Cuối cùng, điện thoại đã thông. Nghe giọng nói của Đỗ Vân Phi ở đầu bên kia, Lâm Tử Hàn càng thêm tủi thân rơi lệ đầy mặt.
Cố nén thương tâm, dùng giọng trầm tĩnh nói:
"Vân Phi, là em""Tử Hàn?" Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kinh hỷ đến vô cùng kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn lại có thể chủ động gọi điện thoại cho hắn? Đây thật sự khiến cho hắn quá kinh ngạc. Từ sau khi cô bị Lãnh Phong cướp đi, cũng không chủ động liên hệ cho hắn!
"Em… Muốn gặp anh" Lâm Tử Hàn chần chờ nói ra những lời này.
Đỗ Vân Phi ở đầu kia vui mừng khôn xiết, thoải mái nói:
"Được, em ở đâu? Anh lập tức đi đón em""Em bây giờ mua đồ, chút nữa sẽ gọi điện đến cho anh" Lâm Tử Hàn nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, rất sợ Đỗ Vân Phi nghe ra cô đang khóc.
Trong phòng ăn nào đó,
"Em ngày hôm nay làm sao vậy?" Ngày hôm nay cô quá khác thường, cũng làm cho hắn có chút luống cuống.
Lâm Tử Hàn nâng mắt lên, quan sát hắn thật thà nói:
"Vân Phi, ngày đó lời anh đã nói với em, em trở về suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt…" Chần chừ, do dự… Cô nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi, giương miệng lại nói không ra câu tiếp theo.
Đỗ Vân Phi bị lời nói ngắt quãng của cô khiến cho khẩn trương, đợi tiếp tục nói cho hết. Thế nhưng tâm ý của Lâm Tử Hàn không quyết, do do dự dự, hắn thật sự là nóng nảy, hỏi:
"Em nghĩ thông suốt cái gì?"Lâm Tử Hàn khẽ cắn môi, nói ra lời cô cực độ không muốn nói ra:
"Em phải rời khỏi Lãnh Phong"Đỗ Vân Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, hắn không nghe lầm chứ? Cô nói cô phải rời khỏi Lãnh Phong? Vì bảo đảm mình không nghe lầm, hắn kinh hãi hỏi thăm:
"Em vừa nói em phải rời khỏi Lãnh Phong?"Lâm Tử Hàn kiên quyết mà gật đầu:
"Đúng vậy, em nghĩ thông, em không thể sống cùng với một nhân vật nguy hiểm như vậy, không thể chịu sự liên lụy của anh ta mà phải vào tù"Đỗ Vân Phi lại kinh ngạc, hưng phấn mà với lên tay nhỏ bé của cô, nói:
"Tử Hàn, thật tốt quá, em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, em sớm nên nghĩ thông suốt!"Lâm Tử Hàn không được tự nhiên rút tay nhỏ bé bị hắn nắm chặt về, nhìn biểu tình hài lòng giống như một đứa trẻ của hắn, đau khổ mở miệng nói:
"Cho nên, em muốn xin anh giúp em, giúp em thoát khỏi anh ta""Em muốn anh giúp em thế nào?" Đỗ Vân Phi rất vui, căn bản không có tâm tư đi lưu ý đau khổ trên mặt cô, chỉ cần cô nói ra, hắn đều nguyện ý giúp cô!
"Anh ta vẫn rất nghi ngờ quan hệ của anh và em, cho nên…""Anh hiểu" Đỗ Vân Phi lại cười nói:
"Em muốn anh và em cùng nhau diễn kịch có đúng không?""Vâng" Lâm Tử Hàn gật đầu một cái, không có nhiều hứng thú nói:
"Xin lỗi, lại phải làm phiền anh""Không cần nói xin lỗi với anh" Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay cô:
"Anh thích làm, cam tâm tình nguyện làm, Tử Hàn, anh sẽ diễn tốt, bởi vì anh diễn chính là anh, anh yêu Lâm Tử Hàn!"Hắn lớn mật thông báo, đã không thể tác động đến trái tim của Lâm Tử Hàn, tình yêu sâu đậm của hắn, Lâm Tử Hàn cũng không phải không biết.
"Lãnh Phong vẫn phái người âm thầm bảo hộ em, anh… Hẳn là hiểu rõ lần trước anh ta vì sao lại bắt được em và anh cùng một chỗ với nhau chứ?" Sắc mặt Lâm Tử Hàn ửng hồng, lắp bắp mở miệng nói.
Đi ra thời gian dài như vậy, cô tin tưởng Tiêu Ký Phàm nhất định đã bắt đầu lưu ý hành tung của cô, có lẽ đang trên đường ra trung tâm thị trấn, cô phải nắm chặt thời gian tạo ra hiểu lầm.
Nhưng mà muốn cô nói loại yêu cầu này với Đỗ Vân Phi, có điểm quá khó khăn để mở miệng. Đỗ Vân Phi là người thông minh như thế, sao lại nghe không rõ ý trong lời nói của cô.
Khẽ cười một tiếng, nắm tay nhỏ bé của cô đến quầy lễ tân, sau khi thoải mái đăng ký xong, lấy thẻ phòng đi vào thang máy.
Trong phòng, Lâm Tử Hàn nằm lên giường lớn, cả người run rẩy đến lợi hại, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, ướt cả gối đầu tuyết trắng.
Cô không biết điều đang đợi mình là gì, nhưng cô có thể tưởng tượng được chính là, Lãnh Phong nhất định sẽ hoàn toàn thất vọng về cô, nhất định sẽ cho rằng cô là một người phụ nữ tùy tiện.
Đọc Truyện Online Tại http://truyen360.comChỉ cần vừa nghĩ tới anh sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, trái tim, đau đến không thể kìm lại được, thân thể, cũng run rẩy lợi hại hơn.
Trên ghế sofa, Đỗ Vân Phi hút từng điếu thuốc một, ánh mắt si ngốc nhìn bờ vai trần trụi của Lâm Tử Hàn trên giường lớn. Sự mê hoặc chí mệnh như thế, hắn là một gã đàn ông bình thường, gã đàn ông yêu cô, làm sao có thể không có ý nghĩ kỳ quái.
Tâm lý càng không ngừng báo cho bản thân, không thể có ý nghĩ xác thịt với người mình yêu, không có được trái tim của cô trước, không thể mạo phạm cô!
Bước chân cũng không nghe theo sai khiến đi đến phương hướng giường lớn, bờ vai tuyết trắng trơn bóng vì mồ hôi ẩm ướt, hiện ra những tia sáng khêu gợi.
Đỗ Vân Phi nâng tay lên, chần chừ chạm xuống, ôn nhu va chạm.
Bờ vai ấm áp, như dòng điện chảy khắp người Lâm Tử Hàn, cô trở mình xoay người, trừng mắt vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc của hắn.
Bởi vì vô cùng kích động, bởi vì xoay người thật mạnh, mền chăn trước ngực trượt xuống, vài cảnh xuân lộ ra, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất mà Đỗ Vân Phi đang đang cực lực khống chế.
"Vân Phi, đừng…" Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn con ngươi bị dục hỏa đốt cháy mà đỏ lên, sợ hãi lắc đầu, con ngươi hiện ra nước mắt.
Đầu ngón tay Đỗ Vân Phi lướt qua mặt cô, dừng bên cổ cô, giọng nói khàn khàn:
"Tử Hàn, anh sẽ không làm ra chuyện khiến em thương tâm, anh chỉ muốn nhìn em một chút, ôm anh một chút, được chứ?"Cúi người, hạ xuống nụ hôn nhẹ trước ngực cô, thu hai tay lại, gắt gao ôm cô vào lòng.