Chương 1170
“Anh ta chỉ lo lắng tôi làm ba anh ta bị thương thôi, cho tôi hai mươi phút, nếu tôi khiến ông cụ tỉnh lại được thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, anh lui xuống đi”
“Nhưng mà…”
“Hạ Tứ, anh làm vậy là vì nghi ngờ y thuật của tôi sao? Có muốn gọi điện thoại hỏi anh Hạ của anh về trình độ của tôi không?” Tô Nhược Hân đã nắm mười mấy cây kim bạc trong tay, lúc này ánh mắt cô vẫn dừng lại trên người ông cụ nhưng lời cất lên lại đang giáo huấn Hạ Tứ.
Hạ Tứ nào dám gọi cho Hạ Thiên Tường chứ, có cho anh ta mười lá gan thì anh ta cũng không dám nghỉ ngờ y thuật của Tô Nhược Hân, chỉ có điều cứ để mặc người đàn ông kia kề dao găm vào cổ Tô Nhược Hân mà anh ta lại không làm gì cả, khiến anh ta không đồng ý.
Vì vậy, anh ta cũng lấy một con dao găm từ trong người ra, rồi kề vào cổ người đàn ông.
Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng đầu nhìn Hạ Tứ, sau đó lại nhìn xuống con dao găm trên cổ mình, anh ta không nhúc nhích, nhỏ giọng xì xà xì xô câu gì đó với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không thèm để ý, cô đột nhiên đưa tay xé rách áo choàng của ông cụ, để lộ ra bộ ng ực đen kịt bên trong.
Hạ Tứ căng thẳng.
Có cảm giác như ông cụ chỉ thoát khí ra chứ không hề nạp khí vào.
Tưởng chừng như có thể tắt thở và tử vong bất cứ lúc nào.
Gặp phải một ông cụ sắp chết như vậy, anh ta thực sự toát mồ hôi thay Tô Nhược Hân.
Cũng toát mồ hôi thay cho nhóm người bọn họ.
Nếu không cứu sống được, có lẽ tất cả bọn họ đều sẽ chết.
Anh lo lắng chĩa con dao găm vào người đàn ông, người đàn ông kia vẫn tiếp tục kề con dao găm vào cổ Tô Nhược Hân.
Cảnh tượng này hết sức quái dị khi đập vào mắt mấy người trên xe.
Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng cả.
Ngay cả Hạ Thiên Hương dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, giờ phút này cô ta ngoan ngoãn nép vào cửa xe không phát ra tiếng động nào.
Tim của mấy người bọn họ đã nhảy lên đến cổ họng.
Thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
Tô Nhược Hân đã ra tay.
Hơn chục cây kim bạc nhanh chóng hạ xuống.
Trong nháy mắt, tất cả các cây kim đều đâm trên ngực ông cụ.
Cùng lúc đó, khi mũi kim đầu tiên của cô rơi xuống, con dao găm trên cổ cô từ từ ấn xuống, trên chiếc cổ trắng ngần của Tô Nhược Hân lập tức xuất hiện một vết đỏ.
“Bác sĩ Tô… Cô y tá ngồi ở ghế phụ nhìn thấy rõ ràng như thế nên thực sự bị dọa đến mất hồn mất vía.
“Hạ Tứ, đừng cử động” Tuy nhiên, Tô Nhược Hân hoàn toàn không có thời gian để ý đến tiếng kêu kinh sợ của cô ấy, cô dứt khoát cảnh cáo Hạ Tứ đừng cử động.
Hạ Tứ nào dám động đậy, tay anh ta bắt đầu run rẩy, còn cắn chặt răng đè lên cổ người đàn ông đó, đồng thời ánh mắt vẫn luôn dán vào con dao găm trong tay người đàn ông không được dùng sức thêm nữa, nếu không chỉ cần dùng sức cứa một cái thì đầu Tô Nhược Hân sẽ lìa khỏi cổ mất.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, Hạ Tứ đã muốn phát điên rồi.
Hạ Tứ muốn nhúc nhích nhưng lại không dám.
Anh ta sợ nếu mình động đậy, nếu anh ta cắt đầu người đàn ông đó thì Tô Nhược Hân cũng sẽ…