Chương 203: Tiền tiêu xài ngày thường của ta vẫn được tính theo ức tệ!
Sau đó là giải thưởng giai điệu vàng xuất sắc nhất, vẫn được trao cho《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 của Luyến Tuyết Ái Tửu. Bài hát này thật sự quá cường đại, không chỉ có giai điệu bắt tai dễ thuộc, còn sục sôi đam mê, dung hợp cả cổ phong Trung Hoa vào, đơn giản chu toàn, vì vậy nó liên tục nhận ba giải thưởng.
Từ khi giải Kim Chung được thành lập đến nay, đây là ca khúc thứ ba giành được vinh hạnh đặc biệt này.
Hai bài trước đó đều là những ca khúc vàng, gần nhất cũng đã có 10 năm lịch sử, dù cho thời đại thay đổi, năm tháng thay đổi nó vẫn được truyền bá, nghe nhiều tới thuộc, nghe từ đường phố đến ngõ hẻm.
Sau chiến dịch này, 《 Nam Nhi Đương Tự Cường 》 càng nổi tiếng hơn.
Trong ánh mắt u oán của Lưu Đại Hoan, Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nhận chiếc cúp giai điệu vàng xuất sắc nhất.
Có thể nói, Lâm Bắc Phàm đã bao hết gần nửa giải thưởng âm nhạc lần này, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Xem ra, hắn còn có thể cầm lấy một hai giải thưởng nữa.
Về phần lấy toàn bộ, Lâm Bắc Phàm không dám nghĩ đến, bởi vì tính toán cẩn thận, hắn chỉ làm ra chưa đến năm ca khúc, nếu tính toán cẩn thận, thời gian xuất đạo còn chưa đến ba tháng, là người mới trong người mới, kinh nghiệm quá ít.
Nếu đợi đến sang năm, hắn có thể mặc sức tưởng tượng một chút.
Sau đó là giải thưởng người mới xuất sắc nhất, còn có giải thưởng nhạc sĩ xuất sắc nhất, hai giải thưởng này căn bản không có đối thủ mạnh mẽ, vẫn bị Lâm Bắc Phàm bỏ vào túi, trước ngực ôm đầy cúp, hai cánh tay hắn đã sắp không ôm nổi nữa.
Giải thưởng thứ sáu, giải thưởng ca sĩ được yêu thích nhất.
Lâm Bắc Phàm lại yên lặng đi xuống.
“Lâm Bắc Phàm, sao ngươi đi xuống rồi?” Lúc này Lưu Đại Hoan lại không muốn thả Lâm Bắc Phàm đi.
“Đã nhận giải thưởng xong rồi, ta ở lại làm gì?”
“Còn giải thưởng ca sĩ được yêu thích nhất, giải thưởng ca sĩ xuất sắc nhất nữa!” Lưu Đại Hoan lôi kéo không tha.
“Ta vẫn tự hiểu lấy mình, ta giành được năm trong bảy giải thưởng đã rất thỏa mãn, để lại ít súp cho người khác uống đi.” Lâm Bắc Phàm còn tỏ vẻ suy nghĩ cho người khác, nhưng lời nói lại khiến người ta muốn đánh hắn.
“Điều quan trọng là, bây giờ tay của ta không còn chỗ để chiếc cúp thứ sáu nữa.” Lâm Bắc Phàm buồn bã nói: “Có đôi khi nhiều cúp quá cũng rất rắc rối, không tiện cầm theo.”
Lưu Đại Hoan: “…”
Khán giả: “…”
Gia hỏa này không trang bức sẽ chết sao?
Thật muốn đánh chết hắn!
Lưu Đại Hoan còn có thể làm sao?
Đương nhiên là tha cho hắn, chẳng lẽ còn có thể ra tay sao?
“Ngươi đã kiên trì được năm vòng rồi, sao không kiên trì thêm hai vòng nữa? Biết đâu còn có thể đoạt giải!” Lưu Đại Hoan dụ dỗ.
“Nếu vẫn đoạt giải, vậy ta sẽ quyên một ức, đưa cho quỹ ngân sách âm nhạc mới của ngươi!” Lâm Bắc Phàm sảng khoái nói.
“Thật hào phóng!” Lưu Đại Hoan sợ hãi than.
Lâm Bắc Phàm không thèm đề ý nói: “Đừng ngạc nhiên, ta không để chút tiền lẻ này vào mắt, tiền tiêu xài ngày thường của ta vẫn được tính theo ức tệ.”
Lưu Đại Hoan: “…”
Lưu Đại Hoan cảm thấy tốt nhất là hắn đừng nói chuyện với tên tiểu tử thúi này nữa, còn nói thêm gì nữa, có lẽ trái tim hắn sẽ nổ tung. Gia hỏa này không nói lời nào còn có thể tính là mỹ nam tử, coi như tô điểm cho hoàn cảnh.
Vừa nói chính là Kim Xà Lang Quân online, tuyệt đối có thể hạ độc chết ngươi.
“Tiếp theo là giải thưởng ca sĩ được yêu thích nhất! Mời mọi người nhìn màn hình lớn, các ca sĩ lọt vào danh sách đề cử có – Liễu Như Vân, Tiền Thế Phi, và… Luyến Tuyết Ái Tửu!”
Luyến Tuyết Ái Tửu lại lần nữa được đề cử, dù không được phần thưởng cũng tuy bại mà vinh.
Đáng nhắc tới là, đoạn VCR của Luyến Tuyết Ái Tửu, bởi vì Luyến Tuyết Ái Tửu không để lộ mặt thật, vì vậy chỉ phát video mấy chương trình.
Đài truyền hình này thật sự là vì quảng cáo mà không từ thủ đoạn!
Sắp tẩu hỏa nhập ma!
Lưu Đại Hoan mở phong thư ra, trịnh trọng nói: “Người nhận giải ca sĩ được yêu thích nhất năm nay là – Tiền Thế Phi!”
“Ào ào ào ào ào ào…”
“Bốp bốp bốp bốp…”
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay nhiệt tình, còn nhiệt tình hơn vừa rồi. Dường như cuối cùng mọi người cũng chiến thắng Luyến Tuyết Ái Tửu, cuối cùng cũng có thể đuổi bọn họ ra khỏi giải Kim Chung.
Một người đẹp trai ăn mặc thời thượng mừng rỡ như điên đứng lên, hắn ta điên cuồng ôm lấy người xung quanh, mặc kệ có quen biết hay không, mặc kệ là nam hay nữ, xấu hay đẹp, đều phải ôm một lần.
Dường như không ôm mọi người sẽ không biết hắn ta được nhận giải.
“Ta được giải thưởng!”
“Ta thật sự đoạt giải!”
“Ta nằm mơ cũng không tin nổi!”
Nam nhân kia chạy chậm cả quãng đường, nhìn thấy người nào quen liền ôm người đó, mỗi một lần đều ôm rất mạnh, kết quả cả quãng đường đi tốn hơn một phút.
Lâm Bắc Phàm nói nhỏ: “Có phải trước kia hài tử này chưa từng được giải không? Kích động tới hỏng.”
Lưu Đại Hoan khẽ trả lời: “Ngươi nói đúng, trước kia hắn chưa từng được giải thưởng gì.”
“Vậy sao lần này lại chọn?”
“Cũng không thể chuyển hết tiền cho mình ngươi, đúng không?”
“Thì ra là thế.”
Nhìn hài tử kia kích động tới hỏng, Lâm Bắc Phàm lắc đầu.
Nếu để hắn ta biết hắn ta là người thừa lại được chọn, không biết hắn ta có sụp đổ không?
Cuối cùng Tiền Thế Phi cũng bước lên sân khấu trao giải, sau đó hắn ta cúi chào Lưu Đại Hoan góc 90 độ, hệt như một học sinh phạm sai lầm gặp mặt giáo viên.
“Chào Lưu lão sư, ngươi là thần tượng của ta từ lúc ta còn bé, ta nghe nhạc của ngươi mà lớn lên.” Tiền Thế Phi kích động nói.
Lưu Đại Hoan đắc ý liếc Lâm Bắc Phàm, cứ như đang nói có nhìn thấy không, sức ảnh hưởng của ta lớn đến mức nào? Ngay cả ca sĩ được yêu thích nhất cũng nghe nhạc của ta mà lớn lên.
“Ngươi thật sự nghe nhạc của Lưu lão sư từ nhỏ đến lớn?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ.
Tiền Thế Phi cảm thấy khó chịu, không chút khách sáo phản bác: “Điều này còn giả được sao? Ta thật sự nghe nhạc của Lưu lão sư từ nhỏ đến lớn, đã thuộc làu làu mỗi một ca khúc của hắn.”
Vì xoát ấn tượng với nhân vật cấp lão đại giới âm nhạc như Lưu Đại Hoan, hắn ta nói rất khoa trương.
“Thật?” Lâm Bắc Phàm còn vui vẻ hơn cả Lưu Đại Hoan lão sư, nói: “Nếu không bây giờ ngươi hát hai câu trong ca khúc của Lưu lão sư đi? Ta cảm thấy bài 《 Tiểu Kê Hoa Hoa 》 khá hay, tuy hơi cũ một chút, nhưng vẫn có thể coi là một ca khúc đầy vẻ thú vị trẻ thơ. Gần như tất cả trẻ con thời đại đó đều biết hát, hay là ngươi hát bài này đi?”
Tiền Thế Phi: “…”
Lâm Bắc Phàm rất chờ mong, Lưu Đại Hoan cũng tỏ vẻ chờ mong.
Tuy ca khúc này không phải ca khúc kinh điển nhất do hắn ta hát, nhưng cũng là tác phẩm đắc ý của hắn ta.
Bởi vì hắn ta đặc biệt sáng tác ca khúc này cho trẻ con, đầy vẻ trẻ thơ và thú vị, giai điệu đơn giản lại sáng sủa dễ thuộc, còn được xếp vào tài liệu giảng dạy âm nhạc tiểu học, gần như mỗi một đứa bé đều từng hát.
Nhưng Tiền Thế Phi…
Hắn ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hoàn toàn không biết bài hát này.
Bởi vì từ nhỏ hắn ta đã lớn lên ở nước Mỹ, tiếp nhận nền giáo dục ABC, sao lại hát bài đồng dao tiếng Trung được?
Dù người ngồi ở đây nghe thấy giai điệu cũng có thể ngân nga, nhưng muốn mở miệng hát cũng không dễ dàng như vậy.
Tiền Thế Phi khóc không ra nước mắt.
Mẹ trứng, vừa rồi trâu bò khoa trương, không thu lại được.
Làm sao bây giờ?
Hát thế nào?
Đều do cái tên tiểu bạch kiểm này!
Ta dùng ánh mắt trừng chết cháu ngươi!