Đột nhiên Ngả Lệ Ti hùng hổ nói với giọng điệu kiên quyết:
- Chúng ta... là chúng ta đều chuẩn bị gả cho Khang Tư!
Y Ti Na định mở miệng thanh minh lại bị Ngả Lệ Ti chỉ vào cái mũi nói:
- Không cần phủ nhận! Trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta hiểu rõ nhất!
Nhìn thấy Y Ti Na bị mình dọa cho sững sờ, Ngả Lệ Ti đột nhiên mềm lòng thở dài có chút ai oán nói:
- Kỳ thật ngươi nghĩ lại xem, chúng ta ở trong nội đình của Khang Tư
thời gian dài như vậy, còn có thể gả cho người khác sao? Không nói chúng ta có tìm được đối tượng khác hay không, cho dù tìm được rồi, bọn họ
dám muốn chúng ta sao?
Ngả Lệ Ti nói đến đây, liếc mắt nhìn Y Ti Na một cái có hơi bất đắc dĩ cười nói:
- Có lẽ ngươi sẽ hỏi vì sao nhất định phải lôi kéo ngươi theo? Nguyên nhân thứ nhất vừa rồi ta nói rồi, trong lòng ngươi nghĩ muốn cái gì ta
rất rõ ràng, ta biết ngươi dành cảm tình thế nào với Khang Tư.
Giờ phút này Y Ti Na chỉ cảm giác gương mặt của mình như bị hơ lửa,
nàng vẫn nghĩ là mối tình càm trong lòng của mình được che dấu rất kỹ,
không nghĩ tới Ngả Lệ Ti đã sớm nhìn thấu trong mắt, mà a đầu Tiểu Cầm
kia lại thích chí gật gật đầu cười thầm, chỉ sợ là người đầu tiên biết
tỏng tâm tư mình!
- Còn nguyên nhân thứ hai, dựa vào địa vị
thân phận của Khang Tư hiện tại, ngươi cho là trong nội đình của hắn sẽ
chỉ có một nữ chủ nhân sao? Chỉ cần nhìn xem trong Phủ đốc quân đầy mỹ
nữ xinh đẹp tuyệt trần là đủ biết sao cần phài thế rồi. Cho dù Khang Tư
không có ý đó, nhưng vì ích lợi của thế lực, vì lòng trung thành của
thần tử, vì trách nhiệm ở vị trí trên ngôi cao của hắn, hắn sẽ phải
gượng ép chính mình chấp nhận. Một khi đã như vậy, hà cớ gì phải để cho
chúng ta vì thế mà mâu thuẫn náo động chứ?
Nói đến khúc sau, thanh âm Ngả Lệ Ti lại trở nên ai oán thêm lên.
Y Ti Na nghe vậy, khuôn mặt đỏ hồng của nàng nhạt xuống, ánh mắt nhìn Ngả Lệ Ti với vẻ phức tạp, kỳ thật nàng công chúa bạn thanh mai trúc mã của mình, cũng không phải là người cao ngạo cố chấp không hiểu chuyện.
Ngẫm lại cũng đúng, ở thời điểm Ngả Lệ Ti còn là Nữ vương tương lai,
đương nhiên có thể yêu cầu người yêu chỉ yêu một người mình, nhưng hiện
tại ăn nhờ ở đậu nhà người ta, ngoại trừ mình là bằng hữu, cũng chỉ có
Khang Tư là có thể dựa vào.
Mà Khang Tư, nhưng lại không thể
cho phép một nữ nhân có thể một mình độc chiếm hắn, bởi vì Khang Tư cần
dùng hôn nhân để dẫn tới lợi ích thiết thực cho thế lực, dẫn tới lòng
trung thành của các thần tử. Có thể nói chỉ cần yêu một nam nhân như vậy thì nhất định không thể độc chiếm tình yêu rồi.
Ở thời điểm Y Ti Na đang cảm thán, Cung Huân Đại lại thầm bội phục nàng công chúa này thật kiên cường, khi biết mình không có thể độc chiếm Khang Tư, lập tức kéo theo Y Ti Na cùng về phe mình, như vậy sau này cho dù có thêm mỹ nữ khác tiến vào, chỉ dựa vào các nàng là hai người đầu tiên, cùng một
nước, lại là tỷ muội rất tiện lợi để có thể tạo thành một liên minh phi
thường vững chắc ở hậu cung, chẳng khác nào chiếm ưu thế tuyệt đối trong nội đình. Đến lúc đó bản thân mình có thể dựa vào sự uy phong này muốn
làm gì thì làm.
Tiểu Cầm không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại có hơi lo lắng hỏi:
- Nếu Khang Tư đại nhân không bằng lòng thì làm sao?
Ngả Lệ Ti lập tức bùng phát lửa giận quát:
- Cái gì! Hắn dám không chấp thuận! Ta...
Nhưng nói đến đây nàng nghẹn lời, nghĩ lại tính cách của Khang Tư,
tuy rằng khả năng không lớn mở miệng cự tuyệt thẳng thừng, nhưng nhất
định sẽ thông qua tránh né để cự tuyệt một cách úp úp mở mở.
Nếu quả như vậy, chẳng lẽ mình còn phải làm như người mê muội theo đuổi
Khang Tư buộc hắn cưới mình? Nghĩ vậy, sắc mặt Ngả Lệ Ti lập tức sa sầm
xuống.
Sắc mặt Y Ti Na cũng không khác gì Ngả Lệ Ti, chợt đỏ
chợt trắng, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện này chỉ là tự mình đâm đầu
vào lửa mà thôi, không biết Khang Tư sẽ có thái độ thế nào với mình.
Nghĩ vậy, tuy rằng Y Ti Na cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không dằn
được tâm tình càng dâng lên ngùn ngụt.
Tiểu Cầm không nghĩ tới chỉ một câu nói của mình khiến hai tiểu thư biến đổi sắc mặt khó coi
như vậy. Nàng vội nghĩ biện pháp xoay chuyển tình hình, đáng tiếc lại
không nghĩ ra được biện pháp nào.
Mà Cung Huân Đại? Nàng ta mới thật không tìm được cơ hội rủi ro như vậy để mũi lòng đấy chứ.
Vẫn là Ngả Lệ Ti lên tiếng trở lại, chỉ thấy nàng nói cách tự chế giễu mình:
- Chúng ta phải thấp thỏm không yên như vậy, kỳ thật cũng chính vì
chúng ta không phải là thành viên trong hệ thống của Khang Tư, cho nên
mới cảm thấy không được tự nhiên ở trong nội đình. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta mở lời với Khang Tư yêu cầu hắn phân công tác cho chúng
ta không phải tốt hơn sao?
Trong mắt Y Ti Na chợt lóe sáng,
chính mình hiện tại còn có cái hư chức của hệ thống giáo dục, để cho nó
biến thành thực chức cũng không tệ, dù sao trên phương diện này bản thân mình coi như rất tự tin.
Tiểu Cầm không biết là vì nguyên nhân gì, đầu tiên là kích động đến vỗ tay hoan hô:
- Đây thực đúng là một biện pháp tốt! Như vậy chúng ta còn có cơ hội
kiếm tiền cho mình. Tiểu thư đối với văn học hiểu biết sâu rộng, hẳn là
có thể đảm nhiệm tốt chức vụ hệ thống giáo dục, mà ta trừ đi theo tiểu
thư học để biết chút chữ nghĩa, còn đi theo An Tái Kháng học tập một
thời gian, cũng có thể làm kế toán tính toán sổ sách.
Tiểu Cầm thần tình hưng phấn nói đến đây, không khỏi lộ vẻ mặt tò mò hỏi Ngả Lệ Ti:
- Ngả Lệ Ti tiểu thư, không biết ngài chuẩn bị làm công tác gì vậy?
Ngả Lệ Ti cười lạnh trong lòng: “Hừ! Ngươi này xuất thân là ả thị nữ cũng dám làm khó ta!”
Tuy nhiên bởi vì Tiểu Cầm là người yêu của Tam đệ kết bái của Khang
Tư, không nể mặt nhà sư cũng phải nể mặt phật. Nên nàng cũng không lên
tiếng quở trách, ngược lại trên mặt bày ra một bộ dáng hờ hững, nói:
- Ta hiểu được như xử lý chính vụ địa phương ra sao, chọn lựa nhân
tài như thế nào, càng hiểu được công tác quân hậu cần công nông thương,
cuối cùng còn hiểu được luật pháp thẩm tra và phán quyết cùng chấp hành, ngươi nói ta làm công tác gì mới tốt?
Vốn Tiểu Cầm đang cười
hì hì liền choáng váng mặt mày, chính mình thật sự là quá ngu ngốc rồi,
người ta trước kia được giáo dục để trở thành Nữ vương tương lai, thì
những thứ hiểu biết còn ít sao? Tuy nhiên Tiểu Cầm cũng không thèm để ý
tiếp tục vui mừng cười nói:
- A! Vậy thật tốt quá! Như vậy Ngả Lệ Ti tiểu thư lựa chọn chẳng phải là rất nhiều ư?
- Hừ! Là rất nhiều! Tuy nhiên tiểu thư nhà ngươi hiểu biết cũng không ít, cũng không phải như ngươi nghĩ đơn giản chỉ có lộ ra kiến thức hiểu biết về văn học: Mà luật pháp, quân chế, quan chế, chính vụ, chỉ huy
các phương diện đó, đâu có phương diện nào thua kém người khác?
Ngả Lệ Ti nói với giọng điệu có phần khác thường.
Tiểu Cầm biết Ngả Lệ Ti đang châm chọc mình ngay cả Y Ti Na có bản
lãnh gì cũng không biết. Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách mình,
tuy rằng biết tiểu thư nhà mình bác học đa tài, nhưng bình thường chú ý
tới chỉ là biểu hiện một ít trên văn học, cho nên nàng ta mới nghĩ rằng
tiểu thư rất sở trường trên phương diện này.
Tuy nhiên Tiểu
Cầm cũng không có tự ti, dù sao An Tái Kháng thích buôn bán, chính mình
chỉ cần chuyên tâm học tập tri thức về phương diện này là được rồi.
Tiểu Cầm vội chuyển đề tài quay sang hỏi Cung Huân Đại:
- Ngươi thì sao? Ngươi sẽ làm gì?
Lời này vừa thốt ra khiến cho Ngả Lệ Ti và Y Ti Na đều chuyển ánh mắt vào Cung Huân Đại.
Từ lúc nghe được Ngả Lệ Ti và Y Ti Na biết thứ gì, Cung Huân Đại cũng đã trợn tròn mắt, cho tới bây giờ nàng ta thật không ngờ rằng hai tiểu
thư nhỏ nhắn yêu kiều này lại biết được nhiều bản lĩnh trị quốc như vậy, trước kia nàng ta vẫn luôn cho rằng các nàng chỉ là hai cô nương xinh
đẹp hiểu biết chút văn học mà thôi.
Nếu hai người bọn họ lợi
hại như thế vậy thì trước kia mình định châm ngòi xúi bẩy gây chuyện thị phi đều không qua được mắt các nàng ư? Vừa nghĩ vậy, thân mình nàng ta
liền toát ra mồ hôi lạnh.
Nghe tới Tiểu Cầm hỏi, Cung Huân Đại mồ hôi lạnh còn chưa kịp khô, mồ hôi nóng lại xông ra.
Chính mình có thể làm gì? Trước kia là thiên kim võ gia giấu kín mình trong đình viện, trừ hiểu biết chút văn học còn lại cả ngày chỉ ảo
tưởng phu quân tương lai của mình là nhân vật hình dạng ra sao, trên
phương diện xã giao cũng chỉ cùng các thiên kim tiểu thư khác cùng một
thân phận tụ tập cùng một chỗ nhìn ngắm cảnh đẹp tâm sự chuyện gió
trăng. Đâu có học hỏi được cái quái gì chứ? Nếu nói thực ra, cũng nhờ bị tuyển vào làm thị nữ cho Lôi gia sau đó mới học được cách hầu hạ người
như thế nào.
Ba đôi ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình khiến Cung Huân Đại có hơi khớp lắp bắp nói:
- Thị nữ... thị nữ thì sẽ hầu hạ cho người khác thoải mái.
