Con Chó Của Tôi

Chương 7

Chương 7
Ngày hôm đó, tôi bị Lệ Minh Xuyên nhốt vào một căn biệt thự ven biển bỏ hoang đã lâu.
Mỗi ngày đều có dì đến đúng giờ, chăm sóc ăn uống và sinh hoạt của tôi.
Đôi khi thị lực của tôi đột nhiên khôi phục, cũng có khi đột nhiên lại mù.
Khi những vết thương do ngã trên người không thể che giấu được nữa, dì gọi điện thoại cho Lệ Minh Xuyên: "Lệ tổng, hình như sức khỏe của Trần tiên sinh càng ngày càng kém, hay là anh đưa cậu ấy đến bệnh viện khám đi."
Tiếng nhạc ồn ào ở đầu dây bên kia đột ngột dừng lại, giọng Lệ Minh Xuyên hờ hững:
"Giả vờ đấy, cậu ta rảnh quá thôi."
"Vết thương cũng gần lành rồi, hôm nay thả cậu ta ra đi..."
Nửa câu sau chìm trong tiếng nhạc lại vang lên, tôi không nghe rõ.
Cửa biệt thự cuối cùng cũng mở ra, tôi trở về nhà cũ của Lệ gia vào buổi tối.
Không cần phải tạm biệt, nhưng tôi cần mang đi một thứ.
Khi vào cửa, quản gia nói Lệ Minh Xuyên đang cùng Nhậm Giai thưởng rượu ở sân sau.
Tôi khẽ nói: "Tôi sẽ đi ngay thôi, phiền ông đừng nói với anh ấy là tôi đã về."
Lúc cầm đồ xuống lầu, vẫn chạm mặt Lệ Minh Xuyên.
Anh ta chắn ngang cầu thang xoắn ốc, lần đầu tiên trong đời ngước nhìn tôi: "Thứ cầm trong tay là cái gì?"
Tôi giấu bức tranh sau lưng, dùng im lặng để chống đối.
"Trần Sinh, ngay cả mạng của cậu cũng là của tôi. Cậu nghĩ cậu có tư cách mang đi dù chỉ một xu một hào từ đây sao?"
Lệ Minh Xuyên nhíu mày, giọng điệu mạnh mẽ: "Đưa ra đây."
Nhậm Giai từ sân sau đi tới, vươn tay giật lấy bức tranh sau lưng tôi.
Kẻ sắp chết, không còn lý do gì phải sợ sệt nữa.
Tôi hơi nghiêng người, chân vướng vào nhau, Nhậm Giai ngã nhào xuống cầu thang, tại chỗ gãy một chiếc răng.
Cô ta hét lớn khóc lóc, miệng há to đầy máu.
"Trần Sinh, tôi muốn giết anh!"
Lệ Minh Xuyên trầm giọng quát:
"Cô dám? Cô là cái thá gì, cút!"
Anh ta hai bước kéo tôi lại, quay đầu đi về phía sân sau.
Nhậm Giai im lặng một cách khác thường.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, một cơn gió nhẹ thổi lời thì thầm sau lưng vào tai tôi: "Lệ Minh Xuyên, thật ra anh vẫn luôn đùa giỡn với tôi."
Sự nhạy bén được rèn luyện quanh năm, khiến tôi nhận ra hơi thở bất thường.
Vừa định quay người lại, Nhậm Giai trong khóe mắt đã giơ tay phải lên.
Não bộ và bản năng cơ thể, khiến tôi không chút do dự nhào về phía người bên cạnh.
Một tay, thậm chí còn theo thói quen che chắn sau đầu anh ta.
Tôi nghe thấy tiếng đạn xuyên qua cơ thể, nghĩ: "Đã là mạng của anh, vậy thì trả lại cho anh vậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất