Comic: Xong Đời, Ta Bị Phụ Sầu Giả Bao Vây!

Chương 29: Ta không phải tới để hỏi tội sao?

Chương 29: Ta không phải tới để hỏi tội sao?
Tàn nhang nam hài tựa hồ cảm ứng được điều gì đó, liền mãnh liệt xoay đầu lại.
Kết quả là hắn còn chưa kịp thấy rõ bóng đen phía sau lưng thì đã bị đẩy mạnh về phía trước một cách thô bạo.
Thân thể mất đi cân bằng, hắn kinh hãi ngã nhào xuống dưới.
"Bành!"
Thân thể rơi xuống đất, va chạm mạnh tạo ra một tiếng động nặng nề.
Cánh tay chạm đất trước tiên, phảng phất như bị gãy lìa, đau đớn tột cùng.
Hắn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chỉ cần khẽ động đậy thôi liền cảm thấy toàn thân đau nhức.
Nước mắt và nước mũi trong chớp mắt trào ra.
Hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ ảo, hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng người đang đứng ở cầu trượt.
Ahome cúi đầu nhìn xuống tàn nhang tiểu mập mạp đang nằm bẹp dưới đất nỉ non, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
...
Đêm tối.
Nông trang Padraic.
"Thật không thể tin được, hắn lại dám làm ra cái loại chuyện này!"
Mẫu thân của tàn nhang tiểu mập mạp, sắc mặt đỏ bừng chỉ thẳng vào Ahome đang đứng bên cạnh, lớn tiếng nói: "Hắn đã đẩy Dahl trực tiếp xuống cầu trượt, đây là hành vi mưu sát!"
"York nữ sĩ, Johnan không thể nào làm cái loại chuyện đó."
Peter bình tĩnh đáp: "Hắn không phải là loại người như vậy, có lẽ là Dahl tự mình bị ngã."
Vào bữa tối, mẫu thân của tàn nhang tiểu mập mạp, người vừa bị đẩy xuống cầu trượt, dẫn theo đứa con trai với cánh tay băng bó, hùng hổ tới để hỏi tội.
Peter đương nhiên biết thừa là Ahome đã gây ra chuyện này.
Biết là biết, nhưng hắn nhất định sẽ không thừa nhận.
Dù sao thì thằng nhóc này cũng đã làm không tệ.
Vừa báo thù cho Clark, lại vừa trừng phạt kẻ bắt nạt người.
Nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trong lòng tự nhủ, ngươi nên vui mừng vì đã không gặp được Ahome của kiếp trước.
Thằng nhóc này ở kiếp trước đã bắt những kẻ bắt nạt mình, rồi cắt chúng thành từng mảnh nhỏ.
York nữ sĩ không hề chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Peter, bà ta nghe thấy Peter nói rằng Dahl tự ngã, liền không nhịn được nữa.
Bà ta gầm gừ và quát lớn Peter: "Vậy ý của ngươi là ta đang nói dối sao?"
"Ực!"
Clark đứng bên cạnh Ahome, cùng nhau nghênh đón cơn mưa nước bọt từ người phụ nữ đang giận dữ, cậu khẩn trương nuốt nước bọt.
Cậu vụng trộm liếc nhìn Ahome đang cúi gằm mặt, và phát hiện đối phương không hề biểu lộ cảm xúc gì.
"Tôi không hề nói như vậy, York nữ sĩ, tôi chỉ muốn nói với bà rằng không có ai tận mắt chứng kiến việc Johnan đẩy Dahl xuống cầu trượt cả, nhưng việc Dahl đẩy ngã Clark ở hành lang trường học thì đã có rất nhiều người nhìn thấy."
Giọng Peter trở nên nghiêm túc hơn, "Trước khi có bằng chứng xác thực, chúng ta nên tạm gác chuyện đó sang một bên, và cùng thảo luận về những sự việc đã có chứng cứ rõ ràng trước thì hơn, bà thấy sao?"
York nữ sĩ nghe Peter nói vậy thì có chút bối rối, bà ta liếc nhìn tiểu mập mạp.
"Dahl, con có thực sự làm như vậy không?"
Dahl vừa định mở miệng phủ nhận, nhưng khi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt có phần đáng sợ mà Peter đang hướng về phía mình, cậu ta lập tức nuốt lại những lời định nói.
Cậu ta cúi đầu xuống, lúng túng nói: "Con... Con chỉ là không cẩn thận."
"Không, không, đó không phải là không cẩn thận, nếu như không cẩn thận, con phải đỡ người ta dậy rồi xin lỗi chứ, nhưng con không những không xin lỗi, mà còn nói những lời quá đáng, đúng không?"
Peter đứng lên, ánh mắt đầy áp bức nhìn thẳng vào tiểu mập mạp, "Dahl, nói dối không phải là một đức tính tốt."
Dahl không hiểu vì sao, cứ mỗi khi nhìn thấy ánh mắt của Peter là cậu ta lại cảm thấy sợ hãi.
Vì vậy, dưới uy áp của Peter, cậu ta đành phải thừa nhận hành vi bắt nạt Clark của mình.
"Con... Con không cố ý."
"Ừm, ta chấp nhận lời xin lỗi của con, Clark, còn con thì sao?"
Peter hài lòng chuyển ánh mắt về phía Clark.
