Có Tiền Liền Biến Cường

Chương 45: Không ngờ ta che giấu kỹ như vậy, vẫn bị ngươi phát hiện!

Chương 45: Không ngờ ta che giấu kỹ như vậy, vẫn bị ngươi phát hiện!
Diệp Vô Đạo đi lung tung chung quanh phòng họp nhìn mỗi nơi một chút, cứ như một vị thám tử đang đi lang thang, cuối cùng tùy ý chọn một cái ghế ngồi xuống: “Nơi này không có thiết bị nghe trộm, hơn nữa cách âm khá tốt, tiếng nói chuyện không thể truyền ra ngoài, rất thích hợp để thẳng thắn, ta cảm thấy chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện được rồi.” “Nói chuyện gì?” Lâm Bắc Phàm ngồi xuống đối diện hắn ta.
“Nói chuyện của ngươi, còn có chuyện của ta…” Diệp Vô Đạo nói: “Để thể hiện sự thành ý, ta sẽ nói chuyện của ta trước. Như mọi người đã đoán, ta xuất thân từ bộ đội, sau này vì làm sai chút việc đã xuất ngũ. Sau khi xuất ngũ lại đến thành phố này, bởi vì muội muội của chiến hữu ta ở đây, vị chiến hữu kia hy sinh vì cứu ta, đến trước khi chết hắn vẫn thấy lo lắng cho muội muội của mình, bởi vì muội muội của hắn bị bệnh bại liệt từ khi còn nhỏ, khiến hai chân không thể đi lại. Ta đồng ý với hắn sẽ đến thành phố này, cố gắng hết sức, dùng tất cả mọi cách để chữa trị cho nàng, để nàng có thể đứng lên sinh sống bình thường. Nhưng trình độ chữa bệnh hiện tại…”
Diệp Vô Đạo lắc đầu, cười khổ: “Ta không nói thì ngươi cũng biết, với trình độ hiện tại, chỉ có thể xoa dịu chứng bệnh này, căn bản không chữa khỏi được. Dù ta dựa vào quan hệ, tìm được tổ chức y tế hàng đầu thế giới, cũng không có cách nào tốt… Nhưng ngay lúc ta tuyệt vọng, ta lại gặp ngươi…”
Diệp Vô Đạo ngồi thẳng người: “Thật ra cũng là may mắn, lúc ấy ta uống rượu say, nằm nghỉ ngơi trong một vườn hoa, lại nghe thấy cuộc nói chuyện của ngươi và một lão đầu, lúc sắp ra về, ngươi nhắc nhở dạ dày của lão đầu kia có vấn đề. Nếu là người khác sẽ chỉ coi đó là một câu nói đùa, nhưng trời sinh ta là người trực giác rất linh mẫn, ta cảm thấy lời ngươi nói là thật. Một sinh viên đại học bình thường, lại có thể dựa vào mắt thường nhìn thấy bệnh của người khác, điều này thật sự không đơn giản. Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, ta đã chú ý đến ngươi.”
“Ừm.” Lâm Bắc Phàm gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Diệp Vô Đạo nói tiếp: “Lần thứ hai gặp mặt, thật ra là một sự trùng hợp. Ta thấy ngươi bị một đám học sinh mặc đồng phục Taekwondo bắt nạt, vốn định ra tay, kết quả lại nhìn thấy tình cảnh ngoài dự liệu của ta. Nhìn ngươi gầy còm yếu ớt lịch sự nho nhã như thế, lại có thể một đấm đánh ngã một học sinh, thân thủ còn lợi hại hơn lính đặc chủng. Bắt đầu từ lúc đó, ta đã để ý đến ngươi.”
Lâm Bắc Phàm nhẹ gật đầu.
“Sau đó, ta theo dõi lão đầu kia, thông qua thủ đoạn đặc thù nhìn thấy báo cáo sức khỏe của lão, dạ dày của lão đầu kia thật sự có vấn đề. Điều này khiến ta rất ngạc nhiên, bởi vì dựa vào thiết bị chữa bệnh hiện đại cũng chưa chắc đã kiểm tra được, nếu không phải chuyên gia trong ngành, thật không nhận ra được. Nhưng lúc trước ngươi chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức phát hiện ra căn bệnh này, vì vậy ta rất tò mò về ngươi.”
“Sau đó, lão đầu kia được đưa vào bệnh viện vì tình trạng bệnh chuyển biến xấu. Nhưng kết quả kiểm tra rất bất ngờ, tế bào ung thư trong cơ thể lão đã được kiểm soát, tình trạng tốt hơn rất nhiều, tình huống này rất hiếm có, gần như có thể gọi là kỳ tích. Trong quá trình này, lão đầu kia chỉ tiếp xúc với ngươi. Ta không biết ngươi làm được những chuyện ấy bằng cách nào, nhưng nhìn các biểu hiện, chỉ có người đặc biệt như ngươi mới làm được điều này.”
