Cố Ý Dụ Dỗ

Chương 12:

Chương 12:
Một lúc sau, tôi tiễn Giản Dao rời đi.
Khi quay lại, trong bữa tiệc đã không còn bóng dáng Thích Nhược, Phó Hoài cũng không có mặt.
Tôi lười phải đối phó với những lời mời rượu của mọi người, đi loanh quanh một cách chán nản.
Khi đi ngang qua phòng nghỉ, thấy cửa chỉ khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong, ban đầu tôi không định để ý, nhưng khi nghe thấy một cái tên quen thuộc, tôi chợt dừng lại.
Giọng một người đàn ông truyền đến, ngữ khí mang vài phần khinh thường:
"Thích Nhược? Cậu nói anh ta dựa vào cái gì mà giành được dự án này thế?"
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: "Cậu nhìn xem anh ta trông thế nào, Hoàng tổng lại thích anh ta như vậy, cậu nói xem sao?"
Hoàng tổng là cấp trên của Thích Nhược.
Người đàn ông bên cạnh liền hiểu ra, tặc lưỡi một tiếng:
"Trách sao, trách sao. Đáng tiếc thật, trong phòng ban còn có nhiều cô gái thích anh ta như vậy, không ngờ anh ta lại là người như thế."
Mối quan hệ giữa bác Thích và mẹ tôi vẫn chưa được công khai, nên việc Thích Nhược là anh kế của tôi, họ đương nhiên không biết.
Nhưng Thích Nhược quả thật là dựa vào năng lực của bản thân để vào công ty.
Tôi đã từng thấy cảnh anh ấy thức trắng đêm vì một bản kế hoạch, cũng từng thấy dáng vẻ anh ấy uống rượu đến đau dạ dày vì xã giao.
Tôi từng hỏi anh ấy tại sao lại cố gắng đến thế, anh ấy chỉ cười, ngữ khí vô cùng dịu dàng và kiên định:
"Vì muốn rút ngắn khoảng cách giữa anh và Tiểu Yến một chút."
Một người như vậy, sao có thể là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích như lời người đàn ông kia nói!
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, tôi định đẩy cửa bước vào thì những lời nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến cả người tôi cứng đờ.
"Không phải sao," giọng người đàn ông hạ thấp xuống, mang theo ý vị buôn chuyện, "Tôi vừa thấy Hoàng tổng ôm Thích Nhược, bọn họ chắc chắn có giao dịch gì đó..."
'Rầm!'
Cánh cửa bị tôi đạp mạnh ra.
"Ngu... Ngu thiếu."
Hai người đàn ông dường như không ngờ tôi lại xuất hiện, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
"Thích Nhược ở đâu?"
Người đàn ông ban đầu nhắc đến Thích Nhược run rẩy trả lời: "Bị Hoàng tổng đưa đi rồi... đi về phòng của ông ta."
Tôi lập tức chạy ra ngoài, cảm xúc lo lắng lập tức bao trùm lấy tôi như một con mãnh thú.
Bữa tiệc sinh nhật lần này được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng tư nhân, mỗi người đến đều được bố trí một căn phòng.
Vì sợ chuyện này lan ra bất lợi cho Thích Nhược, nên tôi chỉ dẫn theo vài người đến phòng của Hoàng tổng như lời người đàn ông kia nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất