Chương 8
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Quý Hinh như bị sét đánh.
Cô ấy buộc tôi phải nhập viện.
Sau đó bắt đầu cùng bác sĩ lên kế hoạch điều trị cho tôi.
Khi bác sĩ nói đến việc phải hóa trị để kéo dài tuổi thọ của tôi, tôi không hề nghĩ ngợi mà từ chối cô ấy.
Hóa trị đau lắm.
Cơn đau dạ dày đã đủ để hành hạ tôi rồi, tôi không muốn trước khi chết lại phải chịu thêm những nỗi đau phi nhân tính như vậy nữa.
Hơn nữa, dù có sống thêm vài ngày, sống trong bệnh viện cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mỗi lần như vậy, nghe những lời buông xuôi của tôi, Quý Hinh lại mắt đỏ hoe nhìn tôi rất lâu, rồi không nói một lời bắt đầu gọt táo.
Không biết cô ấy nghe được từ đâu một sự mê tín rằng, chỉ cần gọt vỏ táo không đứt, bệnh nhân sẽ khỏe mạnh, bình an.
Vì vậy, cô ấy đã gọt hỏng hơn mười quả táo.
Đáng tiếc là không lần nào thành công.
Như thể trêu ngươi, bệnh tình của tôi ngày càng chuyển biến xấu nhanh hơn, phần lớn thời gian tôi đều mơ màng trên giường bệnh.
Chỉ là mỗi khi mở mắt ra, tôi đều có thể thấy Quý Hinh đang ngồi bên giường.
Cô ấy nắm tay tôi, lẩm bẩm những lời thủ thỉ.
Cô ấy nói cô ấy hối hận rồi.
Cô ấy nói, cô ấy thật sự đã yêu tôi.
Cô ấy có thể không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần tôi có thể bình an trở về bên cạnh cô ấy.
Nhưng tôi chỉ muốn cười.
Nếu không phải cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi thật sự muốn cười nhạo trước mặt cô ấy.
Tôi vẫn ra đi.
Nhân lúc Quý Hinh đi họp đột xuất ở công ty, tôi đã lên chuyến bay gần nhất đến thành phố Lâm Hải.
Tôi muốn được nhìn thấy biển trước khi chết, để sau này về trời còn có chuyện kể cho mẹ nghe.
Tôi ngồi trên bãi biển, hít thở làn gió biển mặn nồng.
Trước mặt tôi là đại dương mênh mông bất tận.
Khắp nơi đều là ốc xà cừ.
Rõ ràng, chỉ cần cúi người xuống là có thể nhặt được...
Giữa chừng, điện thoại đổ chuông rất nhiều lần. Tôi thấy phiền, dứt khoát ném vào thùng rác.
Sau đó, tôi ngồi trên bãi biển, tựa lưng vào tảng đá, lắng nghe tiếng gió biển rít lên, tiếng sóng biển vỗ bờ...
Từ từ nhắm mắt lại.
Lần này cũng đi vội, quên mang theo thuốc.
Nhưng lần này có biển cả chữa lành cho tôi.
Tôi chỉ cảm thấy những cơn đau trên cơ thể dần dần biến mất. Đây là cảm giác nhẹ nhõm và tự do mà tôi chưa từng có kể từ khi bị bệnh.
Tôi đi dọc theo bãi biển, đi mãi, cuối cùng cũng gặp được người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
"Mẹ, chúng ta về nhà thôi."