã bỏ hoang phế nhiều năm, sắc mặt đám người Áo Khắc Đức lập tức
lạnh xuống. Gã thái giám dẫn đường vốn là người cơ trí, vội nhắc nhở
người hầu rồi cười làm lành nói:
- Thật ngại! Xem ra chư vị đại nhân còn phải chờ đợi một ít lâu, Ngoại phiên quán này đã nhiều năm không dùng tới.
- Ngoại phiên quán?
Áo Khắc Đức bên này là người đầu tiên kinh hô một tiếng, tiếp theo
lập tức đổi thần sắc tươi cười quan sát một vòng tòa kiến trúc.
Thì ra nơi này chính là Ngoại phiên quán đây, khó trách cũ nát như
thế, phải biết rằng đế quốc đã rất nhiều năm không có xuất hiện sứ thần
ngoại phiên tới. Nơi này không tệ, tuy rằng cũ nát một chút, nhưng phù
hợp với thân phận của bọn mình đây! Ở nơi cũ nát này cũng thật thoải
mái, đây chứng tỏ đế quốc đã xem như Đốc quân đại nhân của mình là ngoại phiên. Tuy nhiên trong những người này chỉ có Áo Khắc Đức sau khi nhìn
thấy thần sắc của đám thủ hạ, hắn giật mình nhảy dựng lên, cố sức đến
mấy sắc mặt hắn cũng đã hiện ra vẻ vui mừng, căn bản không đổi lại sắc
mặt được. Nhìn thấy bộ dáng của đám người Áo Khắc Đức, gã thái giám có
điểm mịt mờ cười khổ, hắn đương nhiên biết Ngoại phiên quán chỉ có thể
tiếp đãi đặc phái viên chính quyền độc lập thần phục đế quốc sử dụng,
theo lý bọn họ không có tư cách vào ở nơi này, vốn nên đến trạm dịch
hoặc lữ quán, nhưng ai ngờ Tổng quản đại nhân tự mình chỉ định nơi này
chứ? Tổng quản đại nhân vì sao lại làm như vậy? Phải biết rằng điều này
chính là ám chỉ đã xem chủ thượng bọn họ như thế lực quân chủ độc lập
đây. Chẳng lẽ là ý chỉ của bệ hạ? Sắc mặt gã thái giám tối sầm lại, một
loại cảm giác bi phẫn nổi lên trong lòng, đường đường là một hoàng đế đế quốc lại phải hậu đãi thần tử như thế, thật sự khiến lòng người chua
xót mà! Ngẫm lại trước kia loại người sinh ra trong cung vua, đối với
đám sĩ quan đó đâu cần dùng khuôn mặt tươi cười để đối đãi chứ!
Nhiều người lực lượng lớn, mấy phòng ngụ lại của mấy người Áo Khắc Đức rất nhanh được sửa sang xong, đám người Áo Khắc Đức khách sáo cùng thái giám một hồi sau liền vào ở thoải mái. Sau khi tiến vào trong khu
phòng, Áo Khắc Đức phất tay một cái ra dấu, mấy tên Thiếu úy nhanh chóng chiếm cứ mấy vị trí cao cảnh giới, chỉ để lại hai gã trung úy cùng Áo
Khắc Đức ba người bắt đầu bàn bạc.
Áo Khắc Đức nhìn thoáng qua hai gã Trung úy trong mắt vẫn như cũ mang theo sắc mặt vui mừng, biểu
lộ vẻ mặt thoải mái, rất tùy ý nói:
- Như thế nào? Cảm thấy rất cao hứng à!
Lời này khiến hai gã Trung úy đều thoáng sửng sốt, thu lại sắc mặt vui mừng, lộ bộ dáng rất nghi hoặc hỏi:
- Có gì sao Trưởng quan?
- Ta nghĩ các ngươi có phải cảm thấy hoàng đế đế quốc cho chúng ta
vào ngụ chỗ Ngoại phiên quán này, cũng như cam chịu chủ công là ngoại
phiên của đế quốc, bởi vậy mà cao hứng hay không?
Áo Khắc Đức giọng điệu hờ hững nói.
- Đúng vậy! Ái chà...
Một gã trung úy mới vừa theo bản năng gật đầu lại bị tên Trung úy
khác kéo một cái, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc lập tức hiểu được, bởi vì Áo Khắc Đức xưng hô Khang Tư là chủ công! Hai gã Trung úy xuất thân ở bán đảo Phi Ba lúc này mới tỉnh ngộ lại, chủ công của mình căn bản
không phải là thần tử của hoàng đế đế quốc! Đúng ra hẳn phải vào ở trong nhà khách quý mới đúng! Ở lại bên Ngoại phiên quán quả thực là chuyện
mất thể diện, không ngờ mình còn lộ vẻ mặt đắc ý?
Hai gã Trung úy lập tức quỳ trên mặt đất thỉnh tội:
- Đại nhân, thuộc hạ biết tội, xin đại nhân xử phạt!
