Chương 11:
"Anh ấy yêu mình phải không, nếu không thì tại sao lại có vẻ mặt đó?"
Gió đêm thổi qua, đã hơi lạnh.
Phó Hoài nhìn tôi, vỗ vai tôi, giọng có chút bất lực: "Được rồi được rồi, yêu yêu yêu, anh nhất định sẽ giúp em theo đuổi."
Cách đó không xa có một cô gái đang đứng.
"Giản Dao."
Giản Dao, chính là Tiểu Dao trong lời của Phó Hoài, cũng là cô gái mà anh ta sắp xếp cho tôi.
Lời của Phó Hoài vừa dứt, Giản Dao đã quay đầu lại.
Chiếc váy trắng bay trong gió, cô ấy đang bước về phía chúng tôi.
"Phó thiếu, Ngu thiếu."
Chúng tôi gật đầu.
Theo lời Phó Hoài, gia đình Giản Dao luôn muốn ép cô ấy kết hôn với người khác, nhưng cô ấy không đồng ý, Phó Hoài đề nghị sau khi chuyện thành công sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài, hai người cứ thế đạt được thỏa thuận.
Sau khi Phó Hoài dặn dò chúng tôi phải làm gì, vẻ mặt anh ta có chút không tự nhiên, chốc lát liền chào tạm biệt chúng tôi.
Tôi ngước nhìn, trên hành lang từ lúc nào đã xuất hiện bóng dáng một người đàn ông tóc dài.
Phó Hoài đi về phía anh ta, hai người sánh bước bên nhau, mười ngón tay đan chặt.
Tôi thu lại ánh mắt, có chút hiểu ra: Hóa ra là người tình đến, trách sao lại phải đi.
Gió thổi từ mặt hồ đặc biệt lạnh, tôi và Giản Dao im lặng, đi cùng nhau một lúc sau cô ấy đột nhiên dừng lại, tiến gần đến tôi.
"Làm sao thế..."
Không đợi tôi nói hết, cô ấy nắm lấy cánh tay tôi rồi nhón chân, ghé sát lại, giọng chỉ có hai chúng tôi nghe được:
"Đừng động đậy."
Tư thế này nhìn từ phía sau giống hệt như đang hôn nhau.
Tôi có chút không thoải mái, trong lúc mơ hồ, phía sau dường như có thêm một ánh mắt.
Lạnh lẽo, dính nhớp, như một con rắn độc, khiến da đầu tê dại.
Một lúc sau, cô ấy đặt một phong bì căng phồng vào tay tôi, rồi buông tôi ra.
Tôi quay đầu lại, muốn tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt ban nãy, nhưng phía sau trống rỗng, cứ như mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.