Chương 930
Tuy nhiên, sự mừng rỡ ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh nghiêm mặt lại ngay: “Tô Nhược Hân, có phải em không muốn chăm sóc anh không?” Anh cứ tưởng phải qua mấy ngày nữa vết thương mới khá hơn.
Thế là anh sẽ được cô kề bên chăm sóc mấy ngày.
Nào ngờ thoáng cái cô đã trị khỏi bệnh cho anh rồi.
“Anh nói vậy là sao?” Tô Nhược Hân chưa bắt sóng được ngay.
“Anh khỏe lại rồi thì em không cần phải chăm sóc anh nữa còn gì.”
“À. Hạ Thiên Tường, trong đầu anh toàn chứa cái gì không vậy hả! Em biết hai chữ y đức viết như nào, em chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho anh thôi, đâu có nghĩ nhiều như thế” Cô thật sự không phải vậy mà.
“Thế sao trước đây em không dùng phương pháp châm cứu đó mà giờ mới dùng?” Nếu như cô dùng từ hôm qua thì anh đã khỏe hơn từ đời nào rồi.
Nên đương nhiên anh phải hỏi cho ra lẽ vì sao cô lại kéo dài đến hơn một ngày mới dùng.
Tô Nhược Hân mỉm cười, nhấn vào trán Hạ Thiên Tường: “Anh nhớ lại cảm giác bị đâm kim hồi nãy đi, thích không?”
“Thích.” Hạ Thiên Tường cắn răng trả lời.
Có điều, anh cũng rất khâm phục khả năng châm cứu của Tô Nhược Hân.
Ban đầu anh tưởng cô chỉ muốn hành hạ anh, trừng phạt anh vì chuyện anh đã làm chuyện đó với cô trước khi bị thương.
Hóa ra cô chỉ muốn chữa trị cho anh mà thôi.
“Thích thật à? Hạ Thiên Tường, bớt cứng đầu với em đi, anh thích hay không em đều biết hết. Nói đi, có đau không?”
“Đau.” Bị cô gái nhỏ vạch trần, Hạ Thiên Tường đành thừa nhận.
“Thế… cái đó… Tô Nhược Hân mở lời nhưng không sao thốt được câu hỏi tiếp theo.
Dù đã cùng trải qua với Hạ Thiên Tường nhưng cô vẫn không thể can đảm nói ra.
“Cái đó là cái gì?” Thấy Tô Nhược Hân đỏ mặt, Hạ Thiên Tường hiểu ra ngay lập tức, gặng hỏi không chút khách sáo.
“Là… là cơ thể anh có phản ứng đó.” Tô Nhược Hân càng nói giọng càng nhỏ dần, nhỏ đến nỗi ngay cả cô cũng không nghe thấy rõ.
“Ừm, có thì có đấy, hóa ra anh chảy máu mũi là do em chứ không phải do anh à?” Vừa nói, Hạ Thiên Tường vừa tiến gần hơn một bước, nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân không cho cô lùi lại để tránh né mình.
“Cũng… không phải do em, mà là… do kim đấy, vì phương pháp châm cứu này sẽ vừa gây đau vừa kích thích cơ thể nên hôm qua em mới không lấy ra dùng cho anh.”
Nghe Tô Nhược Hân nói vậy, bấy giờ Hạ Thiên Tường mới hơi nguôi giận: “Thế là hôm qua em làm vậy vì không muốn anh đau?”
“Có thể nói là vậy.” Tô Nhược Hân lí nhí nói, thật ra cô không muốn thừa nhận là bao.
“Rõ là vậy rồi.” Kết quả là anh chàng này vênh váo thấy rõ, gương mặt vốn vô cùng tối tăm lúc này cũng sáng sủa hơn.Đọc tại Truyenone.com để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Nhận ra Hạ Thiên Tường ngày một gần mình hơn, mùi hương nam tính đặc biệt của anh lan tỏa trong từng hơi thở, Tô Nhược Hân hoảng hốt, vội vàng lên tiếng: “Hạ Thiên Tường, sở dĩ em sử dụng phương pháp châm cứu này với anh là vì em tin tưởng anh, tin anh là một người kiên định, sẽ chịu đựng được, chắc chắn sẽ không cựa quậy nhiều. May mà anh không làm em thất vọng. Ban đầu em cứ ngỡ anh chỉ kiên trì được tối đa mười lăm phút thôi, ai ngờ anh lại chịu đựng đến nửa tiếng đồng hồ. Anh đừng xem thường mười lăm phút sau đó, nếu như anh chỉ vượt qua được mười lăm phút đầu thì bây giờ cùng lắm là anh chỉ hết đau, động đậy được thôi, cuối cùng anh đã kiên trì thêm mười lăm phút nữa nên giờ anh đã hoàn toàn lành lặn rồi.”