- Nói cho các ngươi nghe không phải là muốn trách phạt các ngươi, chỉ muốn các ngươi nhớ kỹ thân phận của chủ công. Đương nhiên, điểm ấy ghi
tạc trong lòng là được, dù sao chúng ta lần này là tạo quan hệ hòa thuận cùng đế đô, thậm chí tiến thêm một bước cũng rất tốt. Cho nên hiện tại
ám chỉ thân phận chủ công là ngoại phiên, dù chúng ta không tình nguyện
cũng phải làm ra vẻ vui mừng chấp nhận, đồng thời từ đế đô cơ sở trước
đây của chủ công này kiếm chút ưu đãi mang về.
Áo Khắc Đức nói lời này khiến hai gã Trung úy lại thoáng sửng sốt, tuy nhiên bọn họ lập tức tỉnh ngộ gật gật đầu, tuy rằng Áo Khắc Đức có tỏ vẻ “sống lâu lên
lão làng”, cũng có chút khoe khoang chiếm tiện nghi, nhưng nếu đã đưa ra chiêu bài chủ công vậy nói như thế nào phải nghe như thế đó, tuyệt đối
không thể chống lại.
Đúng lúc này, một gã thái giám cùng đi
theo một Thiếu úy vào đến, tại đương trường tuyên đọc chiếu chỉ phong
thưởng cùng lời chiêu dụ vô bổ, sau đó thay mặt hoàng đế mời bọn họ vào
hoàng cung tham gia yến hội. Đám người Áo Khắc Đức đương nhiên biết đây
là chuyện gì xảy ra, sau một hồi chỉnh sửa phục trang liền theo thái
giám rời đi.
Tiến vào hoàng cung, sau một phen lễ tiết, các sĩ quan khác được đám đại thần chiêu đãi phóng túng hẳn lên, mà Áo Khắc
Đức lại được Hoàng đế Duy Nhân dẫn vào Thiên điện.
- Ái khanh! Không biết Quân đoàn thứ hai mươi của Nam tước đại nhân hiện tại có bao nhiêu binh lực vậy?
Hoàng đế Duy Nhân không có nhiều lời lập tức lên tiếng hỏi thẳng.
- Bệ hạ! Quân đoàn thứ hai mươi hiện có hai biên chế sư đoàn hoàn chỉnh.
Áo Khắc Đức xoay chuyển ánh mắt một lúc nói.
- Chỉ có hai sư đoàn, cũng quá ít một chút, Nam tước đại nhân khi nào thì biên chế chỉnh đốn xong toàn bộ quân đoàn?
Duy Nhân nhíu mày hỏi.
Áo Khắc Đức cười khổ nói:
- Bệ hạ! Dựa theo nhân lực vật lực của hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân:
duy trì hai sư đoàn thực cũng đã cố hết sức rồi. Binh lực giỏi lắm cũng
chỉ có thể biên chế tiếp một sư đoàn, nhưng căn cứ dân số nghèo đói của
hai hành tỉnh được như vậy cũng quá nhiều rồi.
Áo Khắc Đức nói lời này là sự thật, thực tế thực bất đắc dĩ, ai kêu Hải Tuyền, Hải Tân
là hai tỉnh thuộc về vùng biên cương, dân cư vật chất đều hết sức nghèo
túng, nếu không nhờ có hải thương có thể theo đường biển kiếm được một
khoản, hai tỉnh này thật sự là khốn đốn tới cực điểm. Nhìn đến sắc mặt
Hoàng đế Duy Nhân lộ vẻ khó coi, Áo Khắc Đức cười thầm một hồi rồi lên
tiếng nói:
- Bệ hạ! Tuy rằng hiện tại chỉ có hai sư đoàn,
nhưng hai sư đoàn này lại toàn bộ đều là lão binh từng trải chiến trận,
đủ để ở trên chiến trường tiêu diệt một biên chế quân đoàn hoàn chỉnh.
Hơn nữa nếu bệ hạ có thể cho chút thời gian, tin tưởng dù gian khổ như
thế nào đi nữa, Đốc quân đại nhân nhà ta cũng sẽ cắn răng để lão binh từ hai sư đoàn biến thành một quân đoàn. Hơn nữa Đốc quân đại nhân cùng
toàn quân trên dưới của quân đoàn hai mươi đều cực kỳ nguyện ý phục vụ
cho bệ hạ.
Áo Khắc Đức sở dĩ dám nói như vậy, đó là bởi vì
trước khi đi hắn được trao toàn quyền quyết định. Tuy rằng bản thân
Khang Tư không có ý tứ gì khác, chỉ muốn dựa chút tiếng tăm của đế đô,
khống chế tốt hai hành tỉnh là được. Dù sao hắn chính là vì bộ hạ trước
khi ác ma phát sinh ào ạt tìm kiếm một vùng đất yên ổn, hiện tại tìm
được rồi Khang Tư cũng đã không còn động lực nào khác.
