Chương 15:
Sau khi tốt nghiệp đại học, A Hàm tìm được việc làm ở thành phố mà cô đã học.
Dù mẹ nói đã nhờ người quen ở quê tìm cho cô một công việc ổn định, cô cũng không về, thà một mình ở lại bên ngoài bươn chải.
Mỗi người trong thành phố lớn này dường như đều rất bận rộn, bận đến mức không kịp đặt chân xuống đất, thờ ơ với những người và sự việc xung quanh.
Điều này đối với A Hàm cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Không còn ai quan tâm cô có thích ăn mì hay không, nói đúng hơn là dù cô thích ăn gì hay không thích ăn gì, cũng chẳng ai để tâm nữa, mỗi người đều có cả đống chuyện của riêng mình để lo, ai có thời gian rảnh rỗi mà quản khẩu vị của A Hàm là gì.
A Hàm cảm thấy như vậy rất tốt.
Cô hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, không cần người khác phải lo lắng gì.
Cứ như vậy, A Hàm ngày nào cũng tận tụy làm việc, sống khá kỷ luật, rồi thời gian như bị bấm nút tua nhanh, không biết từ lúc nào đã trôi qua mấy năm.
Trong thời gian đó, A Hàm đã đổi việc, được thăng chức, chuyển nhà, và cũng đã có người yêu.
Bạn trai là đồng nghiệp mà cô quen khi làm việc ở một công ty cũ nào đó, lúc đó anh ta không cùng bộ phận với A Hàm, hai người bình thường không giao tiếp nhiều, A Hàm vốn cũng không để ý đến anh ta.
Cho đến một lần công ty tổ chức tiệc tất niên, A Hàm bị khách hàng giữ lại làm thêm một lúc, đến nhà hàng thì đã hơi muộn, bàn của đồng nghiệp quen không còn chỗ, A Hàm cũng không muốn đi lại trong hội trường gây chú ý, nên tùy tiện tìm một bàn gần đó mà ngồi.
Lúc đó, có một cô gái cùng bàn không ăn hành, nhưng mấy người ngồi cạnh vẫn cứ khăng khăng khuyên cô ấy ăn món hải sâm xào hành, nói rằng ăn quen rồi sẽ thấy ngon, khiến cô gái đó có vẻ hơi khó xử.
Người thanh niên ngồi cạnh A Hàm đã chủ động giúp cô gái đó thoát khỏi tình huống khó xử, nói rằng chính vì mỗi người đều có thói quen riêng mà, có người thích có người ghét, nên các món ăn của chúng ta bây giờ mới phong phú như vậy, nếu không khẩu vị mỗi người đều giống hệt nhau, thì sau này chúng ta ăn tiệc sẽ đơn điệu và nhàm chán biết bao.
A Hàm vì câu nói này mà để ý đến anh ta hơn một chút.
Sau này, trước khi A Hàm chuyển sang công ty khác, hai người họ đã thành đôi.
Rồi cứ thế tốt đẹp cho đến bây giờ.