Comic: Xong Đời, Ta Bị Phụ Sầu Giả Bao Vây!

Chương 14: Clark và câu chuyện kể trước khi ngủ

Chương 14: Clark và câu chuyện kể trước khi ngủ
"Là cha xứ Norma của Giáo hội, chính hắn đã kể cho ta nghe về vùng đất kỳ diệu kia."
Lão Bill lộ vẻ thống khổ, "Ta biết chuyện đó không bình thường, nhưng cuối cùng ta vẫn muốn nhìn thấy Caesar vui vẻ ở bên cạnh ta."
"Ông nói cha xứ Norma?"
Peter nhíu mày.
Chẳng phải vị cha xứ chủ trì tang lễ của Lewis sao?
"Là một người thuộc về thần chức, chẳng lẽ hắn không biết, việc này là một sự báng bổ đối với Thượng Đế mà hắn tin tưởng sao?"
Lúc này Peter không khỏi nghi ngờ, liệu vị cha xứ có phải là giả hay không, hoặc thậm chí là không hề có tín ngưỡng?
"Ta không biết."
Lão Bill lắc đầu, "Ngày thường cha xứ Norma là một giáo đồ thành kính, có lẽ hắn không muốn thấy ta bị dày vò trong đau khổ."
"Đau khổ và cái chết là một phần của cuộc sống, từ bỏ chúng chính là từ bỏ bản thân cuộc sống."
Peter nói rồi đứng lên, tiện tay thu lại tấm ảnh.
Thấy Peter chuẩn bị rời đi, lão Bill thở phào nhẹ nhõm, đứng lên tiễn ra cửa.
Ông ta thực sự sợ rằng cuộc nói chuyện sẽ kéo dài không dứt.
"Nếu sau này tôi nghĩ ra điều gì đó."
Peter nói với ông ta, "Tôi sẽ đến thăm."
Lão Bill bất đắc dĩ gật đầu, "Đương nhiên rồi."
...
Nông trại Padraic.
Sau bữa tối, Peter kinh ngạc nhìn Clark trước mặt.
"Con nói, con muốn ta đọc truyện cho con nghe, Clark?"
Anh không ngờ Clark lại muốn anh đọc truyện cho mình.
Ahome thường yêu cầu anh đọc sách trước khi đi ngủ.
Nhưng kể từ khi Ahome lớn hơn, gần đây cậu bé rất ít khi đòi hỏi như vậy.
"Vâng ạ, con muốn nghe chuyện, cha đỡ đầu."
Clark mong chờ nhìn anh.
Peter vốn định tối nay điều tra về cha xứ Norma, nhưng nhìn Clark đang tha thiết mong đợi, cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp.
Cha xứ Norma sẽ không trốn thoát, việc điều tra có thể để hôm khác.
Ahome đang xem TV bên cạnh, nghe thấy Clark bảo Peter kể chuyện, lập tức bĩu môi.
Trong phòng Clark, Peter cầm một cuốn sách.
(Vì Clark thích chơi đùa ở nông trại với Ahome, nên nông trại Padraic cũng có phòng cho cậu.)
——
"Bà ta nói một cách điên cuồng: 'Tôi vừa nghĩ ra một điều, tại sao trước đây tôi không nghĩ tới điều này? Tại sao anh không nghĩ tới điều này?'
'Nghĩ đến cái gì?' ông ta hỏi.
'Còn có hai điều ước nữa,' bà ta gấp gáp đáp, 'Chúng ta mới chỉ ước một điều thôi.'
'Một điều ước chưa đủ sao?' ông ta hỏi một cách giận dữ.
'Không đủ,' bà ta kêu lên một cách cuồng hỷ, 'Chúng ta có thể ước thêm một điều ước nữa, mau quỳ xuống đi, ước cho con trai chúng ta được sống lại.'"
——
Peter đọc cho Clark nghe truyện "Bàn Tay Khỉ" của Jacobs.
Câu chuyện kể về một người lính Anh xuất ngũ, tình cờ có được một Bàn Tay Khỉ ma thuật từ một vị cao tăng Ấn Độ cổ, và nó có thể thực hiện ba điều ước.
Khi kể đến đoạn hai vợ chồng nọ phục sinh đứa con trai đã mất, và hắn gõ cửa liên hồi, Clark sợ hãi co rúm người trong chăn.
"Khụ khụ..."
Peter ho khan một tiếng, nói với Clark: "Có lẽ ta có thể kể cho con nghe một câu chuyện khác, ví dụ như chuyện Ba Chú Heo Con, hoặc là Cô Bé Lọ Lem, Clark."
Những câu chuyện mang màu sắc u ám như vậy, vốn không nằm trong danh sách những câu chuyện kể trước khi ngủ của Clark.
Nhưng không hiểu vì sao, Clark bỗng nhiên yêu cầu anh đọc chương truyện này.
Mặc dù anh cũng nhận thấy chương "Bàn Tay Khỉ" có một vài điểm tương đồng với những câu chuyện đã xảy ra ở thị trấn nhỏ Smallville.
"Cha đỡ đầu."
Clark thò đầu ra khỏi chăn, "Ước nguyện của Bàn Tay Khỉ có thực sự phải trả giá đắt không ạ?"
"Không, Clark, bản thân ước nguyện không có giá đắt, nhưng lòng tham thì có cái giá của nó."
Clark nghi hoặc hỏi: "Ông White tham lam sao ạ? Có thể là họ rất sợ hãi, tại sao họ vẫn muốn tiếp tục ước nguyện ạ?"
Peter hạ cuốn sách xuống, "Clark, sợ hãi là một trong những cảm xúc mà con người vĩnh viễn khó có thể chế ngự, mọi người vừa trốn tránh nó trong thâm tâm, lại vừa để bản thân mình lén lút quan sát cái niềm vui ghê tởm mà nó mang lại."
"Gia đình ông White cũng vậy, tuy trong lòng họ ẩn chứa sự chán ghét và sợ hãi cái ác mà 'Bàn Tay Khỉ' đại diện, nhưng sâu thẳm bên trong lại là lòng tham đối với tiền tài khó có thể che giấu."
Clark thò đầu ra, rúc vào bên cạnh Peter, học theo điệu bộ của Peter thở dài nói: "Con người thật phức tạp!"
"Con nói đúng, con người là một mâu thuẫn thể."
Peter hỏi Clark: "Con có thể nói cho ta biết, tại sao hôm nay con lại muốn ta kể chuyện không? Clark."
"Con..."
Clark do dự một chút, tiến lại gần Peter hơn, "Ba à, con có thể kể cho ba một bí mật."
"Bí mật gì?"
"Con... Lúc trước ở nhà thờ, bị Ahome lôi kéo, con đã nhìn thấy cậu bé nằm trong quan tài."
Trên mặt cậu bé lộ vẻ mê mang và sợ hãi, "Vào lúc chạng vạng tối, con dường như lại nhìn thấy cậu ấy."
"Con nói là Terry nhỏ?"
"Con không biết tên cậu ấy, nhưng con thực sự đã nhìn thấy cậu ấy, mặt cậu ấy rất trắng, và đôi mắt rất kỳ lạ."
Clark miêu tả lại cảnh tượng mà cậu bé đã nhìn thấy.
"Mẹ kéo con và Ahome đến nhà dì Nier, khi đi qua nhà Lewis, con đã nhìn thấy cậu ấy, ngay ở sau tấm rèm, mắt và tai con dạo gần đây luôn có thể thấy và nghe được những vật ở rất xa."
"Cho nên... Con nhớ đến câu chuyện 'Bàn Tay Khỉ' mà Ahome đã kể, Ahome nói rằng đó là câu chuyện về người chết sống lại."
Cậu bé có chút hối hận.
Thì ra câu chuyện lại đáng sợ đến vậy!
Peter nghe Clark nói, khẽ gật đầu, "Vậy ra Clark, việc xem phim kinh dị trước đây, không phải con kể lại cho Ahome, mà là chính bản thân thằng bé đã xem trộm, đúng không?"
Clark nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Peter, vô thức gật đầu, "Vâng ạ."
Peter có chút khó chịu.
Thằng nhóc Ahome này đúng là ba ngày không đánh, trèo lên đầu lật ngói.
Xem ra mình cần phải hảo hảo chỉnh đốn thằng bé.
Lắc đầu, tạm gạt những suy nghĩ trong đầu, anh nói với Clark: "Có lẽ con đã nhìn lầm, Clark, người chết không thể sống lại, bởi vì cái chết là một điều thiêng liêng, nó không thể đảo ngược."
"Con hiểu rồi ạ."
Clark lập tức suy luận: "Giống như ông bà White, con của họ chết là chết, không thể trở về được nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ, đúng không ạ?"
"Đúng vậy, nghịch chuyển cái chết sẽ gặp phải trừng phạt, giống như gia đình ông White."
Peter xoa đầu Clark, "Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải ra bãi ngựa cưỡi ngựa."
Nghe thấy cưỡi ngựa, Clark lập tức tỉnh táo hẳn, "Cảm ơn ba!"
"Két..."
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Peter đi dọc hành lang về phòng mình.
Terry nhỏ đã trọng sinh sao?
Nhanh chóng như vậy, quả là vượt quá dự liệu của anh.
...
Sáng sớm hôm sau, Peter đang làm món trứng ốp la.
Bữa sáng của anh ngoài món ăn đơn giản này ra, những món khác đều đạt trình độ "xử lý hắc ám".
Đang lo lắng có nên thuê một đầu bếp chuyên nghiệp hay không, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Peter, có chuyện không hay rồi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất