Chương 447. Lã Phụng Tiên gặp khó (1)
Trong một gian miếu hoang trên đất Yến Nam, áo trắng của Lã Phụng Tiên đã nhuốm máu, sắc mặt trắng bệch, ngồi một góc bên dưỡng thương.
Vài võ giả trẻ tuổi vây quanh Lã Phụng Tiên, bộ dáng cảnh giác hộ pháp cho hắn.
Nửa ngày sau, Lã Phụng Tiên mới mở mắt, những người kia vội vàng hỏi: “Lã đại ca, ngươi sao rồi?”
Lã Phụng Tiên cười cười khoát tay nói: “Tốt hơn rồi, có điều nội thương không dễ khỏi như vậy, đối thủ dù sao cũng là tổng quản khách khanh của Tụ Nghĩa Trang, Cửu Hoa Thanh Long - Mạnh Nguyên Long. Mặc dù ta giết được hắn nhưng không thể ko không tổn thương chút gì.”
Những võ giả xung quanh nhìn về phía Lã Phụng Tiên với ánh mắt đầu sùng kính. Bọn họ đều là hảo hữu hoặc võ giả kính ngưỡng nhân cách của Lã Phụng Tiên, nguyện đứng về phía hắn trong lúc Tụ Nghĩa Trang truy sát Lã Phụng Tiên.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Sở Hưu và Lã Phụng Tiên. Nếu Sở Hưu bị người Tụ Nghĩa Trang truy sát như vậy, chắc hẳn y chỉ có thể làm kẻ độc hành, dùng sức mình mình đối kháng với kẻ địch.
Còn nhân duyên Lã Phụng Tiên lại tốt vượt xa người thường, cho dù đối thủ là Tụ Nghĩa Trang vẫn có nhiều người đồng ý giúp hắn như vậy.
Những người này đều hào hảo hữu năm xưa của Lã Phụng Tiên trên đất Yến Tây. Cho dù Lã Phụng Tiên rời khỏi Bắc Yên đã mấy năm, nhưng giờ chỉ cần Lã Phụng Tiên vừa về, đám người này vẫn nguyện ý ra tay hỗ trợ trong lúc nguy cấp như vậy, có thể thấy mị lực cá nhân của Lã Phụng Tiên mạnh tới mức nào.
Hơn nữa đám người này quả thật rất bái phục Lã Phụng Tiên, không chỉ bái phục nhân cách của hắn, còn là bái phục thực lực hắn.
Đối thủ là tổng quản khách khanh Tụ Nghĩa Trang nổi danh tại đất Yến Đông, Cửu Hoa Thanh Phong - Mạnh Nguyên Long. Thế nhưng lại bị Lã Phụng Tiên vượt một cảnh giới lớn giết chết. Thực lực như vậy bọn họ đã không cách nào tưởng tượng nổi.
Một võ giả trong đó phẫn nộ nói: “Trước đó ta còn cho rằng người trong Tụ Nghĩa Trang đều là hiệp khách nghĩa sĩ, không ngờ hôm nay họ lại làm chuyện ác độc như vậy!
Lã đại ca vốn không quen biết gì với người của Lưu gia, chẳng qua là Lưu Tân Lễ của Lưu gia ngưỡng mộ nhân cách của Lã đại ca, mời Lã đại ca tới dự tiệc. Thế nhưng ba ngày sau Lưu gia bị diệt môn, bọn họ lại đổ cho Lã đại ca là hung thủ. Thế này là sao? Rõ là vu oan hãm hại!”
Những người khác cũng lao nhao căm phẫn, thân là hảo hữu của Lã Phụng Tiên, bọn họ thật sự bất bình thay hắn, đồng thời cũng vô cùng căm ghét Tụ Nghĩa Trang.
Có người không biết làm sao nói: “Danh tiếng Tụ Nghĩa Trang tại Bắc Yên tốt như vậy, người giang hồ chắc chắn sẽ đi tin Tụ Nghĩa Trang chứ không tin chúng ta.
Giờ Lã đại ca còn giết Mạnh Nguyên Long của Tụ Nghĩa Trang, tin rằng bên Tụ Nghĩa Trang sẽ phái thêm càng nhiều người tới truy sát Lã đại ca. Chúng ta phải làm sao đây?”
Cho dù gặp cảnh khó khăn như vậy, Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười khoat stay nói: “Yên tâm đi, trời không tuyệt đường người, ta đã nhờ Trần Thăng tới Quan Trung Hình Đường tìm Sở Hưu cầu cứu.”
Võ giả vừa lên tiếng chần chừ nói: “Sở Hưu? Nhưng ta nghe nói danh tiếng của Sở Hưu trên giang hồ không được tốt. Hơn nữa hắn chỉ là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, thực lực thậm chí còn không tới Thiên Nhân Hợp Nhất, lấy gì mà ngăn Tụ Nghĩa Trang?”
Lã Phụng Tiên cười nhạt nói: “Sở Hưu cùng ta từng kết giao bằng cả tính mạng, trước đây chúng ta cùng bị Tụ Nghĩa Trang truy sát. Khi đó cả hai ta chỉ là hạng tôm tép không xu dính túi.
Cho dù như vậy chúng ta còn gắng gượng vượt qua được, nói gì tới hiện tại.