Y Ti Na cười cười:
- Vậy cũng không tệ đâu! Mỗi người có sở trường riêng chỉ cần là công việc chính đáng, công việc gì cũng đáng được tôn kính.
Tiểu Cầm biết Y Ti Na lòng dạ thuần lương không muốn Cung Huân Đại tự ti mặc cảm, nên cũng gật gật đầu phụ họa theo, chỉ có Ngả Lệ Ti cảm
thấy như thị nữ này đã làm mất mặt mình, Tiểu Cầm người ta còn hiểu biết số học đấy, ngươi như thế nào chỉ biết hầu hạ người ta thôi. Tuy nhiên
nàng cũng không dành lòng trách móc nặng nề Cung Huân Đại, dù gì từ khi
mình rời khỏi Khi Hồng Quốc nàng ta là kẻ thân tín đầu tiên của mình.
Lúc này một thị nữ xinh đẹp đi đến, rất đúng mực nói:
- Chư vị tiểu thư! Đốc quân đại nhân sắp về tới phủ đệ, nhân viên
trong phủ đã chuẩn bị tốt việc nghênh đón. Không biết chư vị tiểu thư có muốn đi nghênh đón hay không?
Những người khác không có phản
ứng gì, theo lý thường phải làm bèn gật đầu tỏ vẻ muốn đi nghênh đón
Khang Tư, chỉ có Cung Huân Đại cúi đầu ở bên cạnh thầm mắng: “Chết tiệt! Thị nữ này cũng nói quá khôn khéo đây? Lại hỏi có muốn đi nghênh đón
Khang Tư hay không? Cho dù trong lòng không muốn, nhưng ngươi nói như
vậy còn có thể nói không sao?”
Khi cửa chính Phủ đốc quân mở
ra, tất cả vệ binh cùng người hầu đều bắt đầu xếp hàng sửa sang lại bộ
dáng. Đám khách nhân tới tặng lễ vật dường như ăn phải thuốc kích thích, bọn họ phần lớn gánh trách nhiệm quan trọng đến để dò xét theo chiều
hướng, đáng tiếc Đốc quân đại nhân đã đi tỉnh Hải Tuyền.
Ở
thời đại quân phiệt này người khác địa bàn cũng không thể tùy tiện chạy
loạn, ngươi nói đưa lễ vật hàng năm thì có thể chuyển thẳng tới Phủ đốc
quân, nhưng ngươi muốn chạy tới tỉnh Hải Tuyền giáp mặt trao cho Đốc
quân đại nhân, thì khó mà làm được, ai biết ngươi có mang tâm tư gì khác muốn xâm nhập hành động ở địa bàn người ta chứ.
Cho nên đám
khách nhân được sắp xếp chu đáo ở bốn phía Phủ đốc quân, phần lớn chỉ là báo tên lên trên, đưa đến chút lễ vật, các loại lễ vật quý trọng đều
đặt ở đó chờ mang đến cho Đốc quân đại nhân.
Hiện tại xem tình hình chuẩn bị tại Phủ đốc quân, không phải khách quý đến từ đế đô thì
chính là Đốc quân đại nhân trở về phủ, bằng không sẽ không mở cửa chính
xếp thành hàng dài nghênh đón.
Nhìn thấy cơ hội này, tất cả đám khách nhân đều mang theo thủ hạ vây quanh ở bốn phía, chờ cơ hội đến phiên tự mình bái kiến.
Ầm ầm tiếng vó ngựa truyền đến, những khách nhân vội cho thủ hạ quay
về mang lễ vật đến. Tại trên phần đất này có thể khoa trương giục ngựa
chạy như điên như thế, ngoại trừ Đốc quân đại nhân vốn không có người
nào khác.
Quả nhiên, mười mấy kỵ sĩ đầu tiên giục ngựa tới hô lớn:
- Đốc quân đại nhân về phủ!
Tiếp theo không bao lâu liền nhìn thấy mấy trăm kỵ binh vây quanh một Tướng quân khoác áo choàng chạy thẳng tới.
Đội binh phòng vệ phủ Đốc quân toàn bộ ngẩng đầu ưỡn ngực thi lễ hô lớn:
- Cung nghênh Đốc quân đại nhân!
Mà đám người hầu thì quỳ trên mặt đất đồng loạt hô to:
- Cung nghênh lão gia!
Khang Tư phóng mình xuống ngựa quan sát một vòng bầu không khí vui
mừng nồng nhiệt của Phủ đốc quân, quay sang Tương Văn cười nói:
- Hy vọng tân niên lần này có thể vượt qua được yên ổn.
Tương Văn khẳng định nói:
- Nhất định có thể được toại nguyện như ý muốn của ngài!
Hắn đã sớm ra lệnh cho mật vệ nghiêm mật theo dõi quân phiệt ở chung
quanh, đồng thời cho phép mật vệ một khi phát hiện quân phiệt nào dám cả gan gây hoang mang, khiến lễ mừng năm mới không yên ổn, thì lập tức
khiến cho hắn không thấy được ánh mặt trời ngày hôm sau.
Vừa
mới đi được vài bước giữa vòng hộ vệ, đám khách nhân ngoài cửa đã giơ
cao danh thiếp tiến đến, tuy nhiên Tương Văn quát một câu:
-
Những tên không hiểu chuyện này! Không biết chủ thượng lặn lội đường xa
trở về đang muốn nghỉ ngơi sao? Hãy nhận danh thiếp, rồi cho bọn họ trở
về nghỉ ngơi!
Lập tức đội vệ binh mặt đầy vẻ giận dữ thét to lên.
Đối với thái độ của Tương Văn không thèm quan tâm tới lễ phép luôn
đặt chủ thượng hắn ở vị trí đệ nhất, Khang Tư bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Nhắc nhở hắn ư? Vô ích thôi! Hơn nữa hắn là Tổng trưởng Nội vệ, vấn
đề mình nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi cũng do hắn quản. Nói cách khác
hắn hoàn toàn tận trung ở cương vị công tác, mặc dù có vẻ như tranh đoạt mất chức trách phó tổng quản của Đốc quân, nhưng ai có thể dám lên
tiếng khiển trách? Quên đi! Dù sao Tương Văn không đuổi thẳng những
người tặng lễ đó đi là đã đủ lễ phép rồi.
Khang Tư vừa miên
man suy nghĩ vừa đi vào nội đình đột nhiên hắn sửng người, không phải
bởi vì xuất hiện trước mặt hắn mấy trăm mỹ nữ đang dùng giọng nói trong
trẻo dễ nghe vấn an mình, mà vì Ngả Lệ Ti và Y Ti Na đang đứng ở đầu đội ngũ đón chào mình.
Tuy rằng sớm đã biết hai mỹ nhân này đến
Phủ đốc quân, nhưng cũng đã rất lâu không nhìn thấy mặt. Đây là hai đại
mỹ nữ quen biết lâu nhất của mình bấy lâu, nói Khang Tư không có dâng
lên mối tình cảm đó là gạt người! Tuy nhiên lúc này Khang Tư cũng không
biết phải biểu hiện như thế nào, đành phải lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa
nói:
- Các cô đến đây rồi!
Tiểu Cầm vẫn luôn đứng
phía sau hai vị tiểu thư chờ đón, nhìn thấy Khang Tư chẳng có biểu hiện
gì, chỉ nghe có bốn chữ như thế, không khỏi có cảm giác như muốn ngất
xỉu, mà đến khi nhìn lại Ngả Lệ Ti gật đầu chào và Y Ti Na phụ họa một
câu: “Đã trở lại rồi”, khiến Tiểu Cầm không kìm nổi trợn trắng tròng
mắt.
Ngả Lệ Ti sở dĩ gật đầu đáp lại là vì nàng phát hiện
Khang Tư đối đãi chính mình lại giống như hàng xóm mới tạm biệt cùng hắn ngày hôm qua nay lại quay về tới, quả thực khiến cho người ta thất vọng chán chường.
Tuy nhiên Y Ti Na nói câu: “Đã trở lại rồi?”
Khiến Ngả Lệ Ti có cảm giác không đúng, như thế nào nghe ra có tư vị của nữ chủ nhân ân cần thăm hỏi nam chủ nhân trong nhà vậy chứ?
Nghĩ vậy, Ngả Lệ Ti có hơi hối hận sao mình không giành mở miệng lên
tiếng trước? Nhìn xem thần sắc của đám thị nữ đang nhìn lén Y Ti Na,
liền biết các nàng đang nghĩ lệch lạc điều gì, vốn những ánh mắt như vậy hẳn là phải tập trung ở trên người mình mới đúng.
Y Ti Na như thế nào đột nhiên trở nên giảo hoạt như vậy nhỉ? Chẳng lẽ nàng định
bụng trộm Khang Tư? Không phải nói rằng chỉ nói chuyện công việc sao?
Như thế nào đột nhiên đổi ý? Chẳng lẽ nàng ta muốn làm chủ mẫu sắp xếp ở vị thứ nhất? Không được ta mới là chủ thứ nhất... Ô hay! Dường như bản
thân mình có phần không biết xấu hổ vậy.
Phát hiện Ngả Lệ Ti
đột nhiên mặt đỏ lên một cách kỳ lạ, Y Ti Na chợt nhảy dựng trong lòng,
người bạn thanh mai trúc mã của mình sẽ không phải muốn cầu hôn với
Khang Tư ngay tại đây chứ?
Như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý vậy? Hơn nữa như vậy chẳng phải là rất mất mặt sao? Y Ti Na không kìm
được kéo tay Ngả Lệ Ti, Ngả Lệ Ti theo bản năng rụt tay lại nhưng không
có tránh ra, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Y Ti Na một cái, phát hiện
trong mắt Y Ti Na lộ thần thái thân thiết khẩn trương, trong lòng nàng
không khỏi mềm nhũn, ánh mắt cũng dịu dàng xuống lại.
Sau khi đám người có uy tín danh dự trong Phủ đốc quân bái kiến Khang Tư, Khang Tư rốt cục có thể yên tĩnh, Khang Tư bưng chén trà nhấm nháp nói chuyện câu được câu không cùng hai đại mỹ nhân.
Ngả Lệ Ti cắn chặt hàm răng, hai mắt lóe lên hào quang quyết định hạ quyết tâm, rất là nghiêm túc nói:
- Khang Tư! Chúng ta có chuyện hy vọng ngài có thể đồng ý.
Bên cạnh trái tim trong ngực Y Ti Na nhảy thình thịch: “Rốt cục tới
rồi đây, nàng là muốn yêu cầu công việc hay là muốn cầu cái kia? Nếu như cầu cái kia, bản thân mình nên làm cái gì bây giờ? Cam chịu hay là phản đối? Nếu đối phương cự tuyệt, vậy thì.... .” Y Ti Na cúi đầu, khẩn
trương cầm chặt chén trà trong tay, tuy nhiên hai vành tai lại dần dần
biến thành đỏ bừng.
Nhìn thấy của biểu hiện hai người, Khang Tư gật đầu:
- Mời nói.
Mà Tương Văn thì rất là đề phòng nhìn chằm chằm hai nàng mỹ nữ, hắn
sợ hai mỹ nữ này lại đưa ra chuyện gì đó dẫn tới khó xử cho chủ thượng
nhà mình.
- Chúng ta hy vọng ngươi có thể... có thể...
Ngả Lệ Ti nói lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng lên, sau khi không còn bị áp
lực của việc phục quốc nàng đã khôi phục lại tâm tính của một cô gái, vì thế tuy rằng nàng hạ quyết tâm, cũng tự cho là chuyện rất dễ dàng,
nhưng không nghĩ tới đụng chuyện kết quả lại khó mà thốt nên lời.
Ngả Lệ Ti nói lắp bắp hai câu khiến trái tim Y Ti Na đập thình thịch, nhìn bộ dáng Ngả Lệ Ti thì biết nàng ta chuẩn bị nói cái gì rồi. Trời
ạ! Như thế nào không chịu thương lượng trước, đã thay đổi chủ ý thế này
chứ?
Khang Tư vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, dùng ánh mắt ra ý bảo Ngả Lệ Ti ổn định lại tâm tình rồi nói sau.
