Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 202: Lão công, ta kiếm tiền nuôi chàng!

Chương 202: Lão công, ta kiếm tiền nuôi chàng!
Nhận giải thưởng xong, Lâm Bắc Phàm vẫn đứng trên sân khấu. “Sao ngươi còn chưa đi xuống?” Lưu Đại Hoan hỏi.
Lâm Bắc Phàm chững chạc đàng hoàng trả lời: “Đi xuống rồi lại đi lên có phải quá rắc rối rồi không? Vì vậy ta chờ ở đây, nhận xong giải thưởng lại đi.”
“Ơ, tự tin vậy sao? Chẳng may tiếp theo không phải là ngươi thì sao?” Lưu Đại Hoan tò mò hỏi.
“Chút nữa chắc chắn là ta, bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của các ban giám khảo, giải thưởng lời bài hát hay nhất ngoại trừ 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 ra, không thể tìm được bài nào có lời hay hơn nữa.”
“Chẳng may không phải thì sao?” Lưu Đại Hoan vặn hỏi kỹ càng.
“Nếu không phải, ta sẽ đầu tư một ức vào quỹ ngân sách âm nhạc mới của ngươi!” Lâm Bắc Phàm nói lời kinh người.
“Oa!”
Hiện trường vang lên tiếng kinh hô.
Chỉ vì một trận đánh cược nho nhỏ lại có thể mặt không đổi sắc bỏ ra một ức, thật sự quá hào khí.
“Không hổ là nam nhân được xưng là Thần Tài, chỉ vì mặt mũi mà dám bỏ ra một ức!” Có người ngạc nhiên.
“Điều này có là gì, hắn cũng chỉ nhờ phúc lão bà hắn thôi, nếu không có lão bà Bạch Nữ Thần, hắn chỉ là một tiểu bạch kiểm không có gì cả.” Có người chanh chua nói.
“Ta cảm thấy, chúng ta có thể liên hệ với Lâm Bắc Phàm nhiều chút, sau này có thể dễ dàng gọi vốn!”
Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, nhưng từ nay về sau, biệt hiệu Thần Tài giới giải trí của Lâm Bắc Phàm càng vang xa hơn.
“Là ngươi nói đó!” Lưu Đại Hoan phấn khích.
Quỹ ngân sách âm nhạc mới là tổ chức do Lưu Đại Hoan khởi xướng, mục đích ủng hộ những nhạc sĩ trẻ tài năng hoặc giúp đỡ các ca sĩ nghiệp dư, để bọn họ không từ bỏ ước mơ, tiếp tục kiên trì thực hiện ước mơ âm nhạc.
Đây là nỗ lực của hắn ta dành cho thế hệ trẻ giới âm nhạc.
Thế nhưng quỹ ngân sách ca khúc mới này lại không được nhiều người ủng hộ.
Bởi vì quỹ ngân sách này chỉ tập trung giúp đỡ ca sĩ và nhạc sĩ nghiệp dư, chỉ cần ngươi có ca khúc hay, hát hay, ngươi sẽ được ủng hộ, tương đương với việc phá bỏ sự độc quyền của các công ty giải trí, khiến các ca sĩ nghiệp dư không cần dựa vào công ty giải trí cũng có thể dấn thân vào con đường âm nhạc, ngươi nói bọn họ có thể duy trì cho quỹ này được sao?
Vì vậy, quỹ ngân sách này vừa được khởi xướng đã rơi vào tình trạng lúng túng, mấu chốt nhất là tiền nhanh chóng hết sạch. Lưu Đại Hoan không thể không tham gia nhiều buổi biểu diễn thương mại để ủng hộ quỹ ngân sách này, truyền máu cho nó.
Nếu nhận được một ức, đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết vấn đề tiền bạc trước mắt.
“Đương nhiên rồi, Lâm Bắc Phàm ta chưa bao giờ thiếu tiền.” Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Nếu không có tiền, chẳng mấy chốc lão bà xinh đẹp của ta sẽ đưa tiền cho ta tiêu. Cuộc sống của ta ngoại trừ tiêu tiền, không còn truy cầu nào khác.”
Nghe lời nói trang bức như thế, dù là người xem trước tivi hay người ở hiện trường đều hâm mộ đố kỵ.
Bọn họ cũng khao khát có được cuộc sống như thế, chỉ cần tiêu tiền, không cần kiếm tiền.
“Nói ra lời như vậy, ngươi không sợ bị người ta đánh chết sao?” Lưu Đại Hoan dở khóc dở cười.
“Không sợ, vì lão bà của ta thuê rất nhiều vệ sĩ giỏi đến bảo vệ ta, bọn họ đều là lính đặc chủng chuyên nghiệp, năng lực phòng vệ đã đạt đến trình độ hàng đầu, vì vậy ta vốn không sợ bị người đánh chết.” Lâm Bắc Phàm đắc ý nói.
Lưu Đại Hoan: “…”
Nam nhân này, ta cũng muốn đánh hắn!
Lúc này, ống kính chuyển sang Bạch Thanh Tuyết.
Bạch Thanh Tuyết vui vẻ đứng lên, lớn tiếng nói: “Lão công, chàng cứ việc tiêu, ta kiếm tiền nuôi chàng!”
Có nữ nhân như thế, còn cầu mong gì hơn?
Đây thật sự là ước mơ cả đời của tất cả nam nhân, thế mà Lâm Bắc Phàm lại thực hiện được.
Lâm Bắc Phàm vẫy tay nói: “Lão bà, ta yêu nàng!”
Sau sự kiện này, Lâm Bắc Phàm được người xem bầu là tiểu bạch kiểm hạnh phúc nhất cả nước.
Lại vào chủ đề chính.
“Tiếp theo là giải thưởng lời bài hát hay nhất, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn, các tác phẩm lọt vào danh sách đề cử giải thưởng có Luyến Tuyết Ái Tửu 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 《 Ta Tin Tưởng 》, còn có 《 Hẹn Nhau Đến Trời Sáng 》!”
Lại là ba đoạn VCR (1) của ca khúc, 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 vẫn là đoạn cut trong 《 Trù Vương Tranh Phách 》, logo quảng cáo cực lớn đặc biệt sáng chói. Còn 《 Ta Tin Tưởng 》 lại có tập đoàn Chính Huy cung cấp đoạn VCR, không sai, đây là một quảng cáo.
(1) VCR: chỉ video ngắn được chiếu trên màn hình lớn giữa các concert, buổi lễ.
Mọi người thấy cảnh này lại im lặng.
Đài truyền hình Tinh Quang các ngươi thật sự quá chuyên nghiệp, ngay cả lên nhận thưởng cũng quảng cáo giúp cho nhà tài trợ.
Có phải bọn họ cho các ngươi rất nhiều tiền không?
Mọi người cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đúng là vậy thật.
Lưu Đại Hoan mở phong thư ra, mỉm cười đọc: “Giải thưởng lời bài hát hay nhất của giải Kim Chung năm nay thuộc về… Quên đi, cho ngươi đến đọc, bởi vì ta tổn thất nặng nề, không có tâm trạng đọc.”
Lời này tương đương với việc xác nhận, Lâm Bắc Phàm nhận lấy đọc: “Giải thưởng lời bài hát hay nhất của giải Kim Chung năm nay thuộc về – 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》! Bài hát hào hứng đầy đam mê, không nao núng, tràn đầy tinh thần phấn chấn và phồn vinh mạnh mẽ, thể hiện tinh thần phấn đấu không ngừng vươn lên của Trung Quốc vĩ đại! Nó xứng đáng với vinh dự này!”
“Bốp bốp bốp bốp bốp…”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt tình của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại nhận cúp.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm phát biểu cảm nghĩ.
Hắn thản nhiên nói: “Không có gì để nói, đây chỉ là thao tác cơ bản. Sau này, Luyến Tuyết Ái Tửu sẽ nhận được càng nhiều giải thưởng hơn, sẽ là khách quen của giải Kim Chung hằng năm, mọi người phải học cách thích nghi và làm quen.”
Lâm Bắc Phàm đặt hai chiếc cúp chung một chỗ, nói tiếp: “Sau này, giải thưởng âm nhạc của lễ trao giải Kim Chung chỉ có hai loại âm nhạc, một loại là âm nhạc của Luyến Tuyết Ái Tửu, loại còn lại là âm nhạc của những người khác.”
Nghe được lời nói đắc ý không biết xấu hổ như thế, mọi người hận không thể đá Lâm Bắc Phàm xuống.
Nhất là Dương Tửu Nhi ngồi dưới sân khấu đang chuẩn bị uống trộm rượu, suýt nữa bị ngụm rượu này sặc chết.
“Tên vương bát đản này, ta nói lời hỗn đản như thế lúc nào? Ngươi muốn kéo cừu hận cũng đứng kéo ta theo, ta còn chưa muốn tráng niên mất sớm không được uống rượu!” Dương Tửu Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng cảm thấy gia hỏa này quá hố người, ngay cả người mình cũng hố.
“Đây thật sự là lời của Luyến Tuyết Ái Tửu sao? Không phải ngươi nói linh tinh kéo cừu hận cho bọn họ chứ?” Lưu Đại Hoan nghi ngờ.
Hắn ta cảm thấy, người có thiên phú âm nhạc xuất sắc như Luyến Tuyết Ái Tửu, người không màng danh lợi thậm chí vắng mặt trong thời điểm nhận thưởng vinh quang, sao có thể nói lời tự kỷ không có não như thế?
Lâm Bắc Phàm mặt không đổi tim không đập nói: “Đừng nghi ngờ, đây là lời bọn họ nói thật. Nếu các ngươi có ai không phục, cứ việc khiêu chiến năng lực và địa vị của bọn họ, nếu không ngươi sẽ không biết cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Lâm Bắc Phàm chẳng biết xấu hổ kéo cừu hận cho “Luyến Tuyết Ái Tửu”.
Dù sao trong lòng hắn, trên cơ bản Luyến Tuyết Ái Tửu sẽ không bại lộ trước công chúng, dù mọi người ở đây hận hắn thế nào cũng vô dụng.
Còn ý kiến của Dương Tửu Nhi…
Tiểu cô nương này quá dễ đuổi, mấy bình rượu là qua rồi.
Chỉ sợ từ nay về sau, Luyến Tuyết Ái Tửu sẽ trở thành kẻ thù công khai của giới âm nhạc.
Một người có thể treo cả giới âm nhạc Trung Quốc lên đánh… Vì sao đột nhiên có cảm giác hưng phấn?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất