Chương 7: Trò chơi bóng rổ giấy vụn
"Ba ba?"
"Ngươi có tâm sự gì sao, Johnan?"
Tại nông trại, vào bữa tối, Peter cùng Ahome chơi trò chơi bóng rổ giấy vụn.
Luật chơi là ai có thể vo tròn giấy vụn rồi ném vào sọt rác trước sẽ thắng.
Đối với Peter, người đã dần dần trở thành siêu nhân, trò chơi này không hề có bất kỳ độ khó nào.
Nhưng vì để trò chơi không mất đi sự thú vị, hắn không hề ném chính xác những cục giấy vào sọt rác mà cố ý ném chúng ra ngoài.
"Có một chút, con cãi nhau với Clark."
Ahome ủ rũ cầm cục giấy ném về phía sọt rác.
"Lạch cạch" một tiếng, cục giấy rơi trúng vào bên trong nhưng vì lực ném của cậu hơi mạnh nên nó nhanh chóng bị bật ra.
Điều này làm cho tâm tình của cậu càng trở nên tồi tệ hơn.
Trước đây, khi chơi trò này với phụ thân, cậu luôn có thể khống chế chính xác độ mạnh yếu khi ném.
Cậu biết sức mạnh của mình có chút lớn, cho nên luôn cố gắng học cách khống chế lực dưới sự giúp đỡ của phụ thân.
"Cãi nhau? Các con cãi nhau vì chuyện gì?"
Peter vo một tờ báo cũ thành một cục, sau đó xoay người lại đối diện với cậu bé Ahome.
Ahome có chút chột dạ nói: "Con đã nói hơi quá lời."
"Vậy nên ngươi cho rằng ngươi đã làm tổn thương nó? Đúng không?"
"Có một chút."
Peter tiện tay ném về phía trước, "Ba" một tiếng, cục giấy ngoan ngoãn rơi vào sọt rác.
Hắn vỗ vỗ tay, "Xem ra vận may đêm nay của ta tốt hơn một chút, ta đã ném trúng ba cái rồi."
Hắn biết vì sao Ahome lại cãi nhau với Clark.
Clark có chút thích quấn lấy Ahome, hễ có chuyện gì đều thích chia sẻ với cậu.
Lần này nó lại đóng vai người mách lẻo, kể cho Peter nghe chuyện Ahome sử dụng mắt Laser, suýt chút nữa đã cắt chiếc ô tô thành hai nửa.
Peter không hề thấy kỳ quái khi Ahome làm ra chuyện như vậy.
Dù sao thì thằng bé này rất thích dùng mắt Laser để gây sự, kiếp trước khi còn bé nó đã từng dùng mắt Laser bắn "gà", thậm chí còn dùng mắt Laser chia cắt một xạ thủ thành hai nửa.
Đồng thời, hắn phát hiện tính cách của Ahome có bao nhiêu vấn đề.
Tuy không đến mức ác liệt như kiếp trước nhưng lại không được ổn định như Clark.
So với Ahome ở tiền thế, thiếu thốn tình yêu, khát khao được chấp nhận và đặc biệt quan tâm đến cái nhìn của người khác về mình, thì hiện tại Ahome cũng có những dấu hiệu như vậy, mẫn cảm và khao khát tình yêu thương.
Ví dụ như, chỉ cần Peter hơi chú ý đến Clark một chút, cậu liền lập tức có cảm giác như mình bị bỏ rơi.
Tính cách của Ahome kiếp trước hỉ nộ vô thường, động một chút là đòi nổ đầu người ta, nhưng ngay sau đó lại giả vờ cười nói một cách tâm bình khí hòa.
Hiện tại, thằng bé này cũng có những biểu hiện tính cách như vậy.
Vừa giây trước còn cười đùa chơi trò chơi, giây sau đã đẩy ngã đánh túi bụi những bạn nhỏ dám nói xấu mình.
Hiện tại, vấn đề không chỉ nằm ở tính cách mà còn có cả ý muốn giết người.
Đối với gã Mỏ Ưng đã uy hiếp mình, hắn cũng đã chuẩn bị tiêu diệt, nhưng không hề mong muốn thực hiện bằng phương thức này.
Dù sao thì phương thức này không chỉ không an toàn mà còn rất dễ bị phát hiện.
Tuy nhiên, hắn vẫn đánh giá cao ý nghĩ bảo vệ mình của Ahome.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, Peter ho khẽ một tiếng rồi nói với Ahome, người đang chìm trong sự uể oải: "Con đã cho rằng mình làm tổn thương Clark, hơn nữa còn ý thức được lỗi lầm này, vậy chứng minh con không hề muốn tình bạn này kết thúc, đúng không?"
Ahome chớp mắt mấy cái rồi đáp: "Dạ."
