Chương 8
Khoảnh khắc tôi che chắn cho Lệ Minh Xuyên ngã xuống hồ bơi, Nhậm Giai bị vệ sĩ trong sân giữ chặt.
Máu nhuộm đỏ mặt nước, Lệ Minh Xuyên đỡ lấy thân thể vô lực của tôi nổi lên.
"Gọi cấp cứu! Nhanh!"
Tầm nhìn mơ hồ, Lệ Minh Xuyên nửa ôm lấy tôi, che vết thương sau lưng tôi.
Giọng anh ta cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn run rẩy:
"Cậu sẽ không sao đâu, Trần Sinh, tôi sẽ cứu cậu. Trước đây cậu cũng từng trúng đạn rồi, lần này nhất định cũng sẽ không sao thôi."
"Cậu sẽ không chết, cậu sẽ không chết..."
Anh ồn ào quá...
Tôi khẽ nhíu mày, há miệng lại ho ra máu trước.
Lệ Minh Xuyên nhìn thấy, thân thể co giật kịch liệt.
Anh ta luống cuống lau cho tôi:
"Không sao, không sao mà..."
"Sao xe cứu thương còn chưa đến!"
Anh ta vĩnh viễn quả quyết, chắc chắn, nhưng giọng điệu bây giờ lại càng ngày càng thiếu tự tin:
"Cậu nghe lời tôi nhất mà, đúng không? Trần Sinh, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu phải gắng gượng..."
Tôi không nhìn anh ta nữa, quay mặt nhìn bức tranh rơi trên bãi cỏ.
Bức tranh này là do một đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi mà tôi mua tặng tôi.
Cậu bé nói vẽ tôi, là một cậu bé có đôi mắt sáng như sao.
Đáng tiếc, bức tranh đã dính máu.
Đôi mắt của cậu bé, cũng không còn sáng như sao nữa rồi.
Xe cứu thương đến rất nhanh, Lệ Minh Xuyên nhìn bác sĩ cắm đầy ống vào người tôi, ngồi im một bên không nhúc nhích.
Có lẽ vì ướt hết người, hốc mắt anh ta đỏ ngầu, cả người khẽ run rẩy:
"Sẽ nhanh thôi mà. Sức khỏe của Trần Sinh vốn rất tốt, cậu ấy sẽ không sao đâu..."
Tôi cảm thấy rất ồn ào, rất phiền, chuyên tâm lắng nghe tiếng nhịp tim phát ra từ máy theo dõi.
Tiếng "tít tít" ban đầu dồn dập, sau đó đột nhiên chậm lại.
Biến thành tiếng báo động chói tai.
"Bệnh nhân bị rung thất rồi! Nhanh cấp cứu!"
Bác sĩ nói xong, dùng máy khử rung tim đập mạnh vào ngực tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi chợt thấy mình đang lơ lửng giữa không trung bên trên chiếc xe cứu thương.
Tôi trơ mắt nhìn các bác sĩ vây quanh bận rộn, trong lòng bình tĩnh.
Tiếng báo động chói tai liên tục như giáng một đòn mạnh vào đầu Lệ Minh Xuyên.
Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn đường thẳng trên màn hình máy theo dõi.
Lúc này cả người anh đầy máu, những giọt nước trên tóc rơi xuống bàn tay khẽ run.
Là dáng vẻ chật vật mà tôi chưa từng thấy.
Sự tự tin tan biến không còn, Lệ Minh Xuyên hoảng hốt mở miệng: "Bác sĩ, cậu ấy sẽ không chết đúng không?"
Bác sĩ tránh ánh mắt anh, uyển chuyển đáp: "Bệnh nhân bị thương ở tim phổi, tiên sinh vẫn nên chuẩn bị tâm lý đi."
"Mẹ kiếp, anh đừng nói vớ vẩn!"
Lệ Minh Xuyên túm lấy cổ áo bác sĩ, gân xanh trên cổ nổi lên: "Cậu ấy không thể chết!"
Tôi lạnh lùng nhìn anh phát điên, càng thêm mong chờ ngày mình chết hẳn.