Nhưng
không giống như Khang Tư được chăng hay chớ, các thủ hạ của Khang Tư
hoàn toàn là muốn dựa vào uy tín của đế đô để mở rộng địa bàn, cho nên
hắn chỉ mong sao đế đô cấp cho mình có được quyền lực phát động chiến
tranh đối ngoại, bởi vì nếu như vậy sẽ không còn là nội chiến giữa quân
phiệt, mà là cuộc chiến khôi phục, điều khó khăn của chiến tranh cũng
không phải là từng bước một. Mà muốn đế đô khẳng khái cấp cho quyền lực
như vậy, vậy thì phải để đế đô đều hiểu được bên mình có thể mang đến
cho đế đô cái gì, đồng thời cũng để đế đô hiểu rằng chính mình có năng
lực mới được. Hành động đó cũng không xem là phản bội Khang Tư, dù sao
đây là mở rộng địa bàn của Khang Tư, đối với Khang Tư chỉ có lợi mà
không có hại. Tuy rằng mọi người đều biết chuyện tự mình thay Khang Tư
quyết định như vậy xem như là phản nghịch, nhưng chính mình cũng là quân của Khang Tư, vì muốn tốt cho chủ công nhà mình, trên danh nghĩa này,
ai nấy cũng không sợ gánh nặng tâm lý. Bởi vì loại danh nghĩa này, có
thể nói ở trong hệ thống Khang Tư vượt hơn chín phần mười người đều có
ước nguyện như vậy. Không ai không nguyện ý, nếu có thể đề cao quyền thế địa vị cùng phạm vi thế lực của chủ thượng nhà mình, có năng lực bày ra tài năng của mình cũng từ trong đó nhận được lời khen thưởng của chủ
thượng, không làm như vậy mới là kẻ ngốc, mà Áo Khắc Đức chính là một
người trong số đó.
Duy Nhân vừa nghe quân đội Khang Tư tất cả
đều là lão binh, trong lòng không khỏi đánh lô tô, đây chính là đội quân tinh nhuệ siêu cấp đây, chờ đến khi nghe được có thể xây dựng một quân
đoàn lão binh, Duy Nhân quả thực động tâm rồi. Đối với điều ám chỉ trong lời nói của Áo Khắc Đức, Duy Nhân đương nhiên hiểu được, cái gì chờ
thời gian có thể thành lập một quân đoàn lão binh, không phải là muốn
cầu mở rộng lãnh địa sao? Người nầy thật đúng là cả gan dám nói! Hai
hành tỉnh liền có hai sư đoàn, năm sư đoàn thành một quân đoàn chẳng
phải là năm hành tỉnh sao? Ta cũng chỉ mới chiếm một khu lãnh thổ nhỏ
thế này, sao có thể cho các ngươi nhiều địa bàn như vậy được! Đương
nhiên Duy Nhân cũng không có cự tuyệt ngay, chỉ nói sẽ thương lượng cùng đại thần, sau đó liền chuyển đề tài, Áo Khắc Đức nào dám truy vấn đành
phải cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện Áo Khắc
Đức dè dặt hỏi một chút chuyện xử lý Thất hoàng tử, Thất hoàng tử này
thật đúng là củ khoai lang dễ phỏng tay. Khang Tư lấy thân phận thần tử
giam lỏng hắn, nếu xảy ra chuyện gì sẽ bị người chỉ trách, tên tuổi lập
tức sẽ mang tiếng xấu muôn đời, cho nên Khang Tư vẫn chưa có quyết định, thủ hạ của hắn liền hạ quyết tâm tống khứ Thất hoàng tử đi. Hoàng đế
Duy Nhân này cũng không phải kẻ ngu ngốc, sao lại không biết Thất hoàng
tử không làm phỏng tay chứ? Chỉ cần hắn trở lại đế đô, bất kể mình xử lý như thế nào đều sẽ khiến người ta nói xằng nói bậy, xảy ra chuyện gì
thì lại càng tai hại! Dù sao cũng là thân huynh đệ của mình không thể
xuống tay, càng đừng nói thần tử, cho nên tuyệt đối không thể, tốt nhất
là trong thời gian giam lỏng gặp chuyện không may thì quá tốt, Khang Tư
có thể chịu tiếng xấu thay cho người khác đây! Đến lúc đó chính mình còn có thể khiển trách vài câu nữa. Cho nên Duy Nhân cứ vờ đi nói chuyện
này chuyện kia, hơn nữa còn chuyển qua nói mấy câu về chuyện phong tình ở các nơi, sau đó xem như kết thúc yến hội lần này.
Thời gian
cứ như vậy lập tức trôi qua mười mấy ngày, ngay lúc Duy Nhân gần như sắp quên bẵng sự tồn tại của sứ giả Khang Tư, lại một cái tin tức gây khiếp đảm thiên hạ truyền tới đế đô.
Tứ Hoàng Tử cùng một tháng một ngày ở khu vực Tây bộ tuyên bố lên ngôi vua, đồng thời tuyên bố lấy bốn tỉnh Văn Tây, An Tây, Trữ Tây, Trấn Tây làm cơ sở vững chắc để giành
lại đế quốc.