"Vậy theo con, phương thức giải quyết tốt nhất là gì?"
"Con... Con nên xin lỗi Kent?"
"Chính xác."
"Nhưng mà..."
Ahome do dự nói: "Có lẽ làm như vậy sẽ..."
Cậu muốn nói rằng nếu mình tỏ ra là người sai thì liệu có còn ngẩng đầu lên được không.
Cậu rất quan tâm đến cách người khác nhìn mình.
Peter xoa mái tóc vàng của Ahome, hắn biết đối phương muốn nói gì, "Sẽ không đâu, việc đó sẽ khiến con trông trưởng thành hơn Clark đấy."
Đôi mắt của Ahome lập tức sáng lên, "Ba ba thật sự cho rằng con trưởng thành hơn Clark sao?"
"Đương nhiên."
Tâm trạng uể oải của Ahome lập tức trở nên tốt hơn.
"Ngoài chuyện xin lỗi ra," Peter hỏi Ahome: "Con còn có chuyện gì khác muốn nói với ba không, Johnan?"
Ahome do dự: "Không có, không có gì ạ."
"Thật không?"
Bị ánh mắt sắc bén của Peter nhìn chằm chằm, cậu lập tức có chút chột dạ.
"Con nghĩ... có lẽ con đã làm một vài việc sai trái."
Tuy muốn giấu diếm nhưng cuối cùng cậu vẫn kinh sợ dưới ánh mắt dò xét của Peter.
Peter không chỉ ôn hòa giáo dục cậu mà thỉnh thoảng còn trừng phạt cậu một chút.
Ví dụ như, cấm xem tivi một ngày, hoặc ăn chay trong ba ngày, những hình phạt đó tuy không mang tính thể xác nhưng còn đáng sợ hơn nhiều.
Ahome thà bị Peter đánh cho một trận còn hơn, vì da thịt cậu dày, đánh thế nào cũng không đau.
Thế là, cậu cẩn thận kể lại chuyện mình đã dùng mắt Laser gây ra tai nạn xe cộ cho gã Mỏ Ưng.
"Con đã làm sai sao ạ? Ba ba, Clark nói con đã làm sai."
Ahome có chút mê mang hỏi Peter.
"Không, không nên dùng đúng hay sai để đánh giá sự việc." Peter nói với cậu: "Con muốn làm tổn thương hắn vì hắn đã cố gắng làm tổn thương chúng ta, đúng không?"
"Vâng ạ." Ahome liên tục gật đầu, "Hắn muốn làm tổn thương ba ba."
"Ừ, vậy nên bọn họ đáng bị trừng phạt, thế nhưng con không nên dùng phương thức đó."
Peter cố gắng dạy Ahome những phương pháp khác.
"Một mặt, không phải tất cả những người trong chiếc xe hơi đó đều đáng phải chịu hình phạt tử vong. Mặt khác, làm như vậy rất dễ bị người khác phát hiện."
Peter nói với Ahome: "Khi chưa có đủ sức mạnh, Ahome, con không được để lộ năng lực của mình."
"Con... con biết rồi, ba ba."
Ahome gật gù, có vẻ đã hiểu ra điều gì đó.
"Tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi."
"Ngủ ngon, ba ba."
Ahome nói lời chúc ngủ ngon với Peter rồi chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.
"Đừng quên sữa bò của con, trước khi lên giường nhớ uống hết nhé."
Peter nhắc nhở cậu.
"Dạ, ba ba."
Ahome "đăng đăng đăng" chạy lên lầu.
Có lẽ việc uống sữa đã được khắc sâu trong gen của Ahome.
Bây giờ, Ahome đang lớn lên ở nông trại và có một niềm yêu thích đặc biệt với sữa bò.
Dù Peter không nhắc nhở, cậu cũng sẽ uống một hơi cho hết.
Đợi Ahome lên lầu xong, Peter ngồi xuống, tiện tay lấy ra những lá thư trong email hôm nay.
Tất cả đều là những tờ rơi tuyên truyền nhuộm màu Cơ Đốc giáo và quảng cáo quản lý tài sản của ngân hàng.
Sau khi xem lướt qua, hắn rút ra một tờ cáo phó.
"Lewis. Wilson?"
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ tên người gửi, Peter cau mày.
Đây có vẻ như là anh họ của nguyên chủ?
Từ khi xuyên không đến đây, hắn rất ít khi liên hệ với họ hàng xa, ký ức về những người này đã có chút mơ hồ.
Mở cáo phó ra, hắn phát hiện người anh họ này cũng sống ở thị trấn Smallville.
Con trai út của người anh họ này đã qua đời vì tai nạn xe cộ, tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày kia, đối phương mong muốn hắn có thể đến tham dự.
Tham dự tang lễ sao?
Peter buông lá thư xuống, nhìn ra bóng đêm bên ngoài...