Chương 10:
"Cách này thực sự có tác dụng không?"
Sau lần thứ ba mươi ba đưa cô gái mà Phó Hoài đã sắp xếp về nhà, tôi bắt đầu mất bình tĩnh, bực bội giật cà vạt.
Khoảng thời gian này, Thích Nhược được công ty cử đi công tác xa, tôi đã khoảng một tháng chưa gặp anh ấy.
Thế nhưng Phó Hoài lại bắt tôi đều đặn cùng cô gái mà cậu ta sắp xếp đi ăn, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Đây là cái gì vậy?
Kích thích anh ấy sao?
Nhưng cho dù có làm trò này, cũng phải đợi Thích Nhược trở về rồi mới bắt đầu chứ?
Bây giờ anh ấy đang ở nơi khác, anh ấy không thể nhìn thấy, cũng không biết gì cả.
Tôi đã bày tỏ thắc mắc của mình. Nhưng không ngờ Phó Hoài chỉ cười khẽ, trong mắt lóe lên một vẻ chắc chắn, khẳng định:
"Anh ta sẽ biết thôi."
...
Tôi đã làm theo những gì Phó Hoài nói, cho đến bữa tiệc sinh nhật tuổi hai mươi mốt của tôi.
Những bữa tiệc sinh nhật của giới thượng lưu chưa bao giờ chỉ đơn thuần là để mừng sinh nhật.
Khi mẹ tôi tuyên bố sẽ chuyển 50% cổ phần dưới tên bà cho tôi, phía dưới xôn xao hẳn lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, đầy vẻ dò xét và toan tính.
Họ không ngừng mời rượu tôi, nói những lời xã giao giả tạo.
Những điều này khiến tôi vô cùng chán ghét.
Khi định quay người rời đi, khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng hình quen thuộc, tôi ngước lên, đó là Thích Nhược, người đã không gặp hơn một tháng.
Anh ấy có vẻ đã vội vã chạy đến, làn da trắng bệch giờ ửng hồng, thở dốc.
Ánh mắt chạm nhau, trái tim tôi bỗng chùng xuống, rõ ràng chỉ mới xa nhau hơn một tháng, nhưng những đêm ân ái triền miên dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Chân tôi vô thức muốn bước về phía anh ấy, nhưng Phó Hoài đã nắm lấy cổ tay tôi, khiến tôi bừng tỉnh, buộc bản thân phải thu lại ánh mắt.
"Nhẫn nhịn một chút đi, anh cả."
Phó Hoài nói bằng giọng chỉ có hai chúng tôi nghe thấy.
Cùng lúc đó, Thích Nhược cũng đến bên cạnh tôi:
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Yến."
Anh ấy đưa cho tôi một hộp quà.
Tôi định nhận lấy thì Phó Hoài đã khoác vai tôi, nói với giọng chỉ ba chúng tôi nghe thấy: "Yến Tử, Tiểu Dao đến tìm cậu rồi kìa, còn không mau đi!"
"Tiểu Dao?"
Giọng của Thích Nhược vang lên, giây tiếp theo ánh mắt anh ấy hướng về phía tôi.
"Đúng vậy, Tiểu Dao, bạn gái của Yến Tử."
'Cạch.'
Hộp quà rơi xuống đất.
Gương mặt Thích Nhược không còn một giọt máu, đôi môi tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được, và thoáng qua một nét buồn bã.
"Bạn gái à..."
Anh ấy lẩm bẩm, rồi nở một nụ cười, gượng gạo và tan vỡ.
Trái tim tôi đột nhiên nhói lên một cơn đau dữ dội, suýt chút nữa không kìm được, muốn giải thích với anh ấy là không phải, tôi không có bạn gái, người tôi thích từ trước đến nay chỉ có mình anh ấy.
Nhưng không có cơ hội.
Bởi vì Phó Hoài đã đẩy tôi đi.
Giây cuối cùng rời đi, tôi ngoảnh lại, dáng hình Thích Nhược trong tầm mắt thật cô đơn, lạc lõng, khiến tôi run rẩy không thôi, trong lòng dâng lên một vị đắng chát.