Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 216: Uống bia, xem ta có uống chết ngươi không!

Chương 216: Uống bia, xem ta có uống chết ngươi không!
“Vậy mà hắn lại chọn Giang Nhược Hải, đệ nhất công tử Ma Đô?” “Ta còn tưởng hắn là tiểu bạch kiểm, không ngờ vào thời khắc quan trọng, hắn lại anh dũng như thế!”
“Lâm Bắc Phàm đang muốn gây sự!”
“Nói nhảm, lão bà hắn bị bắt nạt, hắn có thể không đứng ra sao? Ta cảm thấy giờ khắc này, Lâm Bắc Phàm đặc biệt nam tính!”
“Song hùng quyết đấu, có trò hay để nhìn!”
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
“Lão công…” Bạch Thanh Tuyết gọi một tiếng.
“Lão bà, ta sẽ báo thù cho nàng, xem ta có uống chết hắn không!” Lâm Bắc Phàm thản nhiên cười nói.
“Lão công, ta tin tưởng chàng!” Bạch Thanh Tuyết mỉm cười.
Lâm Bắc Phàm luôn tin tưởng, người không phạm ta, ta không phạm người!
Nếu người phạm ta, nhổ có tận gốc!
Giang Nhược Hải đã ba lần bốn lượt chọc đến trên đầu hắn, nếu hắn không đòi lại chút mặt mũi, chẳng phải hắn ta sẽ càng được đà lấn tới sao?
Hoặc là không đánh, muốn đánh phải một gậy đánh chết.
Hôm nay chỉ là món khai vị.
“Giang Nhược Hải, có gan tới?” Lâm Bắc Phàm ngoắc tay.
Mặt Giang Nhược Hải tái xanh, không ngờ hắn ta lại bị tên tiểu bạch kiểm bản thân vốn không để vào mắt khiêu khích thẳng mặt, nếu sợ, hắn ta còn đặt chân ở Ma Đô thế nào nữa?
Dù uống không thắng, bản thân cũng không thể nhát gan.
Nghĩ xong xuôi, Giang Nhược Hải âm trầm đi đến, ngồi xuống đối diện Lâm Bắc Phàm.
“Lần này không ném tiền xu, cho ngươi chọn trước!” Lâm Bắc Phàm nhường nhịn, rất tự tin nói.
“Hừ!” Bị khinh thường như thế, Giang Nhược Hải rất khó chịu.
Nhưng đây là ưu thế duy nhất của hắn ta, hắn ta nhất định phải nắm bắt.
Dù cho uống không lại hắn, ít nhất cũng phải giữ được thế lực ngang nhau, như vậy mới không bị mất mặt.
“Ta muốn bia!” Hắn ta nói.
Nồng độ cồn của bia rất thấp, dù uống nhiều cũng sẽ không trúng độc cồn, ít gây tổn thương cho cơ thể, nhiều nhất cũng chỉ là bàng quang không nhịn được. Hắn ta thấy Lâm Bắc Phàm uống nhiều rượu như vậy, nhưng vẫn chưa đi nhà vệ sinh lần nào, chọn bia là ưu thế lớn nhất.
“Xùy!” Người có mặt ồn ào, khinh thường hắn ta.
Giang Nhược Hải cũng không để ý, dù sao cũng tốt hơn uống đến chết.
“Tùy ngươi.” Lâm Bắc Phàm nói: “Nhưng uống từng ly từng ly bia thật sự không đã ghiền, không bằng chúng ta đổi sang chai, uống từng chai từng chai thế nào?”
Giang Nhược Hải suy nghĩ, cũng đồng ý.
Thế là, trên mặt bàn trước mặt hai bên được dọn lên một dãy bia, bên trong bọt bia bốc lên.
“Ta bắt đầu trước.” Lâm Bắc Phàm cầm một chai bia lên uống như hổ đói.
Chưa đến 10 giây, một chai đã cạn.
Tiếp theo là chai thứ hai, chai thứ ba, chai thứ tư…
Lâm Bắc Phàm uống liền năm chai, đã tương đương với nửa tá bia.
Thấy cảnh này, Giang Nhược Hải trố mắt nhìn, bụng ngươi là cái gì?
Sao uống nhiều rượu như vậy cũng không thấy bị trướng bụng?
Mọi người cũng nhìn bụng Lâm Bắc Phàm than thở, thật sự là quá giỏi uống, từ nãy đến giờ số rượu hắn uống đã bằng hai tá, hơn nữa phần lớn là uống sạch, cũng không thấy bụng hắn trướng lên.
Rượu trong cơ thể đi đâu hết?
Đương nhiên bị Lâm Bắc Phàm làm bốc hơi ra ngoài. Hắn sắp xếp một trận pháp trong cơ thể, trận pháp này tên là Phần Sơn Chử Hải Trận, dùng để gia tốc hơi nước bay hơi, rượu vừa vào trong cơ thể của hắn, lập tức hóa thành mồ hôi bốc hơi ra ngoài.
Chính vì có trận pháp này, nên hắn mới có thể uống không chút kiêng dè.
“Bây giờ đến lượt ngươi.” Lâm Bắc Phàm cười mỉa mai.
“Hừ!” Sắc mặt Giang Nhược Hải rất khó coi, hắn ta cầm bia trước mặt lên uống từng ngụm lớn.
Chai thứ nhất không hề khó khăn với hắn ta, tiếp theo là chai thứ hai, chai thứ ba… Cho đến chai thứ tư, hắn ta mới cảm thấy bụng căng tức, sau đó sặc hết ra ngoài.