Clark ngơ ngác nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, cho đến khi Peter chuyển chủ đề sang cậu, cậu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng và "A" một tiếng.
"Vâng, vâng ạ, con cũng chấp nhận lời xin lỗi của Dahl."
Dahl nhìn vẻ mặt có vẻ ngây ngô chất phác của Clark, gãi gãi đầu, không hiểu sao mình lại ngốc nghếch, hồ đồ mà đi xin lỗi như vậy?
"York nữ sĩ, tôi nghĩ Dahl đã biết lỗi rồi."
Peter dùng một giọng điệu thành khẩn nói: "Chúng ta nên cho bọn trẻ cơ hội để sửa sai, tôi hy vọng bà sẽ không trừng phạt nó vì hành vi bắt nạt của nó."
York nữ sĩ: "..."
Cho đến khi bước ra khỏi nông trang, York nữ sĩ mới sực tỉnh.
Không đúng!
Chẳng phải mình đến đây để hưng sư vấn tội sao?
Tại sao mình lại bị giáo huấn một trận?
Bực bội, bà ta suy nghĩ một hồi, và kết luận rằng tất cả đều là do đồng đội "heo" gây ra.
Nhìn đứa con trai với bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra, bà ta đưa tay ra và véo mạnh vào tai nó.
"Tại sao con lại ngốc nghếch như vậy, cái gì cũng khai ra hết vậy hả?"
Cảm thấy bị "hố", York nữ sĩ dùng sức véo mạnh tai con trai.
Trong bóng đêm đen kịt, vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dahl.
Trong nông trại, Clark dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương đó.
Cậu rùng mình, và nhanh chóng bước về phía Peter.
"Giáo phụ, cảm ơn người, và cả Ahome nữa."
Clark nói lời cảm ơn với hai người.
Cậu cảm thấy giáo phụ thực sự rất lợi hại, chỉ trong chốc lát đã khiến Dahl chủ động xin lỗi mình.
Ban đầu cậu vẫn nghĩ rằng mình sẽ liên lụy Ahome phải chịu một trận giáo huấn, nhưng không ngờ sự việc lại kết thúc như vậy.
Tâm trạng của Ahome dường như không hề bị ảnh hưởng, miệng nhồm nhoàm nhét đầy bánh mì quế, "Ta không phải là để báo thù cho ngươi, Clark."
Hắn không thừa nhận rằng mình làm vậy là để báo thù cho Clark, "Ta chỉ là muốn đánh hắn."
"Vậy là ngươi thừa nhận đã đẩy Dahl xuống cầu trượt?"
Peter nhìn Ahome đang ăn như hổ đói, và hỏi với giọng điệu không thiện cảm.
Cảm nhận được ánh mắt của Peter, động tác ăn uống của Ahome lập tức dừng lại.
"Ba ba, con biết sai rồi ạ."
Một khi ba ba đã mở ra khí tràng đáng sợ, thì phải trực tiếp thừa nhận sai lầm, đó là tín điều sống của Ahome.
"Rất tốt, vậy con đã sai ở đâu?"
"Con sai ở..."
Ahome có chút nghẹn lời, cậu liếc nhìn Clark đang đứng bên cạnh bàn, "Con sai ở chỗ không nên đẩy hắn xuống."
"Ừ, con không nên đẩy hắn xuống."
Peter gật gù, "Con nên giơ nắm đấm lên, đấm cho hắn một quyền vào cái mặt nhỏ nhắn kia, tất nhiên là không được làm hỏng mặt hắn, chỉ cần để hắn cảm thấy đau là được."
Ahome và Clark nghe Peter nói "Không nên đẩy xuống" đều gật đầu.
Nhưng khi nghe đến "Cho hắn một quyền vào mặt" thì cả hai người đồng thời ngớ người.
"Đối với những kẻ bắt nạt người khác, việc nhẫn nhịn chỉ sợ sẽ cổ vũ sự kiêu ngạo của chúng, Clark."
Peter đưa tay xoa đầu Ahome, "Cho nên cách tốt nhất là để chúng nhận thức được hành vi sai trái của mình, Ahome, con đang làm một việc bình thường thôi, cho nên không cần phải lén lút."
"Nhưng giáo phụ..."
Clark nghi hoặc hỏi: "Người không phải đã nói là không cho phép chúng con đánh nhau sao?"
"Đánh nhau không phải là một việc tốt, nhưng đôi khi đánh nhau lại là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, tất nhiên là trừ khi con có cách xử lý tốt hơn."
Clark và Ahome hai người, người hiểu người không gật gật đầu.
"Giáo phụ, tại sao Dahl lại muốn bắt nạt người khác, hắn không biết người bị bắt nạt sẽ khổ sở sao?"
Clark lại đưa ra câu hỏi của mình.
Peter suy nghĩ một chút, rồi nói với cậu: "Bởi vì con người vĩnh viễn không thể đồng cảm một cách trọn vẹn."
"Đồng cảm?"
"Ừm, Clark, con vĩnh viễn không thể thực sự hiểu rõ một người, trừ khi con đi giày của họ, đi trên con đường của họ, đứng ở góc độ của họ để suy xét vấn đề, và thậm chí khi con đi qua con đường của họ, con vẫn sẽ cảm thấy đau khổ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất