Chương 9: Là ai trộm thi thể?
Ngoài hắn ra, còn có ba người tham gia vận chuyển quan tài hạ táng.
Hai người là cháu trai cường tráng của Lewis, người còn lại là em trai hắn.
"Lúc hạ táng có tình huống dị thường nào không? Hoặc là nói, các người có chú ý tới điều gì khác thường không?"
Cảnh sát Ryan hỏi bốn người.
"Chắc là không có."
Một người cháu của Lewis hồi tưởng lại tình huống lúc đó.
"Lúc ấy chúng tôi đem quan tài hạ táng, Norma, người chủ trì tang lễ, và con trai cao lớn cường tráng của ông ta đứng ở bên cạnh xe tang chờ đợi, tất cả mọi thứ đều rất bình thường."
Cảnh sát Ryan gật đầu, cởi chiếc mũ cảnh sát dính mưa.
"Hiện tại, sự việc đã không còn bình thường nữa. Thị trấn nhỏ Smallville vài năm rồi không gặp phải chuyện như thế này. Trộm cắp thi thể, đây không phải là một tội danh phổ thông."
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt về phía Peter.
"Padraic, anh có gì muốn bổ sung không?"
"Không."
Peter lắc đầu, tỏ ý mình không biết nhiều hơn cảnh sát.
"Thật không?"
Hắn giẫm lên vũng bùn lầy lội, tiến đến gần Peter.
"Vụ xả súng ở siêu thị Walmart lần trước vẫn chưa kết thúc, lần này chúng ta lại phải giao tiếp rồi."
Peter ngạc nhiên nhìn hắn, "Đã sáu năm rồi, cảnh sát Ryan vẫn còn điều tra sao?"
"Đương nhiên, dù bao lâu tôi cũng sẽ bắt được hung thủ."
Hắn liếc nhìn Peter một cái, xoay người lại đội mũ cảnh sát lên.
Peter nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mắt híp lại.
...
Peter lái chiếc Toyota SUV màu đen, đưa gia đình người anh họ trở về.
Ngồi ở ghế sau, Lewis có vẻ hoảng hốt, dường như vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc lớn.
Vợ hắn, Vanessa, thì lộ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi nhìn chồng, dường như muốn nói điều gì đó.
"Tôi rất tiếc vì chuyện này đã xảy ra."
Peter an ủi người anh họ.
"Không sao đâu, Peter, cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi về nhà."
Lewis cố gắng gượng tinh thần, cảm ơn Peter.
Hắn hỏi Peter: "Johnan có khỏe không?"
"Thằng bé rất khỏe, lúc tôi ra ngoài nó đã ngủ rồi."
"Cậu là một người cha tốt, Peter. Ahome không phải con ruột của cậu, nhưng cậu vẫn chăm sóc nó, vì vậy mà cậu đã lỡ dở cả chuyện hôn nhân của mình."
Anh họ Lewis cảm khái nói.
Tuy không giao tiếp nhiều với người em họ này, nhưng anh đã biết từ lâu rằng Peter nhận nuôi một bé trai không hề có quan hệ huyết thống.
"Cũng tốt."
Peter đáp lời cho qua.
Tuy hiện tại hắn còn chưa kết hôn, nhưng dù ở thị trấn nhỏ Smallville, hắn vẫn có không ít "hồng nhan tri kỷ".
Hơn nữa, hiện tại hắn có lẽ cũng có được khả năng trường sinh.
Có lẽ đến khi Ahome lâm vào khủng hoảng tuổi trung niên, hắn vẫn chỉ ở độ tuổi đôi mươi.
Mình có thể sống đến mấy trăm năm, hà tất phải nóng vội nhất thời, tự đưa mình vào nấm mồ hôn nhân?
Nói vài câu lấy lệ với Lewis, Peter tập trung lái xe.
Mười phút sau.
Peter đưa hai vợ chồng Lewis về đến nhà.
Trong phòng khách, Lewis rót cho hắn một tách cà phê nóng.
Peter an ủi đối phương: "Tôi tin rằng cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ thôi."
"Hy vọng vậy."
Lewis lấy một lon bia từ trong tủ lạnh.
Hắn dường như muốn trút hết nỗi thống khổ của mình với Peter, "Tất cả là tại tôi. Nếu tôi trông chừng Terry cẩn thận hơn, có lẽ thằng bé đã không chạy ra đường..."
"Đừng nói nữa," Peter bưng tách cà phê lên, "Mọi chuyện đã qua rồi, Lewis."
Lewis thở dài, "Peter, cậu không biết đâu, nó mất lúc mới sáu tuổi. Nó ngoan ngoãn nghe lời, thích quấn lấy tôi và kể những ý tưởng kỳ diệu của nó."
Người anh họ hơi say bắt đầu kể một loạt những câu chuyện ấm áp, kể một cách sinh động và cảm động.
Peter nhẫn nại nghe một lúc, rồi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đang định cáo từ người anh họ, hắn bỗng chú ý thấy trên bãi cỏ bên ngoài có vết kéo lê.
"Ầm!"
Tiếng lon bia rơi xuống đất vang lên.
Peter quay đầu lại nhìn, thấy lon bia trong tay Lewis rơi xuống đất, còn bản thân anh thì ngã vật ra.
Đẩy cửa bước ra, Peter đi ra bãi cỏ.
Mưa nhỏ vẫn tí tách rơi, cỏ trên bãi nghiêng về cùng một hướng, vương vãi bùn đất và tỏa ra mùi hôi thối.
Với giác quan siêu phàm, Peter dễ dàng nhận ra thứ bùn tanh hôi này đến từ nghĩa địa nơi họ vừa đến ban ngày.
Kẻ tình nghi trộm cắp thi thể ở ngay đây sao?
Ánh mắt Peter trở nên ngưng trọng hơn.
Bước nhanh về phía trước, theo mùi hôi thối, hắn quay trở lại vào nhà.
Người anh họ Lewis vẫn đang say bất tỉnh.
Peter rời khỏi phòng khách, men theo mùi, chậm rãi đi lên lầu hai.
Mùi hương ngày càng nồng nặc xộc vào mũi hắn.
Mùi hương vừa có chút hơi cỏ mới cắt, lại tựa như hạt giống mới nảy mầm.
Nói tóm lại, thứ hắn ngửi được là mùi của sự thối rữa và sự sống bị đình trệ.
Tuy rất yếu ớt, người bình thường có lẽ không cảm nhận được, nhưng giác quan của Peter đã vượt xa người thường.
Lầu hai, phòng tắm chính.
Phía sau rèm tắm có một bóng đen kịt, hơi lung lay trong bóng tối.
"Rầm ào!"
Peter kéo mạnh tấm rèm tắm.
Không có ai sau tấm rèm, mà là một tấm bạt.
Trên tấm bạt dính rất nhiều bùn đất.
Mùi hôi thối từ trên tấm bạt bốc lên nồng nặc.
Đây là...
Nhìn chằm chằm tấm bạt trước mắt, Peter cau mày.
Đây dường như là tấm bạt dùng để bọc xác Terry lúc hạ táng.
Hắn xoay người lại.
"Oanh!"
Một tiếng sấm rền vang, xé toạc màn đêm, chiếu rọi khuôn mặt vô cảm của Peter.
Vậy có nghĩa là... kẻ vụng trộm đào trộm thi thể, thật ra là chính Lewis.
Chính tay hắn đã đào mộ con trai mình?
Không!
Không phải là hắn!
Vừa rồi, biểu cảm thống khổ và tự trách của anh ta không hề giống như giả vờ.
Nếu không phải là hắn, thì đó chính là vợ anh ta - Vanessa.
Tại sao cô ta lại làm như vậy?
Peter nhíu mày.
Hắn rời khỏi phòng tắm chính, tiếp tục men theo mùi hương nhàn nhạt đi về phía trước.
Mưa bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, tiếng bước chân của Peter vang vọng trên hành lang.
Lúc này, Vanessa, vợ của Lewis, đang đứng trong phòng chứa đồ ở cuối hành lang trên lầu hai.
Cô ta lo lắng đứng sau cánh cửa, tay nắm chặt một con dao găm, nghe tiếng bước chân của Peter ngày càng đến gần.
Trên mặt đất sau lưng cô ta, xác con trai cô ta được đặt ở đó, chính cô ta đã vụng trộm đào lên.
"Thình thịch! Thình thịch!"
Tim cô ta đập điên cuồng, nghe tiếng bước chân của Peter, như thể đang chờ đợi Phán Quyết cuối cùng của số phận.
Để Peter không phát hiện ra bí mật này, cô ta chỉ còn cách giết người diệt khẩu!
Nhưng chuyện này cô ta chưa từng làm bao giờ, vì vậy, bàn tay cầm dao găm của cô ta run rẩy, trái tim cũng đập điên cuồng không ngừng.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cho đến khi dừng lại trước cửa phòng cô ta.
"Thình thịch! Thình thịch!"
Hai người mặt đối mặt, ngăn cách bởi một cánh cửa, tiếng tim đập của Vanessa làm rung màng nhĩ cô ta.
"Két!"
Tay nắm cửa phòng chứa đồ bị vặn nhẹ.
Với ánh mắt hung ác, Vanessa giơ cao con dao găm lên...