Chương 211: Cắm đao trước mặt tình địch!
Nam nhân này rõ ràng có chút hưng phấn lại cố gắng đè nén, hắn ta đi đến trước mặt Bạch Thanh Tuyết, sau khi hít sâu một hơi để bình phục nội tâm kích động, giọng nói của hắn ta có chút run rẩy: “Thanh Tuyết, nàng đến rồi.” Lâm Bắc Phàm sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, tình yêu cay đắng của gia hỏa này lại có thể là lão bà hắn?
Khó trách sau khi nghe chuyện, hắn lại có cảm giác như đã từng quen biết, hóa ra gia hỏa này chính là tình địch của hắn.
May mắn lúc trước mình không lưu tình, trực tiếp đâm hắn ta đến thương tích đầy mình, hung tợn đả kích tình địch.
Nếu không chờ lát nữa mình lại đả kích thêm một lần?
Không hiểu sao tự dưng có chút hưng phấn!!
Bạch Thanh Tuyết ngẩng đầu, cười nói: “Thì ra là Triệu công tử! Hiện tại cũng sắp bước sang năm mới, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy? Từ Trung Nam xa xôi chạy tới Ma Đô, có phải là vì người trong lòng không?”
Bạch Thanh Tuyết trêu chọc, ngữ khí bình thường, thoạt nhìn như đang nói chuyện với một vị bằng hữu.
“Ta ta…” Triệu công tử muốn nói ta vì ngươi mà đến, nhưng nghĩ tới tình nhân trong mộng đã có lão công, trong lòng vừa ảm đạm lại thất lạc nói không nên lời.
Hắn ta khẽ cười khổ: “Bị nàng nói trúng, đúng là ta vì người trong lòng mà đến.”
Hắn ta còn thầm bổ sung thêm một câu, nàng chính là người trong lòng ta.
Trong mắt Bạch Thanh Tuyết đầy ý bát quái, hỏi: “Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới có thể chinh phục được người ưu tú như Triệu công tử? Có cần ta bắc cầu tạo quan hệ giúp ngươi không, đối với mấy chuyện giống vậy, ta cực kì tình nguyện.
Từ sau khi kết hôn, mỗi ngày tràn ngập ngọt ngào, Bạch Thanh Tuyết đã có xu thế chuyển hóa thành bà mối, nhìn thấy người khác có ý với nhau nàng lại muốn bọn họ thành đôi.
“Ta… Được rồi, vẫn để ta tự giải quyết thì hơn.”
Trong lòng Triệu công tử càng thêm đau khổ.
“Vậy được rồi.”
Không có cơ hội làm bà mối, Bạch Thanh Tuyết có chút thất vọng, sau đó nàng kéo Lâm Bắc Phàm qua, giới thiệu nói: “Vị này là lão công ta, cũng là người ta yêu nhất Lâm Bắc Phàm, hẳn ngươi cũng đã sớm biết, nhưng hiện tại được nhìn thấy người thật, có phải ngươi cũng cảm thấy hắn rất đẹp trai, rất có mị lực không?”
Bạch Thanh Tuyết như thiếu nữ dựa lên vai Lâm Bắc Phàm, ngọt ngào nói.
Nhìn người trong lòng mình hạnh phúc dựa lên vai một nam nhân khác như vậy, Triệu công tử cảm thấy tâm bị đâm một đao.
“Ừ…” Triệu công tử miễn cưỡng cười, lòng đang rỉ máu.
“Lão công, ta giới thiệu cho chàng vị này, hắn ta họ Triệu, tên Triệu Sơn Hà, là người thừa kế đại tập đoàn Sơn Hà siêu cấp giá trị ngàn ức ở Trung Nam, cũng chính là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Triệu thị, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí kia, chứng tỏ năng lực của hắn ta không hề tầm thường.”
Đầu tiên là khích lệ một lần, sau đó lại nhỏ giọng nói bên tai Lâm Bắc Phàm: “Đương nhiên vẫn không cách nào sánh với chàng được, lão công ta là ưu tú nhất!
Trong giọng nói tràn ngập đắc ý.
Lâm Bắc Phàm dở khóc dở cười, tiểu nương tử sợ hắn ghen tuông nên lập tức an ủi.
Ta là người dễ ghen tuông như vậy?
Dĩ nhiên không phải, nhưng nếu là tình địch tiềm ẩn, tuyệt không thể bỏ qua, nhìn xem ta chơi chết hắn thế nào.
“Triệu công tử, hạnh ngộ!”
Lâm Bắc Phàm đưa tay phải ra.
“Hạnh ngộ!”
Triệu Sơn Hà cũng đưa tay phải ra nắm lấy tay hắn, sau đó thấy Lâm Bắc Phàm khẽ nhíu mày, hắn ta nghi vấn nói: “Lâm tiên sinh, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? Ta có cảm giác như đã từng quen biết…
Đương nhiên là đã từng gặp, ta chính là người đã đâm ngươi, khiến ngươi say đến bất tỉnh nhân sự ba ngày liên tiếp.
Tất nhiên, Lâm Bắc Phàm tuyệt đối không thừa nhận đoạn lịch sử này, hắn cười thành thực nói: “Có thể là ta tương đối nổi danh, truyền thông tuyên truyền khá nhiều, tất cả mọi người ai cũng gọi ta là tiểu bạch kiểm thích tiêu tiền, cho nên ngươi mới có cảm giác như đã từng quen biết.”
