Chương 215: Uống đến mức đối phương trúng độc cồn!
“Ta đến!” Một thanh niên xung phong nhận việc. Kết quả hắn ta tới nhanh đi cũng nhanh, 10 ly Chí Tôn Kim Tửu đã khiến hắn ta gục ngã.
Lúc này, một bình Chí Tôn Kim Tửu đã bị Lâm Bắc Phàm uống thấy đáy, thế nhưng trên người hắn không có chút phản ứng nào, còn đặc biệt có tinh thần, cảm giác cứ như đang uống nước lã vậy.
Thật ra, Lâm Bắc Phàm không khác gì đang uống nước lã.
Hắn có sinh thế quán đỉnh, mọi tác dụng tiêu cực đều không thể tăng lên, từ đầu đến cuối vẫn duy trì trạng thái đỉnh cao nhất.
Hơn nữa rượu vừa vào bụng đã lập tức hòa tan bay hơi, cuối cùng biến hết thành nước lã.
Nếu ngươi lấy máu của hắn để xét nghiệm nồng độ cồn, có lẽ sẽ không kiểm tra được gì hết.
Nhưng đánh hai hiệp liên tiếp, chứng minh Lâm Bắc Phàm là tay uống rượu lão luyện.
“Còn ai đến nữa?”
Giang Nhược Hải đang yên lặng theo dõi tất cả nói với thanh niên bên cạnh: “Huy Tử, ngươi là người có tửu lượng tốt nhất trong số chúng ta, ngươi đi đập chết hắn cho ta.”
Huy Tử khẽ lắc đầu: “Nhìn tửu lượng của Lâm Bắc Phàm này, có lẽ ta không phải đối thủ!”
“Không sao, chúng ta chơi xa luân chiến, còn không giết được một mình hắn sao?”
Thế là, Huy Tử lên: “Để ta chiếu cố ngươi!”
Lâm Bắc Phàm vụng trộm liếc nhìn Giang Nhược Hải, vẻ mặt cười như không cười, nói một câu được.
Ném tiền xu, Lâm Bắc Phàm tấn công trước.
“Ta vẫn thích uống Chí Tôn Kim Tửu, bởi nó vừa kích thích lại không hại dạ dày.” Lâm Bắc Phàm vẫn lựa chọn rượu mạnh nhất.
Đối phương đành phải theo.
Ực ực ực, lại 10 ly rượu vào bụng.
Huy Tử vừa thấy vậy đã nhút nhát, ngươi uống như thế, sao bụng vẫn có thể chịu được?
Kết quả, Huy Tử ôm quyết tâm liều chết uống liền ba ly, đột nhiên phát hiện loại rượu này cũng không kích thích như trong tưởng tượng, thảo nào đối phương có thể uống đến mặt không đỏ hơi thở không gấp, hắn ta cũng có thể làm được.
Thế là, hắn ta cũng ực ực ực uống liền mười ly.
“Hay!” Người bên ngoài lớn tiếng kêu hay.
Bởi vì, đây là người đầu tiên có thể liều 10 ly với Lâm Bắc Phàm, rất đáng được mọi người vỗ tay khen ngợi.
Huy Tử hơi vẫy tay, khuôn mặt càng đắc ý hơn, sau đó hắn ta khiêu khích nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, ra hiệu mời, chờ hắn tiếp tục ra chiêu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, lại ực ực ực uống liền 10 ly, đối phương lại lần nữa đuổi theo.
“Hay! Huy Tử, ta xem trọng ngươi!”
“Tiêu diệt Lâm Bắc Phàm!”
“Tiêu diệt tiểu bạch kiểm!”
Người bên phe đối phương cổ vũ ủng hộ, ngay cả Giang Nhược Hải luôn u ám cũng nở nụ cười.
Kết quả, bọn họ vui mừng quá sớm.
Sau khi kết thúc vòng 10 ly thứ tư, cũng chính là sau khi uống hết hai bình Chí Tôn Kim Tửu, tay của Lâm Bắc Phàm vẽ một vòng tròn, một trận pháp bay ra từ trong cơ thể Huy Tử.
Sắc mặt Huy Tử lập tức thay đổi, cảm giác đau đớn bỏng rát lan tràn trong bụng, đau đến mức cả người hắn ta đau đớn, phiên giang đảo hải ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau, tiếng kêu rất thảm thiết.
Mọi người cùng đổi sắc.
“Huy Tử, ngươi sao thế?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi kêu đau… Đau chỗ nào?”
Hiện trường hơi rối loạn.
Nhân viên y tế lập tức đến kiểm tra, ngạc nhiên nói: “Hắn ta uống quá nhiều, liệt tửu kích thích dạ dày khiến hắn ta khó chịu, còn kèm theo dấu hiệu trúng độc cồn rất nặng, nhất định phải đưa đến bệnh viện súc ruột, lập tức!”
Sau đó, hai người mang cáng cứu thương đến, đỡ Huy Tử đã đau đến phát điên ra ngoài.
Thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều sợ hãi.
Tuy phần thưởng tốt, nhưng ngàn vạn lần không thể khiến cơ thể chịu tổn thương.
Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: “Uống không được thì đừng uống loạn, đã không được còn cứ một hai đòi đấu rượu với ta. Hai bình rượu đế cao độ vào bụng, ít nhất cũng phải rửa ruột một ngày mới có thể sạch, mấy ngày tới hắn ta chỉ có thể nằm trên giường bệnh.”
Nằm trên giường mấy ngày liên tục, ai muốn chịu tội này?
Dẫn chương trình xấu hổ cười một tiếng: “Ha ha ha, chuyện này nói cho chúng ta biết, rượu ngon tuy tốt, nhưng mọi người không nên mê rượu! Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải chúc mừng Lâm Bắc Phàm tiên sinh của chúng ta, hắn là người đầu tiên tiêu diệt ba người liên tục trong hôm nay, thu hoạch được một sợi dây chuyền kim cương tinh mỹ do chúng ta cung cấp, mọi người vỗ tay!”
“Bốp bốp bốp bốp bốp…”
Bầu không khí lại trở nên hào hứng.
Lâm Bắc Phàm nhận lấy sợi dây chuyền tinh mỹ từ tay dẫn chương trình, sau đó cầm đến trước mặt Bạch Thanh Tuyết, ôn nhu nói: “Lão bà, tặng cho nàng! Trong lòng ta, nàng mỹ lệ như kim cương, rực rỡ lóa mắt!”
“Oa!”
“Nhanh nhận lấy, đeo nó lên!”
“Nhanh nhận lấy!”
Đám người ồn ào.
Trong lòng Bạch Thanh Tuyết vui mừng khấp khởi, nàng ngượng ngùng cúi đầu, gắt giọng: “Tên ngốc, còn không mau đeo lên cho ta!”
“Được.” Lâm Bắc Phàm lập tức đồng ý.
Đeo sợi dây chuyền tinh mỹ lên cần cổ trắng ngần của Bạch Thanh Tuyết, đúng như Lâm Bắc Phàm đã nói, rực rỡ lóa mắt, vô cùng mỹ lệ, ngay cả tinh quang cũng phải tối tăm.
“Dẫn chương trình, chúng ta tiếp tục!” Lâm Bắc Phàm ngồi về chỗ.
“Ngươi còn muốn so? Ngươi đã uống say ngất ba người, còn uống nữa có lẽ ngươi cũng không chịu được!” Dẫn chương trình tốt bụng nhắc nhở.
“Không có gì, ngày thường ta uống rượu như nước lã, dù ngươi đưa hết đám nam nhân có mặt ở đây lên, cũng không tìm được ai có thể uống bằng ta!” Lâm Bắc Phàm khiêu khích.
Lời này không khác gì thêm dầu vào lửa, nam nhân ở đây đều không nhịn nổi.
Lời này như đang nói ngươi không được vậy.
“Lâm Bắc Phàm, ta đến uống với ngươi!” Một người xung phong nhận việc đi lên, kết quả hắn ta nhanh chóng thua trận.
Độ khó của việc uống liên tục 10 ly rượu đế cao độ, đã làm khó một đám người.
Cứ như vậy, Lâm Bắc Phàm lại thoải mái chơi hai hiệp nữa, cuối cùng thắng luôn bộ lễ phục dạ hội.
Thế nhưng mọi người phát hiện, đã uống liên tục mấy bình rượu đế cao độ vào bụng, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn tỉnh táo như người thường, mọi người không nhịn được khen ngợi tửu lượng lớn.
Có một thiếu nữ nghi ngờ Lâm Bắc Phàm uống nước, kết quả nàng cầm lấy ly rượu trước mặt hắn, uống cạn, lập tức cay đến nước mắt trào ra, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.
“Tiểu cô nương, tuổi còn nhỏ đừng uống rượu, uống rượu dễ làm cơ thể bị thương.” Lâm Bắc Phàm khuyên bảo.
Thiếu nữ giận dữ: “Ai là tiểu cô nương? Năm nay ta 19 tuổi, lớn hơn ngươi một tuổi!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Được rồi, coi như ta chưa nói gì.
Lúc này, đã có rất nhiều người bỏ cuộc giữa chừng.
Thế nhưng, Giang Nhược Hải lại càng đấu càng có chí, liên tục phái người phe mình ra, rượu đỏ trắng vàng gì cũng từng thử qua, Lâm Bắc Phàm lại càng đánh càng hăng, đối phương một người tiếp một người ngã xuống.
Còn có hai người không cẩn thận uống tới vào viện.
Nhìn phe mình tổn thất nặng nề, dù Giang Nhược Hải có không cam lòng, cũng không thể không lặng lẽ rút quân.
“Còn một người cuối cùng, Lâm tiên sinh đã đánh bại chín người liên tục, hắn là người kiên trì lâu nhất từ lúc Thính Phong thịnh yến được tổ chức tới nay! Lâm tiên sinh còn có thể chiến thắng người cuối cùng, cầm lấy phần thưởng biệt thự cuối cùng hay không?” Dẫn chương trình kích động nói.
Lâm Bắc Phàm nâng chén, cười híp mắt nói với Giang Nhược Hải: “Họ Giang, từ khi thê tử ta đến Giang Nam phát triển, ngươi không ngừng phái người đến quấy rối, bắt nạt một nữ nhân thì tính là gì? Hiện tại, ngươi dám quyết đấu với ta như một nam nhân không?”
Lâm Bắc Phàm vừa nói ra câu này, tất cả đều sợ hãi!