Chương 4:
A Hàm biết mẹ mấy năm nay sống ở thành phố một mình rất vất vả.
Bởi vì mẹ không ngừng kể cho cô bé nghe mọi chi tiết về những vất vả đó, hết lần này đến lần khác, có khi mẹ sẽ bỏ sót vài chi tiết nhỏ nhặt, nhưng đến lần kể sau, chắc chắn mẹ sẽ tô đậm và bù đắp lại.
Lúc đó A Hàm mới học tiểu học, thế giới của người lớn quá phức tạp, cô bé không thể hiểu hoàn toàn những lời than thở của mẹ.
Nhưng cô bé có thể phân biệt được, mẹ muốn nói, mẹ yêu con, mẹ cũng đang chịu khổ vì yêu con.
Điều này khiến A Hàm bé nhỏ cảm thấy bối rối.
Thì ra yêu là một thứ khó chịu đến vậy sao? Người được yêu thật ra là kẻ tội đồ không thể tha thứ sao?
Chẳng trách bà ngoại không yêu cô cháu gái này. A Hàm chợt hiểu ra. Tình yêu của bà ngoại đã trao hết cho mẹ từ nhiều năm trước, sau đó bà ngoại già đi, không còn sức để gánh chịu nỗi khổ đó nữa, nó quá nặng nề.
Nhưng mẹ chưa già đi, mẹ vẫn còn khá trẻ.
Vì vậy, mẹ vẫn còn rất nhiều tình yêu để dành cho cô con gái duy nhất của mình, mẹ vẫn còn sức lực để phấn đấu, vẫn còn cách kiếm tiền, thực ra mẹ kiếm được cũng không ít, có thể mua cho A Hàm rất nhiều quà mới mẻ, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi, chất đầy gần nửa căn phòng của A Hàm.
Chỉ là mỗi món quà đều được đánh dấu giá tiền từ trước, chúng không ngừng thì thầm bên tai A Hàm.
Đây là tình yêu của mẹ, là máu của mẹ, là nỗi đau của mẹ, là nỗi khổ của mẹ.
A Hàm, mẹ làm tất cả những điều này là vì yêu con, chỉ vì yêu con.
Con phải nhớ kỹ đấy.