Chương 1318
Không hề cảm thấy đau.
Sau đó, sau khi rắc thuốc xong thì vết thương không còn đau nữa rồi.
Xong xuôi, Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ở gần cô, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như băng, đây đúng là thực sự tức giận rồi.
Cô vươn tay nhéo quai hàm anh: “Hạ Thiên Tường, lẽ nào gặp phải tình cảnh như thế này anh sẽ thấy chết mà không cứu sao?”
“Không cứu, còn sống không tốt à? Còn sống thì sẽ cứu được nhiều người hơn, không tốt sao?”
“Phụt..” Tô Nhược Hân bật cười: “Hạ Thiên Tường, anh bắt kịp thời đại như thế này từ khi nào thế?” Câu hỏi này thực sự rất sành điệu.
“Đừng đánh trống lảng.” Hạ Thiên Tường hất tay cô ra, bây giờ khuôn mặt anh chỉ toàn là sự đấu tranh giai cấp.
Bộ dạng của mất tự nhiên của Hạ Thiên Tường làm Tô Nhược Hân không nhịn được mà khẽ mỉm cười: “Được rồi, anh nói rất đúng, anh nói đúng hết, còn sống rất tốt, còn sống và cứu thêm nhiều người nữa lại càng tốt hơn. Nhưng em làm thế là vì anh vẫn đang ở đây, thế nên em mới có thể xác định mình chắc chắn sẽ còn sống.”
“Lần sau em sẽ không bao giờ mù quáng đi cứu người nữa.” Giọng điệu của cô nàng êm dịu như đang nịnh nọt, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn hoàn toàn bất động.
“Ừ ừ, em nhớ kỹ rồi.” Tô Nhược Hân cười ngọt ngào, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ của chiếc xe địa hình, là kính màu nâu, chắc chắn loại kính này chỉ có người ở bên trong mới nhìn được tình hình bên ngoài, còn người ở ngoài tuyệt đối không thấy được bên trong, cô lập tức hôn lướt một cái lên mặt Hạ Thiên Tường: “Như vậy được chưa?”
“Không được” Kết quả, đổi lại là giọng của Hạ Thiên Tường càng lạnh hơn.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân xụ xuống, Sam ở bên ngoài còn đang đợi lên xe, cô bé đói bụng lắm rồi, nhất định phải mau mau đi đến thị trấn mua chút đồ ăn lỏng cho cô bé, nếu không sẽ đói bụng lắm.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ của Tô Nhược Hân, lúc này đôi mắt của Hạ Thiên Tường mới dần trở nên ấm áp: “Vừa nãy em qua loa quá.”
“Chỉ là do anh thấy em qua loa quá thôi hả?” Cô tưởng anh không muốn tha thứ cho cô.
“ừ”
Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn đôi mắt đã dịu lại của Hạ Thiên Tường, sau đó nghiêng mặt, áp cánh môi đỏ mọng vào, hai đôi môi lập tức chạm vào.
nhau.
Đó là một xúc cảm lạnh như băng, còn có cả hương vị chỉ thuộc về người đàn ông này.
Hơi thở ấy vô cùng nam tính, làm cho Tô Nhược.
Hân trầm mê, nhưng cô lại dời môi đi trong nháy mắt, bên ngoài còn người đang đợi. Cô có cảm giác như đang ôm hôn ở trên phố, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
Gô hơi ngồi thẳng người, bàn tay nhỏ bé đẩy Hạ Thiên Tường: “Anh sang ghế phụ ngồi đi.”
“Tô Nhược Hân…” Lần đầu tiên Hạ Thiên Tường gọi đầy đủ tên của Tô Nhược Hân.
“Chẳng lẽ anh muốn ngồi chung một chỗ với tụi con gái bọn em?”
“Anh ngồi giữa em.” Hạ Thiên Tường không muốn rời khỏi Tô Nhược Hân, nửa bước cũng muốn.
Hàng phía trước với phía sau cũng không được.
“Chậc, vậy anh nói xem phải để ai ngồi ở ghế phụ đây? Sam là trẻ con, ngồi ghế phụ là sai luật đó, còn nếu mẹ Sam ngồi đấy thì ai ôm Sam? Chẳng lẽ em ôm hả? Hay là anh?” Tô Nhược Hân đành phải thuyết phục anh bằng lý lẽ, cô bị thương, không tiện bế Sam.