Bị ánh mắt Khang Tư nhìn mình, không biết sao Ngả Lệ Ti lại nói một hơi thế này:
- Là như vầy, chúng ta ăn không mà không làm việc gì thực rất ngại
ngùng, cho nên hy vọng có thể lĩnh một phần công tác của Phủ đốc quân,
để chúng ta vừa có thể giúp ngài một chút vừa có thể tự nuôi sống chính
mình.
Nói xong, Ngả Lệ Ti thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sắc mặt cũng khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên Y Ti Na ngược lại đang chuẩn bị tâm lý như vậy thiếu chút nữa té xỉu trên đất.
Khang Tư không
biết nội tình trong đó, rất lấy làm lạ, thỉnh cầu này cũng rất bình
thường nhưng sao trông Ngả Lệ Ti lại căng thẳng như thế chứ, rồi nhìn bộ dáng Y Ti Na, phỏng chừng cũng rất coi trọng vấn đề này. Chẳng lẽ các
nàng sợ mình không đồng ý cho các nàng làm việc? Hay là do lòng tự trọng của các nàng làm cho các nàng gắng gượng chịu đựng không thoải mái mở
miệng nói với mình?
Tương Văn cũng chớp chớp mắt suy nghĩ mơ
hồ giống như Khang Tư: loại việc nhỏ thế này sao phải khẩn trương như
thế làm chi? Căn bản cũng không cần nói với chủ thượng, chỉ cần nói với
mình một tiếng thì thiếu khối gì việc làm chứ?
Khang Tư vốn
theo thói quen định lắc đầu cảm thán, nhưng hắn cũng hiểu được nếu mình
lắc đầu sẽ khiến hai người nghĩ rằng mình cự tuyệt các nàng, vì thế hắn
không khỏi cố gật đầu thật mạnh, lên tiếng hỏi:
- Phủ Đốc quân có rất nhiều chức vụ, không biết các cô muốn làm công tác gì?
Y Ti Na cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, đầu tiên là có chút hờn dỗi trừng mắt nhìn Ngả Lệ Ti một cái, sau đó mới quay sang nói với Khang
Tư:
- Không biết hệ thống giáo dục ở Phủ đốc quân có còn thiếu người hay không? Trên phương diện này ta còn có thể trợ giúp một ít.
- Ồ! Vị trí Tổng giáo viên hệ thống giáo dục còn trống, không biết cô...
Khang Tư mới nói đến đây, đã bị Y Ti Na cắt ngang:
- Khang Tư đại nhân! Ngài cũng quá coi trọng Y Ti Na rồi? Các người
tài đức tỉnh Hải Tân sẵn sàng đến góp sức không có mười cũng có bảy tám, bọn họ đều là thân phận giáo viên đức cao vọng trọng, ngài lại để Y Ti
Na làm Tổng giáo viên? Điều này sao Y Ti Na có thể làm được.
Tuy rằng Khang Tư biết rõ dựa theo tri thức của Y Ti Na mà nói, làm Tổng giáo viên của một hành tỉnh tuyệt đối là dư khả năng, nhưng nghĩ đến sự hiện diện của các người hiền đức kia, lại nghĩ đến cảnh những người đó
phải thi lễ với Y Ti Na, chỉ sợ Y Ti Na sẽ ngượng ngùng suốt đêm lánh
mặt mất đây?
Khang Tư lập tức gật đầu nói:
- Nếu như vậy, thì làm một giáo viên bình thường được rồi, đợi bọn họ đưa giấy bổ nhiệm lại đây rồi làm việc.
- Cảm ơn Khang Tư đại nhân! À! Không biết đại nhân sắp xếp cho Ngả Lệ Ti tiểu thư tình đồng tỷ muội của Y Ti Na thế nào đây?
Y Ti Na mỉm cười nói.
Lời này khiến Khang Tư rất sửng sốt, Y Ti Na trước nay vẫn luôn tao
nhã độ lượng không ngờ lại thốt lên lời nói trêu ghẹo như vậy, mặt trời
mọc phía Tây rồi sao?
Mà Ngả Lệ Ti thì biết Y Ti Na vừa rồi bị mình làm cho đổ mồ hôi hột toàn thân, nên muốn trả thù mình đây, nàng
cũng không trách Y Ti Na trêu ghẹo người, nghĩ lại bộ dáng ấp a ấp úng
của mình vừa rồi, người biết nội tình đều phải hiểu lầm, nếu không giải
tỏa một chút làm sao có thể hả được nỗi bực tức trong lòng?
Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa mình đã nói toạt ra, Ngả Lệ Ti không kìm nổi khuôn mặt lại đỏ bừng lên, tiếp theo nàng cố kiềm chế trấn tĩnh
nói:
- Nếu ngài cần chế định luật pháp hoặc là trên phương
diện pháp quan còn chưa chọn được người, thì để ta làm một thứ nào đó
đi.
Khang Tư cười cười:
- Tốt lắm! Chức vị pháp quan chuyên môn thẩm tra xử lí án tranh chấp dân gian liền giao cho cô.
Ngả Lệ Ti nghe chức vị như thế, so sánh một chút với chức vị giáo
viên của Y Ti Na, địa vị của hai người cũng không sai biệt lắm, vì thế
gật đầu nói:
- Được! Tuy nhiên chúng ta tứ cố vô thân không có chỗ ăn chỗ ở, cho nên chỉ có thể tạm thời ở lại trong nội đình, hơn nữa còn cần lương tháng, không cần nhiều, phù hợp với chức vị của chúng ta
là được rồi.
Ngả Lệ Ti biết chức vị của mình có khi phải tuần
tra các nơi, tuy rằng chức vị Y Ti Na cũng cần đi ra ngoài làm việc,
nhưng thời gian nàng ta ở lại Phủ đốc quân so ra vẫn nhiều hơn, nếu mình không ở lại có thể Y Ti Na lạng qua lạng lại lâu ngày trước mặt Khang
Tư, chỉ sợ bản thân mình thật sự chỉ có thể làm lão Nhị. Cho nên nàng
dứt khoát không biết xấu hổ tiếp tục ở lại trong nội đình.
Khang Tư cười nói:
- Chuyện này tính cái gì! Chỉ cần các cô không ghét bỏ, nhà của ta
cũng là nhà của các cô, muốn ở thời gian bao lâu cũng... Ái chà...
Nói đến đây, Khang Tư phát hiện trong lời nói của mình dễ gây hiểu
lầm, “nhà của ta cũng là nhà của ngươi”, đây là lời nói giữa huynh đệ mà là huynh đệ tình thâm, nhưng nếu nói với mỹ nữ, vậy thì có ý khác, vì
thế Khang Tư vội chuyển hướng:
- Ừm! Ừ! Còn lương tháng đương nhiên sẽ giống như những người khác, không có đãi ngộ khác biệt.
Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na đương nhiên đều nghe được Khang Tư nói câu
kia, sắc mặt hai nàng đều ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp ứng. Cứ như vậy chính mình cuối cùng không còn phải ăn nhờ ở đậu, không còn
phải ăn không vô tích sự.
Tuy nhiên, không biết vì cái gì
trong lòng dù sao cũng cảm thấy có chút tiếc nuối: nếu vừa rồi nói ra
lời cầu hôn, Khang Tư sẽ chấp nhận hay là cự tuyệt đây? Vừa muốn biết
lại không muốn biết, tâm tính của con người thật đúng là phức tạp nha.
Tại Đế đô, Thiên điện Nghị chính điện ở hoàng cung, Hoàng thái tử đang hướng về Nguyên soái hỏi:
- Nguyên soái các hạ! Không biết quân đội duyệt binh ngày đại điển đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
- Điện hạ không cần lo lắng! Đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại đang làm khâu chỉnh huấn cuối cùng ở doanh trại ngoài thành, ngày lễ đại
điển nhất định sẽ làm chấn động dân chúng tại đế đô.
Nguyên soái mỉm cười gật đầu nói.
Mà Tể tướng ở bên cạnh, không đợi Hoàng thái tử hỏi, cũng đã mở miệng nói:
- Điện hạ! Tân văn võ bá quan đều đã chọn đầy đủ, hiện đang tập trung học tập lễ tiết ngày đại điển. Thần tin rằng đến ngày đại điển điện hạ
đăng cơ, khẳng định bọn họ sẽ không đánh mất thể diện của điện hạ.
- Được được! Nhờ các vị đại nhân, đặc biệt Nguyên soái và Thừa tướng
hỗ trợ, cho nên ta mới có thể không cần phải làm gì cũng ngồi mát ăn bát vàng thế này. Ta chỉ có thể biểu lộ lòng cảm kích sâu sắc.
Hoàng thái tử phi thường cảm kích cúi đầu thi lễ.
Tất cả các quan đều vội vàng xua tay vâng dạ không dám, chỉ có Nguyên soái và Tể tường vẫn ngồi yên ổn trên ghế mỉm cười nhận lễ.
Đối với hành vi phạm tội đại bất kính này, tất cả mọi người làm sao
không phát hiện, nhưng Nguyên soái và Tể tướng công cao quyền lớn, chẳng những tuổi lớn mà hai người đều xuất thân hoàng thân quốc thích. Thật
nói đến nếu không có hai trụ cột này duy trì, Hoàng thái tử có nằm mộng
cũng không có sức mạnh đó, không mơ tới chuyện làm hoàng đế,. Cho nên
hai người bọn họ tùy tiện nhận lễ của quân vương tương lai hẳn cũng là
chuyện xứng đáng.
Tuy nhiên giờ phút này cũng không ai ngờ
tới, Hoàng thái tử thấy một màn đó trong lòng đích thật đã nghĩ: “Hừ hừ! Hai lão chết tiệt các ngươi! Lại dám ỷ lại công lớn, ỷ lớn tuổi với ta! Hãy đợi đấy! Chờ sau khi ta nhận đại lễ quỳ lạy của các ngươi, chờ ta
danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của đế quốc, chờ thời điểm ta
nắm trong tay quân chính, các ngươi sẽ biết mặt sau của câu “đặng chim
bẻ ná đặng cá quên nôm” là có ý tứ gì!”
----------------
Tại vùng biên cương phía Tây đế quốc, hành tỉnh Văn Tây trong phạm vi thế lực của Tứ hoàng tử, kéo giáp tới đại thảo nguyên, cũng chính là
doanh trại tại chỗ thông đạo ngày đó Khang Tư từ thảo nguyên quay về lại đế quốc.
Giờ phút này trong doanh trại vùng biên cảnh, đều đã bị binh lính sâm nghiêm vây quanh dầy đặc như nêm cối, kỵ binh trinh
sát lại tản ra ở bên ngoài đến trăm dặm.
Vùng biên cảnh này sở dĩ được phòng vệ nghiêm mật như vậy, không phải vì đang khai chiến với
thảo nguyên, mà bởi vì chủ nhân bốn tỉnh vùng Tây bộ đang ở trong doanh
trại.
Chủ doanh nhìn bề ngoài như một kiến trúc quân sự bình
thường, nhưng bên trong lại được trang hoàng vô cùng tráng lệ thêm mười
phần cao quý.
Một nam nhân trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ lại mang
theo mười phần anh dũng, tuy rằng dựa theo tuổi có thể gọi là thiếu
niên, nhưng có một loại khí độ lại khiến cho người ta cảm thấy được hắn
là một nam nhân rất ưu tú, hơn nữa nam nhân tuổi trẻ này chính là Tứ
hoàng tử: Ai Đặc - Lại Nhĩ Cáp Đặc của đế quốc Áo Đặc Mạn.
Ai
Đặc - Lại Nhĩ Cáp Đặc ngồi ở chủ vị trong doanh trại, hờ hững vuốt ve
thanh lợi đao trong tay, phía dưới phân biệt đứng hai nam nhân.
Một người mang chức vụ Trưởng hậu cần, cũng chính là Long Khả Nạp thực tế nắm giữ sư đoàn cảnh vệ tỉnh Văn Tây, người kia lại là Uy Tư người
giả mạo thương đoàn Duy Nhĩ Đặc xuất nhập đại thảo nguyên đã từng gặp
mặt Khang Tư trước kia.
Lĩnh vực sở trường của hai người này
đều là nhân vật hô phong hoán vũ, thế nhưng ở trước mặt chủ nhân đáng
tuổi con cháu của mình lại tỏ ra vô cùng cung kính thật không còn gì
đáng tôn kính hơn thế nữa. Bọn họ thân là kẻ thân tín nên biết rất rõ
chủ nhân nhà mình thuộc loại nhân vật thế nào.
Chỉ cần biết
rằng chủ nhân này mới mười hai tuổi đã từ trong tay mẫu tộc cướp lấy
toàn bộ quyền lợi, khiến cho mẫu tộc nguyên vốn định mượn địa vị của hắn để phát đạt lại biến thành con bò sữa cung cấp sữa cho hắn; lúc mới lên mười bốn tuổi hắn khiến cho mấy vạn thiết huyết chiến sĩ cam tâm tình
nguyện bán mạng vì hắn. Ở lứa tuổi đó người khác còn ngây thơ chỉ biết
theo đuổi cái gì tình tình yêu yêu, quần là áo lụa, thì hắn đã ngầm nắm
trong tay một quân đoàn quân chính quy đế quốc, lại trải rộng mật thám ở khắp quốc gia.
Ở thời điểm hắn trưởng thành, các quan viên đế quốc cam nguyện cống hiến sức lực cho hắn đã trải rộng khắp cả nước.
Nếu không phải lần đó tình hình rối loạn phức tạp, đêm đó đế quốc hoàn
toàn mất đi khống chế, chủ nhân tương lai của đế quốc chỉ có thể là hắn.
- Biết vì sao ta chọn Tây bộ đế quốc làm căn cơ không?
Tứ hoàng tử bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Hai người phía dưới lập tức cố gắng vận dụng đầu óc suy nghĩ về vấn
đề này. Không biết vì vấn đề không phải huyết thống hay vấn đề giáo dục, mà huyết mạch hoàng gia ở đế quốc Áo Đặc Mạn, ở thời điểm không có lên
ngôi Vua, đối với bộ hạ thường tự xưng là ta, rất ít người tự xưng là
bản điện hạ.
- Điện hạ! Thuộc hạ nghĩ rằng đây là vì bốn tỉnh
Tây bộ tuy rằng bần cùng, nhưng khoáng sản phong phú, hơn nữa dân chúng
dũng mãnh, là nơi khởi binh tốt nhất.
Uy Tư nói đầu tiên.
Tứ hoàng tử không nói gì, chỉ chuyển ánh mắt vào trên người Long Khả Nạp. Long Khả Nạp căng thẳng khắp người, lập tức nói:
- Thuộc hạ nghĩ rằng ngoài lý do theo như lời Uy Tư đại nhân, còn bởi vì kẻ thù bên ngoài của bốn tỉnh Tây bộ chỉ có Liên minh Mục Kỳ trên
đại thảo nguyên. Chỉ cần thu phục Liên minh Mục Kỳ là có thể chuyên tâm
lo chuyện đối nội. Hơn nữa Tây bộ chúng ta địa thế cao hơn các địa
phương khác trên lãnh thổ đế quốc, tạo thành một loại hình thái chiến
lược đột kích. Chỉ cần chúng ta đánh một kích như sấm sét, liền có thể
trong thời gian ngắn thu phục các địa phương Tây Nam Tây Bắc của đế
quốc, sau đó hình thành trạng huống ba mặt giáp công đế đô.
Tứ hoàng tử gật gật đầu:
- Ừ! Nói không sai, tuy rằng bốn tỉnh nghèo khó, nhưng nguyên nhân
nghèo chỉ là thiếu hụt tiền tài và không có dựa vào tài nguyên mà thôi.
Nhưng chúng ta sớm đã có chuẩn bị căn bản sẽ không thiếu hụt tiền tài,
sau khi trải qua chúng ta một phen khai phá, hiện tại thu nhập của bốn
tỉnh cũng không kém bao nhiêu so với các hành tỉnh vùng duyên hải.
Hai người đương nhiên biết đây là bốn hành tỉnh so với một cái hành
tỉnh nghèo nhất của vùng duyên hải mới xuất hiện kết quả này. Tuy nhiên
trên phương diện thu vào thật cũng không cần quan tâm, chỉ cần chính
thức khởi binh, đánh thắng được vài lần trận lớn, bọn đứng trên đầu
tường ngọn cây dõi mắt xem chờ cơ hội, nhất định sẽ ào ào chạy tới
nguyện trung thành, đến lúc đó cái gì cũng không thiếu hụt.
Uy Tư nhìn thấy tâm tình Tứ hoàng tử đang thoải mái, lão chần chờ một lát sau đó không kìm nổi hỏi:
- Điện hạ! Đại thảo nguyên sẽ thực hiện hiệp ước sao? Một khi quân
đội chủ lực chúng ta rời khỏi vùng biên cương này, vùng biên giới bốn
tỉnh liền trống không, bọn thảo nguyên tham lam này sẽ nhẫn nhịn không
động thủ sao? Theo thuộc hạ biết, danh dự của người thảo nguyên chỉ nhằm vào thương đoàn. Cho dù là người một nhà của bọn chúng cùng định ra lời hứa, cũng sẽ vì vấn đề lợi ích mà lập tức bội ước.
Tứ hoàng tử hừ lạnh một tiếng nói:
- Băn khoăn của ngươi ta lại không rõ sao? Người thảo nguyên chính là bọn lừa đảo dã man, gió chiều nào ngã theo chiều đó! Ta là người cấu
kết với kẻ thù bên ngoài xâm lấn chính gia đình mình sao? Còn nữa có khi nào ta thì nói phải tuân thủ hiệp ước với bọn chúng chứ? Vừa rồi không
phải Long Khả Nạp đã nói rất rõ ràng sao? Thu phục Liên minh Mục Kỳ rồi
mới có thể chuyên tâm lo việc đối nội, chưa thu phục đại thảo nguyên,
chúng ta sao có thể yên tâm xuất chinh?
Nghe nói như thế, Uy
Tư cùng Long Khả Nạp đều chấn động toàn thân, trong mắt tản mát ra hào
quang cực nóng! Quả thực chính mình không có chọn sai chủ tử đây!
Vứt bỏ băn khoăn, mọi người có cảm giác như bầu không khí thân thiện hơn rất nhiều, vẫn là Uy Tư đưa ra nghi vấn:
- Điện hạ! Sắp tới lễ mừng năm mới, đúng ngày tân niên Hoàng thái tử
sẽ không biết hỗ thẹn đăng cơ làm Vua, chúng ta nên xử lý vấn đề này như thế nào?
Đó là một đề tài nghiêm túc, Hoàng thái tử lên ngôi ở đế đô, chuẩn bị danh phận vì đại nghĩa trước bàng dân thiên hạ. Đưa ra
danh phận đại nghĩa này nhất định cũng sẽ không dễ dàng hủy bỏ.
Tứ hoàng tử nghe hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của Uy Tư, cho dù
lo lắng xuất hiện dao động binh sĩ dưới trướng, nhưng sĩ quan ngược lại
sẽ không dao động lớn. Tại trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, lựa chọn các chức quan thuộc hạ càng cao thì càng trung thành.
Một là các quan lớn đầu tư đối với người được đề cử quá lớn, bỏ vốn
không lấy lại; hai là nếu là quan lớn, như vậy làm sao đầu nhập được vào phe địch quân, vị trí cao không đến đâu, so sánh điều hại và điều lợi
thật sự cách quá xa; ba là nếu không phải tình thế phi thường trong
sáng, người được tuyển chọn khác căn bản sẽ không tin tưởng quan lớn của đối phương đột nhiên đầu dựa vào mình, người ta còn sợ ngươi tới thực
hiện khổ nhục kế đấy.
Tứ hoàng tử nhíu mày, một hồi lâu mới nói:
- Đăng cơ cùng một lúc!
Uy Tư cùng Long Khả Nạp rốt cuộc nhịn không nổi kích động lập tức
lĩnh mệnh, chính mình vất vả bán mạng không phải chỉ chờ một ngày này
sao? Đại công thần vượt cấp nha! Chỉ cần mình cùng hậu nhân của mình
không phạm sai lầm, khẳng định sẽ là vinh hoa phú quý lưu truyền muôn
đời.
Tứ hoàng tử lại không có cảm giác hưng phấn như các thần
tử, hắn tuyệt đối không nghĩ lại sớm lên ngôi vị chí cao, nhưng nếu
không làm như vậy, đại ca của hắn có được danh phận đại nghĩa thì có thể tuyên bố mình là kẻ phản nghịch!
Tuy rằng khẳng định sẽ có
người ủng hộ mình, nhưng danh vọng sẽ mang tiếng xấu trong dân gian.
Không có danh vọng hoàn mỹ, sẽ không có thể mời chào nhân tài ưu tú;
không có người ưu tú sẽ không thể duy trì mạch sống cường thịnh để thống nhất quốc gia.
Nếu như vậy, cũng chỉ có biện pháp cùng đại ca đồng thời xưng đế! Ôi! Đến lúc đó toàn bộ đế quốc tin rằng ít nhất sẽ
xuất hiện bốn năm đế vương đây?
Ở thời điểm bầu không khí trong doanh trướng trở nên có chút tẻ nhạt, chợt ngoài cửa trướng truyền đến tiếng vệ binh báo cáo:
- Điện hạ! Đại thảo nguyên cử sứ giả đến.
Nghe được thanh âm Tứ hoàng tử vẫn đang buồn rầu lập tức đứng dậy nói:
- Ừ! Các ngươi giấu cái bộ mặt vui vẻ đó một chút, để biểu diễn cho hoàn hảo vai diễn.
- Dạ!
Uy Tư cùng Long Khả Nạp lập tức thu giấu vẻ tươi cười, bày ra một bộ
dáng người thân mới chết đi theo Tứ hoàng tử ra ngoài cửa doanh.
-----------------
Tiếng chuông năm 1742 lần này khiến dân chúng đế đô không kìm nổi
hoan hô ầm ĩ, bọn họ một là hoan hô năm mới đã đến, hai là hoan hô chính mình có thể có may mắn chứng kiến một nghi thức đại điển lên ngôi hoàng đế mới. Nghi thức này phải người lớn tuổi mấy chục năm mà đúng dịp mới
có thể nhìn thấy.
Giờ phút này, dân chúng trở thành lực lượng nồng cốt chen chúc hai bên đường ở đế đô, một bên chờ đợi bắt đầu nghi
thức, một bên nghe những người cao tuổi giảng giải như thế nào là uy
phong như thế nào là xa xỉ của mỗi lần đại điển. Mỗi người đều cố ghi
nhớ một hai loại chi tiết, chuẩn bị sau này sẽ khoa trương với người đời sau. Một tràng tiếng rộn ràng từ xa, tiếp theo một tiếng quát tháo nghe không rõ ràng lắm kêu lên vài câu, sau đó tiếng vó ngựa “ầm ầm” từ
ngoài cửa lớn truyền tới trung tâm đế đô. Quần chúng tại cổng lớn lập
tức hoan hô ầm lên, chỉ thấy suốt một liên đội chiến mã thuần màu trắng
theo hàng ngũ đạp bước chậm rãi đi đến.
Tất cả yên ngựa của
chiến mã trắng toát đều mạ phủ lên một lớp vàng, cái dàm ngựa cũng nạm
vàng, kỵ binh trên lưng ngựa mặc khôi giáp một kiểu cùng màu trắng nạm
vàng phối hợp với áo gió trắng như tuyết, trên mũ giáp của mỗi kỵ binh
đều cắm một lông chim đỏ như lửa, mỗi binh sĩ đều chống một cây cờ, trên cờ không phải huy chương đế quốc mà chính là huy chương hoàng gia. Liên đội kỵ binh này vừa duyệt qua, phía sau chính là một lữ đoàn kỵ binh
trọng giáp, tiếp theo là hai lữ đoàn kỵ binh khinh giáp, hai lữ đoàn kỵ
binh cung, cuối cùng xuất hiện chính là đông nghịt với đơn vị là lữ đoàn theo thứ tự trọng giáp, khinh giáp, đội đao binh, công binh các loại
binh chủng bộ binh. Có thể nói vì đại điển lần này, ước chừng đã xuất
động hơn một quân đoàn. Các đội binh nghi thức ở đế đô trang bị ăn mặc
xinh đẹp đang duyệt binh khoa trương võ công trên tuyến đường chính.