Biên soạn: Đức Uy - truyen360.com
"Mịa nó..."
Con ngươi của Cung Húc chợt co rúc lại. Xong đời rồi, gương mặt tuấn tú của hắn…Quá vô sỉ, lại nhắm vào mặt của hắn đánh tới đầu tiên!
Trong lúc nhất thời, trong đầu của Cung Húc thoáng qua vô số ý nghĩ. Thôi xong, tèo rồi! Hắn phụ trách xinh đẹp như hoa, nếu khuôn mặt của hắn bị hủy đi, Diệp ca khẳng định là sẽ không cần hắn nữa...
Trong nháy mắt khi Trương Uy ra tay, đôi mắt long lanh của Kiều Kiều chợt lộ ra vẻ hưng phấn, nơi cổ họng phát ra một tiếng tiếng cười duyên trầm thấp...
"Cung Húc!!!" Diệp Mộ Phàm rống to.
Lạc Thần cũng trong nháy mắt biến sắc, tất cả mọi người mặt đầy vẻ thất thố kinh hoàng.
Một quyền này đánh xuống, bộ phim này của bọn họ e rằng sẽ không thể tiếp tục quay được nữa…
Nhưng ngay tại thời điểm nắm đấm của Trương Uy chỉ còn cách Cung Húc có nửa đường, một giây tiếp theo, âm thanh thân thể va chạm vào nhau vang lên.
Trước bao ánh mắt đầy hoảng hốt, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, vững vàng chặn đứng quả đấm của Trương Uy giữa không trung...
Làm... Làm sao lại có thể...
Chút nụ cười còn sót lại trên mặt Trương Uy bỗng trở nên cứng đơ, cúi đầu liếc nhìn quả đấm bị chặn lại của mình.
"Ngươi..."
Khí lực của tiểu nha đầu này, tại sao lại lớn như vậy?
Trương Uy bên này còn chưa kịp phản ứng, sau đó lại là một tiếng “uỳnh” cực lớn, Trương Uy như diều đứt giây, bị người ta nắm bàn tay nhấc lên, ném ra ngoài, thân thể nặng nề nện thẳng vào trên một cây cột nhà tại phim trường. Sau đó hắn từ trên cây cột té xuống như một tấm giẻ rách.
"Phụt…!!" Đầu của Trương Uy nghẹo sang một bên, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Tất cả mọi người cứ như vậy, trơ mắt nhìn một Tiểu Loli mặc đồ hầu gái, đem một người đàn ông cao to lực lưỡng, còn sống sờ sờ ném ra ngoài. Quả thật cứ như xem kỹ xảo điện ảnh chỉ trong phim mới có.
Miệng của Cung Húc lập tức há hốc thành hình chữ “O”, Diệp Mộ Phàm theo bản năng dụi dụi hai mắt của mình, không cách nào tin được.
"Khục khục ho khan khục..."
Mãi đến khi nghe tiếng ho khan vô cùng suy yếu của Trương Uy, những thủ hạ xung quanh hắn mới phản ứng lại được, cuống quít chạy về phía hắn.
"Lão đại!"
"Lão đại, ngài không sao chứ?"
...
Đệt! Đây rốt cuộc là tình huống gì? Một con nhóc hầu gái lại có thể một chiêu đem lão đại đánh bay!
Vẻ mặt của mọi người nhìn cô bé kia đều có chút kinh sợ, vạn vạn không ngờ tới, cô bé này lại có thể khủng bố đến như vậy...
Trương Uy che ngực, sắc mặt âm trầm đến cực hạn. Làm...làm sao có thể? Hắn lại có thể bị một tiểu nha đầu đánh bại?
Hắn làm sao có thể chịu đựng được loại khuất nhục này...
"Bắt lấy cho tao... Bắt lấy con nha đầu chết tiệt! Tất cả đều lên cho tao!"
Dù thân thủ con nhóc không tệ, nhưng cũng chỉ có một người mà thôi!
"Mịa! Con nhóc chết tiệt này! Cùng tiến lên!"
Đám côn đồ cùng hô hào, nhất thời cùng nhau nhào về phía Kiều Kiều…
"Vút…" Tên có hình xăm trên cánh tay đấm thẳng một đấm về phía Tiểu Loli.
Tiểu Loli nhẹ nhàng đưa tay ra, nắm được cổ tay hắn, một giây kế tiếp...
"A a a ——!!!"
Không bao lâu sau trong phim trường, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, cùng với đó là tiếng xương vỡ vụn không ngừng làm cho người ta rợn cả tóc gáy, một trong số những cây cột nhà bị đập vào mạnh đến mức bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Đám người Diệp Mộ Phàm thấy hễ cứ ai lao đến liền bị đánh văng, ban đầu là kinh sợ, dao động, cuối cùng đã biến thành kinh hoàng…
Cung Húc càng nhìn càng sợ hãi, nhất thời rống to, "Con...con mịa nó... Chuyện này... Em gái à... à không... Lão Đại... đừng đánh... đừng đánh nữa... Đủ rồi! Đánh tiếp nữa là có án mạng đấy!"
Có điều đối phương đã hoàn toàn không nghe được, trong trạng thái này, bên trong ánh mắt cuồng bạo kia là sự khát máu đến mức đầy hưng phán, quả thật khiến cho người ta rợn cả xương sống, giống như xem phim kinh dị ngoài đời thật vậy.