“Khụ khụ…”
Trong lỗ mũi toàn bia, hắn ta bị sặc đến tái mặt.
“Tiếp tục, còn một chai nữa!” Giọng nói đáng ghét của Lâm Bắc Phàm lại vang lên.
“Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở!” Giang Nhược Hải lạnh lùng nói, sau đó hắn ta cầm chai bia cuối cùng lên chậm chạp uống cạn.
Cuối cùng đã uống xong năm chai, hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, Lâm Bắc Phàm lại ực ực ực uống liền năm chai.
“Đến ngươi rồi.”
Giang Nhược Hải: “…”
MD, uống chậm một chút được không?
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Giang Nhược Hải chỉ có thể đè nén căng đau nơi bụng, tiếp tục uống.
Ực ực ực, lại năm chai bia vào bụng, Giang Nhược Hải như đã cảm nhận được bia muốn trào ra từ thực quản của hắn ra. Có lẽ chỉ cần hắn ta cúi đầu xuống, sợ rằng bia sẽ trút ra như dời sông lấp biển.
Dù là bia, sau khi uống một hơi nhiều như vậy cũng khiến người hơi say, lúc này Giang Nhược Hải đã nổ đom đóm mắt.
Lâm Bắc Phàm giơ ngón cái lên: “Tửu lượng không tệ, ta cho phép ngươi đi vệ sinh, nhưng đừng nhân cơ hội chạy mất, nhất định phải quay về trong vòng mười phút, nếu không có lẽ ngày mai toàn bộ Ma Đô đều sẽ truyền ra sự tích quang vinh không đánh mà chạy của ngươi.”
“Yên tâm, ta chắc chắn sẽ quay lại!”
Dưới sự nâng đỡ của mấy tên tiểu đệ, Giang Nhược Hải lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh xả nước.
Sau năm phút, hắn ta thần thanh khí sảng quay về, đang định rửa sạch nhục nhã.
Lâm Bắc Phàm lại ực ực ực uống hết năm chai bia…
“Đến ngươi.”
Giang Nhược Hải: “…”
Uống như thế mà không nhịn chết ngươi!
“Được, ta uống!” Giang Nhược Hải ôm quyết tâm liều chết lại uống liền năm chai lớn, bụng lại trướng lên.
Lúc này, hắn ta đã uống 15 chai bia rồi, dù cho nồng độ cồn thấp, nhưng nhiều chai cộng lại, nồng độ cồn cũng không thấp, Giang Nhược Hải cảm thấy cả người đều đang tung bay, nhìn người nào cũng thấy có thêm nhiều bóng chồng.
“Lâm Lâm… Bắc Phàm, ta uống xong!” Hắn ta say khướt nói.
Ực ực ực…
Lâm Bắc Phàm lại uống liền năm chai.
“Ta cũng uống xong rồi, mời ngươi tiếp tục!”
Giang Nhược Hải: “…”
Giang Nhược Hải run rẩy cầm chai bia thứ 16 lên từ từ uống cạn, sau đó là chai thứ 17…
Thật ra dựa theo thời gian quy định, hắn ta đã thua từ lâu.
Nhưng Lâm Bắc Phàm không vội cũng không giục, cứ nhìn hắn ta uống từ từ, tốt nhất là uống chết mới thôi.
Tốn 10 phút, cuối cùng hắn ta cũng uống xong năm chai bia.
Bụng lại trướng lên như người mang thai sáu tháng.
Cơ thể chứa đầy bia, mỗi phút mỗi giây đều là tra tấn.
Bây giờ hắn ta rất hận vì sao vừa rồi rồi hắn ta lại chọn bia?
Quá tra tấn người.
Uống rượu đế một dao mất mạng, nhưng uống bia lại là dao mềm, từng dao từng dao cắt thịt của hắn ta, hoặc là nói từng dao từng dao cắt dạ dày của hắn ta, cắt ruột của hắn ta, cắt bàng quang của hắn ta…
Còn cắt tiểu huynh đệ của hắn ta, vừa rồi chỉ xả nước cũng thấy đau xót.
“Sao thế, ngươi lại muốn đi nhà vệ sinh à? Đi đi, đi sớm về sớm.” Lâm Bắc Phàm vung tay lên.
Lúc này, Giang Nhược Hải chỉ cảm thấy biết ơn.
Nhưng hắn ta đi chưa được bao lâu, Lâm Bắc Phàm lại lẩm bẩm: “Đi vệ sinh nhiều như thế, xem ra thận không được!”
Mặc dù nói nhỏ, nhưng người xung quanh vẫn nghe thấy, có người bật cười thành tiếng, mà Giang Nhược Hải đang đi về phía trước cũng suýt ngã nhào xuống đất, tức giận đến mức muốn quay lại báo thù.
Nhưng nghĩ đến bụng đầy bia, ta nhịn.
Cứ vậy, Giang Nhược Hải chạy tới chạy lui mấy lần, cuối cùng không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.
Nhân viên y tế đến kiểm tra, phát hiện hắn ta trúng độc cồn. Dù không nghiêm trọng như mấy người trước đó, nhưng hắn ta cũng ăn đủ.
Ngươi cho rằng không uống rượu đế ta sẽ không thể uống chết ngươi sao?
Thiếu niên, ngươi quá ngây thơ rồi.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nhận lấy giải thưởng biệt thự cuối cùng, sau đó hoan hỉ về nhà với Bạch Thanh Tuyết.
Trước khi đi, hắn còn thả một vài thứ vào trong người Giang Nhược Hải.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất