Chương 210: Đều trách ta, phạm vi bức xạ của mị lực quá lớn!
Buổi tối ngày thứ hai, Bạch Thanh Tuyết dẫn theo Lâm Bắc Phàm đến Thính Phong Yến. Thính Phong Yến là buổi tụ hội của người trẻ tuổi, không có quá nhiều quy củ, cũng không có quá nhiều ước thúc, giống như tiệc đứng tại quầy rượu, còn có một số tiết mục để trợ hứng.
Khi hai người Lâm Bắc Phàm chạy đến, nơi này đã tương đối náo nhiệt.
Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi tụ từng top ba top năm, vừa uống rượu vừa nói chuyện, hoặc mấy người tụ lại chơi trò chơi với nhau, không khác gì quán bar bình thường, chỉ có điều nơi này không có quá nhiều chuyện rối loạn.
“Tuyết tỷ, ngươi đã đến!”
“Còn có tiểu tỷ phu…”
Khi Lâm Bắc Phàm và Bạch Thanh Tuyết vừa xuất hiện, đám thiếu nữ hôm qua lập tức hưng phấn nhào tới.
Những thiếu nữ này đang trong độ tuổi thanh xuân hoạt bát, rõ ràng bọn họ mặc trang phục lộng lẫy, trong ngây ngô lộ ra chút thành thục, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều lộ ra phong tình thiếu nữ, khiến mắt mấy tên tiểu tử chung quanh sáng lên.
Có điều, khi đám thiếu nữ trẻ tuổi này tụ tập trước mặt Bạch Thanh Tuyết, bọn họ lập tức ảm đạm phai mờ.
Đơn giản vì Bạch Thanh Tuyết thực sự quá xinh đẹp, cho dù chỉ ăn mặc đơn giản cũng không cách nào che giấu đi sự xinh đẹp của nàng.
Không chỉ ngũ quan tinh xảo, khí chất còn đặc biệt nổi trội, khí tràng vô cùng cường đại, thuộc về loại đại mỹ nhân.
Lại thêm ở đây chỉ toàn thanh niên nam nữ, Bạch Thanh Tuyết lại là nữ doanh nhân thành công, từ hai bàn tay trắng gây dựng nên đài truyền hình Tinh Quang nổi tiếng cả nước, thành tựu đuổi sát bậc cha chú.
Cho nên nàng vừa ra trận lập tức trở thành tiểu điểm toàn trường.
“Nàng là Bạch Thanh Tuyết, chính là người đã từ bỏ tập đoàn Bạch thị, đứng ra lập nghiệp!”
“Thực đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, nhìn gần nàng càng thêm xinh đẹp, rất có khí chất, đáng tiếc nàng là hoa đã có chủ!”
“Lợi hại hơn là nàng còn là một vị tài nữ, có thể khiến đài truyền hình phong sinh thủy khởi!”
“Thật xinh đẹp! Không chỉ có tài mà còn có sắc!”
“Danh xưng Bạch nữ thần hoàn toàn xứng đáng với nàng!”
Lâm Bắc Phàm cũng trở thành tiêu điểm của toàn trường, đúng hơn là trở thành tiêu điểm của tất cả phái nữ.
“Vị đại soái ca siêu cấp kia là Lâm Bắc Phàm sao? Quả nhiên hắn rất đẹp trai, hệt như bước ra từ trong manga vậy, hơn nữa khí chất xuất trần, mỗi một góc độ đều hoàn mỹ vô khuyết!”
“Lớn lên còn đẹp hơn cả nữ nhân, tướng mạo của hắn khiến ta đố kỵ!”
“Ta phát hiện hình như ta yêu rồi…”
“Không nên suy nghĩ nhiều, đó là lão công của Bạch Thanh Tuyết!”
“Vậy thì thế nào? Chỉ cần cái cuốc đủ sâu, không sợ tường không ngã!”
“Cẩn thận Bạch Thanh Tuyết không bỏ qua cho ngươi!”
Hai người Kim Đồng Ngọc Nữ, đứng chung một chỗ hệt như ông trời tác hợp, nam hận không thể đá Lâm Bắc Phàm đi để chiếm lấy Bạch Thanh Tuyết, nữ hận không thể đá Bạch Thanh Tuyết để chiếm lấy Lâm Bắc Phàm.
“Tuyết tỷ, ngươi phải cẩn thận, nơi này có mấy yêu nữ muốn bò lên giường lão công ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải thủ vững!”
Các thiếu nữ không yên tâm.
Lâm Bắc Phàm: “...”
Các cô nương, ta còn chưa chết đâu, nói chuyện có thể nho nhã một chút không?
Cảm giác cứ như ta rất yếu đuối vậy.
Bạch Thanh Tuyết thuận theo chỉ dẫn của các nàng ấy nhìn qua, quả nhiên phát hiện có mấy yêu nữ đang chảy nước miếng nhìn Lâm Bắc Phàm, trong mắt tràn đầy xuân tình.
Nàng khinh bỉ nói: “Chỉ bằng tư sắc của mấy ả đã muốn quyến rũ lão công ta? Vẫn nên về nhà chui lại vào bụng mẹ cấu tạo từ đầu đi thì hơn!”
“Tuyết tỷ tỷ bá khí!”
Các thiếu nữ hô to.
Yến hội chân chính còn chưa bắt đầu, Bạch Thanh Tuyết lôi kéo Lâm Bắc Phàm tìm một nơi ngồi xuống, ăn lót dạ trước một chút.
Đám thiếu nữ cũng đi qua theo, chung quanh toàn là oanh oanh yến yến, chỉ có Lâm Bắc Phàm là đám bèo xanh duy nhất trong bụi hoa, bị bao vây hơn dặm không lọt gió, khiến đám thanh niên thiếu chung quanh ganh tị tới xanh mắt.
Nhìn thiếu nữ mình thích ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm cười cười nói nói, rốt cục cũng có một người trẻ tuổi cố lấy dũng khí đi tới, thổ lộ với cô gái khá đáng yêu ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm: “Ta… Ta… Ta là Phùng Xuân Minh, năm nay 20 tuổi, mới đi du học ở Mỹ về. Ta… Ta… Lát nữa ta có thể mời ngươi nhảy một bản không?”
Thanh niên rất khẩn trương, nói chuyện lắp bắp.
Các thiếu nữ chung quanh kích động: “Dao Dao, có đại soái ca mời ngươi, mau đáp ứng hắn!”
Dao Dao đầu tiên là nhìn kỹ thanh niên tên Phùng Xuân Minh trước mặt, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Bắc Phàm, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi!
“Vì… Vì sao?”
Thanh niên rất kích động.
Thiếu nữ tên Dao Dao nghiêm trang nói: “Nếu như ta đáp ứng ngươi, đám xú nữ nhân này sẽ thừa cơ chiếm lấy vị trí bên cạnh tiểu tỷ phu của ta, ta mới sẽ không mắc lừa, ta sẽ không nhường vị trí này lại!”
Thiếu nữ đắc ý, cảm thấy tự hào vì IQ của chính mình.
“Đáng giận! Lại có thể bị nhìn ra!”
“Không phải nói ngực lớn thì không não sao? ”
“Ngực Dao Dao rất lớn, sao còn thông minh như vậy?”
...
...
...
Các thiếu nữ ở đây đều rất ảo não.
Nhưng thanh niên Phùng Xuân Minh lại cảm thấy như bị sét đánh.
Bản thân thành tâm thành ý tới mời, vậy mà lại kém một vị trí bên cạnh Lâm Bắc Phàm, tâm thật đau có được không?
Càng đau đớn hơn chính là, từ đầu đến cuối, “tình địch” của mình chưa từng liếc nhìn mình lấy một lần, tràn đầy khinh thường.
Trái tim thanh niên thật đau, đau quá…
Cảm giác không thể yêu thêm lần nữ.
Tiếp theo lại có vài nhóm thanh niên tới đây mời các thiếu nữ chung quanh, kết quả toàn quân bị cự tuyệt.
Nhìn thấy đám thanh niên từng người từng người tràn ngập hy vọng mà đến, sau đó lại tràn đầy thất vọng mà về, ánh mắt u oán gần như muốn đột phá chân trời, Lâm Bắc Phàm không nhịn được nói: “Ta cảm thấy đám thanh niên vừa rồi cũng không tệ, các ngươi có thể thử, tại sao phải cự tuyệt?”
...
“Đúng là bọn họ không tệ thật, nhưng so với tiểu tỷ phu, bọn hắn trông rất ngốc…” Đám thiếu nữ mắt lấp lánh nói: “Rõ ràng nơi này còn tỷ phu tốt hơn bọn hắn nhiều, lớn lên tuấn tú lịch sự, cảnh đẹp ý vui, sao còn phải bỏ gần cầu xa?”
Lâm Bắc Phàm: “...”
Tức là ta sai rồi?
Không có cách, giá trị nhan sắc quá cao chính là phiền não như thế.
“Các ngươi không thể lúc nào cũng ăn sơn trân hải vị, ngẫu nhiên ăn một chút dưa muối cũng không tệ!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục tranh thủ.
Các thanh niên đang nghe lén ở bên cạnh: “...”
Lại dám so sánh chúng ta với dưa muối…
Các thiếu nữ thở dài: “Thế nhưng dưa muối vừa mặn vừa đắng, hơn nữa còn không có chất dinh dưỡng, không thể ăn, chúng ta vẫn nên ăn sơn trân hải vị, nhất là mỹ vị như tiểu tỷ phu thì hơn.”
Lâm Bắc Phàm: “...”
Các thiếu nữ, rất có ánh mắt!
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ đồng tình với đám thanh niên bên cạnh.
Các huynh đệ, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây.
Không phải do các ngươi vô năng, mà là do mị lực của ta quá lớn, có đôi khi không thể khống chế được bản thân, các thiếu nữ đều trúng chiêu.
Đúng lúc này, một người quen từ trong hội trường đi tới.
Lâm Bắc Phàm tập trung nhìn vào, không phải là vị ruột gan đứt từng khúc cầu thần bái phật ở Trung Nam sao?
Tại sao hắn ta cũng đến đây?
Chỉ thấy vị huynh đệ kia có chút lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó, khi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, con mắt hắn ta trừng thật lớn, vội vàng bước nhanh tới, cười cực kỳ hạnh phúc.
Chẳng lẽ hắn nhận ra ta?
Lâm Bắc Phàm nghi hoặc.