Sở huynh đã từng nói, ánh mắt nhìn người của ta luôn không chuẩn. Nhưng ta tin rằng ta sẽ không nhìn lầm Sở huynh. Hắn sẽ đến.”
Nghe Lã Phụng Tiên nói vậy, những võ giả xung quanh đành gật đầu, nhưng nguy cơ trước mắt vẫn chưa được giải quyết.
Tụ Nghĩa Trang là một trong Nhân Hòa Lục Bang, bang chúng đông đảo, lại có vô số quan hệ trên đất Bắc Yên này. Có thể nói người muốn giết bọn họ, ngoại trừ Tụ Nghĩa Trang ra, còn có vô số tông môn võ lâm phụ thuộc vào Tụ Nghĩa Trang hay bị họ mê hoặc.
Đúng lúc này một võ giả lại đột nhiên nói: “Lã đại ca, hay là chúng ta tới Thanh Phong Sơn Trang ở tạm đi. Theo bối phận thì trang chủ Thanh Phong Sơn Trang Liễu Thanh Phong là sư thúc của ta. Chúng ta trốn ở đó chờ Lã đại ca dưỡng thương xong lại rời đi.”
Có người chần chừ nói: “Tôn Trường Siêu, không phải chúng ta nghi ngờ ngươi, nhưng Tụ Nghĩa Trang có rất nhiều quan hệ ở Bắc Yên này, sư thúc của ngươi có đáng tin không? Vạn nhất hắn cũng có quan hệ với Tụ Nghĩa Trang thì sao?”
Võ giả tên Tôn Trường Siêu kia nghe vậy hừ lạnh nói: “Ngươi nói vậy là sao? Tụ Nghĩa Trang bọn họ chẳng lẽ có thể một tay che cả bầu trời Bắc Yên hay sao?
Sư phụ ta cùng sư thúc Liễu Thanh Phong ngày trước đều từng gia nhập dưới trướng Kỳ Sơn Thất Tuyệt - Phùng Uyên học tập võ nghệ. Chẳng qua sư phụ ta vốn thích yên ổn, không muốn xông xáo giang hồ bèn mở võ quán trong châu phủ sinh sống.
Còn sư thúc ta lại có chí hướng rộng lớn hơn, sau khi thành tài đã bước vào giang hồ xông xáo khắp nơi, sau này lại bái thêm vài sư phụ nhưng vẫn chưa quên công ơn dạy bảo năm xưa. Hàng năm mỗi khi tới ngày mừng thọ sư công hắn đều sẽ tới. Mà thực lực sư phụ ta đã kém xa tít tắp sư thúc, nhưng sư thúc vẫn hết sức khách khí với sư phụ ta.
Đủng rồi, sư thúc ta còn từng tới Thần Vũ Môn ở Yến Nam bái sư học nghệ, xem như đệ tử ký danh của Thần Vũ Môn. Trên đất Bắc Yên này người khác sợ Tụ Nghĩa Trang chứ Thần Vũ Môn chắc chắn không sợ.”
Nghe Tôn Trường Siêu nói chắc như đinh đóng cột, đám người đồng loạt nhìn về phía Lã Phụng Tiên. Chỉ cần Lã Phụng Tiên gật đầu đồng ý, bọn họ sẽ đi, dù sao bọn họ đều nghe theo Lã Phụng Tiên.
Lã Phụng Tiên không cần suy nghĩ, trực tiếp gật đầu nói: “Nếu Tôn huynh đã nói đến thế, vậy chúng ta tới Thanh Phong Sơn Trang.”
Đây là tính cách của Lã Phụng Tiên, mặc dù dễ tin người nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hết sức chân thành, chuyện này cũng khiến Tôn Trường Siêu cảm động không thôi.
Nếu đổi lại là Sở Hưu, chắc chắn y sẽ nghi ngờ, tiếp đó còn nói bóng nói gió hỏi dò đủ thứ, sau khi cảm thấy không vấn đề mới chịu đáp ứng.
Kết quả là đám người trực tiếp đi theo Tôn Trường Siêu tới Thanh Phong Sơn Trang.
Thanh Phong Sơn Trang tọa lạc gần Hà Dương Phủ Yến Tây, bên cạnh một ngọn núi nhỏ sơn thanh thủy tú.
Nói lại thì trang chủ Liễu Thanh Phong cũng là người cố tiếng tăm trong khu vực xung quanh Hà Dương Phủ.
Trước kia hắn đi theo sư phụ Tôn Trường Siêu bái sư Kỳ Sơn Thất Tuyệt - Phùng Uyên. Phùng Uyên là một võ giả tán tu có danh tiếng không nhỏ ở Kỳ Sơn Yến Tây, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên. Tên như ý nghĩa, hắn am hiểu bảy môn võ công, cho nên được xưng là thất tuyệt.
Sư phụ Tôn Trường Siêu chỉ học được bốn môn, thiên phú có hạn, chỉ có thể yên ổn mở võ quán mà sống.
Còn Liễu Thanh Phong lại học hết cả bảy môn võ công trong vòng ba năm, sau đó lên đường xông xáo giang hồ, lại học được không ít công pháp.
Lã Phụng Tiên gặp khó (2)