Biên soạn: Đức Uy - truyen360.com
Không giống nhau?
Dĩ nhiên là không giống nhau rồi! Câu chuyện trước đó nàng kể cho Tư Dạ Hàn nghe, đó là lúc nàng cao hứng bịa ra mà.
Diệp Oản Oản nhất thời ho khan một trận, "Khục khục khục...Truyện em kể cho Đường Đường là phiên bản phổ thông... Truyện em kể cho anh nghe càng lợi hại hơn nha, là bản đặc biệt do em độc chế! Là độc nhất vô nhị..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Cô bé quàng khăn đỏ ăn lão sói xám, thật là đặc biệt...
Lúc này, bên tai truyền tới một loạt âm thanh rột rột, cậu nhóc trong lòng giống như một vật nhỏ đáng yêu khẽ giật mình, nhu thuận không dứt mà rúc vào trong ngực của Diệp Oản Oản ngủ yên, tay nhỏ còn níu chặt vạt áo của nàng.
Diệp Oản Oản bị vẻ đáng yêu kia đốn tim: "Òa! Thật là đáng yêu! Tư Dạ Hàn anh xem, có phải là đặc biệt đáng yêu, siêu siêu đáng yêu hay không?"
Vì muốn cho Tư Dạ Hàn tiếp nhận Đường Đường, Diệp Oản Oản trực tiếp bán cái, cẩn thận từng li từng tí đem cậu bé đặt vào lòng của Tư Dạ Hàn.
Cậu nhóc sau khi bị chuyển đổi vị trí khẽ nhíu mày một cái, bất quá rất nhanh lại tiếp tục ngủ say.
Tư Dạ Hàn lo lắng nhìn cậu bé trong ngực mình.
Bên cạnh đột nhiên có cảm giác nhiều hơn một cái bánh bao nhỏ, rất khó mà hình dung...
"Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi! Ai, đứa bé vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy, lúc trước khi em thấy đứa nhỏ này còn có suy nghĩ, trừ phi là gene của hai chúng ta chung vào một chỗ, mới có thể sinh ra được một đứa bé ai gặp cũng đều yêu thích như vậy... Anh nói xem, ba mẹ nó làm sao lại nhẫn tâm bỏ rơi nó cơ chứ?" Diệp Oản Oản vừa nói vừa thở dài một hơi.
Đối với câu kia: "trừ phi là gene của hai chúng ta chung vào một chỗ, mới có thể sinh ra được một đứa bé ai gặp cũng đều yêu thích như vậy…" của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn nhìn cậu nhóc bên cạnh, lại tỏ vẻ không phủ nhận vô cùng hiếm thấy.
Tư Dạ Hàn: "Ai tìm em nhờ hỗ trợ?"
Vòng quan hệ xã giao của Diệp Oản Oản không lớn, người quen bên cạnh chỉ có những người đó, tựa hồ cũng không thể nào.
Vừa nhắc tới vấn đề này Diệp Oản Oản liền lòng đầy chua xót, "Một gã ngu ngốc! Bất quá em càng ngu ngốc hơn, lại có thể đáp ứng hỗ trợ hắn! Trước đây em không phải là có kể với anh, em tìm mấy người đóng vai quần chúng có thân thủ không tệ, đóng giả Death Rose cứu mấy người lính đánh thuê. Coi như là thiếu nợ bọn họ một món nợ ân tình, cho nên mới đáp ứng hỗ trợ!"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tư Dạ Hàn liền có chút khó coi. Nha đầu này…Trước đây lá gan quá nhỏ, chẳng qua chỉ thấy chút máu đều đã sợ đến không chịu được; Sau này lá gan càng ngày càng lớn, lớn đến vô biên...
Ban đầu khi đi cùng và bị bao vây ở nước B khi đó, tác phong làm việc càng về sau, càng phát sinh sự thay đổi. Hiện tại thì hay rồi, lại có thể trực tiếp ẵm trẻ con đem về nhà nuôi...
Cũng may, chuyện càng kinh thế hãi tục hơn hắn cũng đã gặp qua vô số, đối với loại chuyện nhỏ này, ngược lại cũng được tính là lãnh đạm bình tĩnh...
Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói, "Về phần vai trò cha của anh, coi như là em cho hắn...uhm, một chút khuyến mãi. Tóm lại, khi nào tìm được cha mẹ ruột của đứa nhỏ này, em liền xong việc rút lại ngay! Cho tới hiện tại, ho khan, hai chúng ta, coi như là thực tập một chút nhé?"
Thực tập một chút..
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn không dễ phát hiện tối sầm đi.
Đêm khuya.
Diệp Oản Oản cùng cậu bé đã chìm sâu vào giấc ngủ, một lớn một nhỏ hô hấp đều đặn vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn hai mẹ con ngủ an lành bên cạnh mình, không khỏi có chút hoảng hốt. Tương lai có một ngày, bọn họ cũng sẽ có một đứa con của mình hay không...
Lúc này điện thoại di động ở bên cạnh bỗng rung lên một cái.
Tư Dạ Hàn vô cùng nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại di động đi ra ngoài sân thượng.
"A lô."
"Ông chủ, mấy người Tư Minh Lễ chạy trốn tới hải ngoại, người của chúng ta một đường truy lùng, thời điểm đến địa giới Châu Âu, đột nhiên đã mất đi tung tích của bọn họ. Sau lưng của Tư Minh Lễ, khẳng định còn có thế lực khác..."