“Nhưng ta nghĩ không phải cảm giác này…”
“Không cần để ý tới những chi tiết nhỏ ấy!”
Nụ cười trên mặt Lâm Bắc Phàm không đổi, nói: “Gặp được Triệu tiên sinh, ta thấy như vừa quen đã thân, không bằng chúng ta tìm một chỗ tâm tình, ngươi thấy thế nào?
Triệu Sơn Hà nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được.”
Hắn ta muốn thử Lâm Bắc Phàm một lần, muốn đánh bại tên tình địch này.
Nếu trên phương diện nữ nhân tranh không thắng, hắn ta muốn đánh bại Lâm Bắc Phàm trên các phương diện khác, chứng minh hắn ta mới là người càng xứng với Bạch Thanh Tuyết hơn, trấn an linh hồn đã ngàn vết lở loét của mình.
“Được, vậy nam nhân các ngươi trò chuyện nhiều một chút.”
Sau đó nàng trừng mắt cảnh cáo Triệu Sơn Hà: “Triệu công tử, ngươi không nên làm hư lão công ta, nếu ngươi bày hư cho lão công ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Triệu Sơn Hà cười khổ, muốn bày hư cũng là Lâm Bắc Phàm bày hư ta, có được không?
Ta một mực giữ mình trong sạch, trên người hắn còn nhiều sự tích xấu xa hơn ta rất nhiều, ta đều không muốn nói.
“Lão bà nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ vững lý trí, giữ mình trong sạch, nghèo hèn không thay đổi, uy vũ không khuất phục, tuyệt đối sẽ không bị Triệu công tử dạy hư!”
Lâm Bắc Phàm lập tức cam đoan.
Triệu Sơn Hà: “...”
Lại có thể ác nhân cáo trạng trước?
Thế là, hai người nam nhân tìm một chiếc ghế dài tương đối an tĩnh ngồi xuống.
Trên thực tế, hai nam nhân này đều là nhân vật tương đối nổi tiếng trong giới, Triệu Sơn Hà nổi tiếng vì gia thế và năng lực, Lâm Bắc Phàm thì thuần túy là vì hắn xài tiền bậy bạ, hơn nữa người khác đều biết Triệu Sơn Hà có ý với Bạch Thanh Tuyết, cho nên khi hai người tụ cùng một chỗ, đặc biệt khiến người khác chú ý…
“Tuyết tỷ, ngươi lại dám để bọn hắn ngồi chung một chỗ, không sợ bọn hắn đánh nhau sao?”
“Dường như Triệu công tử thích ngươi, hơn nữa hắn ta lại lợi hại như vậy, lỡ tiểu tỷ phu chịu thiệt thì phải làm sao bây giờ?”
“Tuyết tỷ tỷ, tỷ quá tùy hứng rồi!”
Triệu Sơn Hà thích nàng, nàng thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể không nhìn ra?
Chỉ là nàng vẫn một mực vô cảm, cho nên mới làm như không biết.
“Không cần lo lắng, lão công ta cũng không đơn giản, đến lúc đó ai chịu thiệt thòi còn chưa biết được!”
Bạch Thanh Tuyết tự tin nói, đối với đủ loại vấn đề khó giải quyết trước đó, lão công đều có thể giải quyết được, chỉ một Triệu Sơn Hà có thể làm khó hắn sao?
“Triệu công tử, ngươi uống bia hay rượu đế?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ta thích uống rượu đế, bởi vì uống rượu đế rất hào phóng, càng giống nam nhân hơn!”
Chiến tranh đã bắt đầu, Triệu Sơn Hà muốn nổ súng, hắn ta muốn lựa chọn vũ khí tác chiến có lợi cho mình, như vậy mới càng dễ chuốc say Lâm Bắc Phàm.
Một người thường hay mời khách uống rượu, thường tham gia tiệc rượu như hắn ta, hoàn toàn là không có rượu không thành tiệc, rượu gì hắn ta cũng từng uống qua, tửu lượng tuyệt đối không kém, nhưng sinh viên ở trường như Lâm Bắc Phàm chỉ sợ sẽ không được.
“Được thôi, ngươi uống rượu đế, ta uống coca.”
Lâm Bắc Phàm lấy bình rượu có nồng độ cao nhất của tập đoàn Thiên Tửu ra, sau đó lại lấy cho mình một lon cocacola nhỏ.
Triệu Sơn Hà: “...”
“Ngươi không uống rượu?”
Hắn ta có vẻ hơi khiếp sợ hỏi.
Lâm Bắc Phàm gọi nhân viên phục vụ qua mở rượu, sau đó một bộ không còn cách nào khác, nói ra: “Ta có thể uống rượu, nhưng lão bà ta không cho ta uống ở bên ngoài, sợ bị nam nhân lòng mang ý đồ xấu làm hư, ta cũng không có biện pháp.”
Triệu Sơn Hà: “...”
Nam nhân lòng mang ý đồ xấu rốt cuộc là ai, ngươi nói rõ ràng cho ta!
“Chiêu đãi không chu đáo, mong Triệu công tử tha thứ, chúng ta cạn ly!”
Lâm Bắc Phàm rót cho mình non nửa ly Cocacola, sau đó đổ đầy cả ly rượu cho Triệu Sơn Hà, hai người cạn ly.
Triệu Sơn Hà: “...”
Hiệp thứ nhất, Triệu Sơn Hà K.O.