Diệp Vô Đạo ngả người ra sau, thoải mái ngửa đầu, nói tiếp: “Nhưng điều thật sự khiến ta quyết định đến tìm ngươi, vì ngày hôm qua có một trận đấu súng, nữ cảnh sát bị thương kia đã được ngươi cứu. Bắp đùi của nàng ta bị đầu đạn MA 7.62×39 bắn trúng, không tổn thương đến xương cốt, nhưng người bình thường bị thương như vậy cũng cần ít nhất một tháng mới khôi phục được… Đây là tốc độ nhanh nhất!”
“Nhưng ta đã xem báo cáo kiểm tra của nàng, còn tận mắt nhìn vết thương của nàng, phát hiện vết thương khôi phục rất tốt, bây giờ đã ngừng chảy máu, vết thương bắt đầu khép miệng, chưa đến một tuần đã có thể bước xuống đi lại, hai tuần là có thể xuất viện. Dựa vào kinh nghiệm sống sót trên chiếc trường nhiều năm qua của ta, chuyện này không thể xảy ra trên người bình thường! Nếu không có thể chất đặc biệt, không thể làm được!”
Ánh mắt Diệp Vô Đạo sáng rực: “Tất cả nguyên nhân chỉ có thể là ngươi! Bởi vì, lúc nữ cảnh bị thương, là ngươi đưa tay cứu giúp nàng! Là ngươi lấy viên đạn ra cho nàng đồng thời xử lý vết thương! Không thể làm giả vết thương, cũng không thể làm giả tốc độ khôi phục, tất cả đều đang chứng minh… Ngươi có y thuật mạnh mẽ không gì sánh bằng lại không ai biết! Y thuật của ngươi lợi hại lại thần kỳ hơn rất nhiều bác sĩ mà ta từng gặp! Điều này, ta nói không sai chứ?”
Trong lòng hắn ta đột nhiên hơi căng thẳng.
Đối mặt với nguy cơ sống còn, đối mặt với tình huống cửu tử nhất sinh, hắn ta có thể thờ ơ, chưa từng căng thẳng. Thế nhưng, đối mặt với những việc liên quan đến sinh mệnh của nữ hài kia, đột nhiên hắn trở nên căng thẳng.
Hắn ta có thể phát hiện thông qua dấu vết để lại, đúng là nhân vật đẳng cấp Binh Vương!
Sao hắn có thể buông tha cho nhân tài như vậy chứ?
Thế là, Lâm Bắc Phàm bắt đầu lừa dối đại pháp, thở dài sâu xa: “Không ngờ ta che giấu kỹ như vậy, vẫn bị ngươi phát hiện. Không sai, ta thật sự có y thuật cửu tử phù thương mà không ai biết, bởi vì ta là truyền nhân của Quỷ Môn!”
“Truyền nhân của Quỷ Môn?” Binh Vương hơi mơ hồ.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài, đứng dậy nhìn ta ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy vẻ hồi ức: “Quỷ Môn là một môn phái cổ không ai biết đến, truyền thừa từ Quỷ Cốc Tử, đã có lịch sử hơn 2000 năm rồi.”
“Thất kính, hóa ra là truyền nhân của Quỷ Cốc Tử!” Diệp Vô Đạo kính nể nói.
Quỷ Môn là cái quái gì, hắn ta chưa từng nghe nói. Nhưng Quỷ Cốc Tử rất nổi tiếng, là một tồn tại siêu cấp kinh thao võ lược không gì không biết, người này rất thần kỳ, trí tuệ như biển, không gì không biết, tạo ra rất nhiều môn phái, có Đạo gia, có Binh gia, có Pháp gia, hình như làm ra một cái Y gia cũng không phải không được.
“Ngươi không biết Quỷ Môn cũng chẳng có gì lạ, bởi vì so sánh với các môn phái y học khác được khai chi tán diệp, từ trước đến nay Quỷ Môn của chúng ta chỉ nhất mạch đơn truyền, vì vậy không có ai biết. Sở dĩ như vậy, là vì y thuật của Quỷ Môn rất khó học được, nếu không có nghị lực, trí tuệ và sự kiên định thì không học được, cũng rất khó tìm truyền nhân…”
Lâm Bắc Phàm mặt dày nói: “Ta là truyền nhân duy nhất của Quỷ Môn ở thế hệ này.”
“Thì ra là thế!” Diệp Vô Đạo chợt hiểu ra, cũng không biết hắn ta chợt hiểu chỗ nào, chỉ nghe thấy hắn ta thân thiện hỏi: “Vậy y thuật của Quỷ Môn… So với những y thuật khác thì thế nào? Ai lợi hại hơn?”
Lâm Bắc Phàm như chịu sự sỉ nhục cực lớn, tức giận nói: “Đừng lấy y thuật khác ra so sánh với ta, bởi vì bọn họ không xứng! Biết vì sao môn phái của ta lại gọi là Quỷ Môn không? Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi bị thương thế nào, bị bệnh gì, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta đều có cách lôi ngươi về từ Quỷ Môn Quan!”
Diệp Vô Đạo hít vào một hơi, đôi mắt vừa to vừa tròn: “Lợi hại như vậy?”
“Chỉ hơn không kém!” Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo ngẩng đầu, dường như hắn rất kiêu ngạo vì bản thân là truyền nhân của Quỷ Môn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất