Chương 529. Trở về 2
Lúc này thái tử Lữ Long Cơ lại đi tới, bảo thủ hạ lấy ra vài món lễ vật, chắp tay một cái nói: “Nếu Đàm Uyên đại sư đã không muốn tới Đại Quang Minh Tự cùng Tu Bồ Đề Thiền Viện, vậy có thể lưu lại tại Đại Tề ta thêm một thời gian.
Phụ hoàng đã chính miệng nói với ta, Đại Tề ta có thể có nhân vật như Đàm Uyên đại sư là vinh hạnh cho Đại Tề. Cho nên lần này ta nhất định phải mời đại sư ngài về Đại Lương Thành một chuyến. Phụ hoàng sẽ đích thân tiếp kiến ngài.
Hơn nữa phụ hoàng còn nói, đến lúc đó người sẽ xây dựng chùa miếu cho ngài tại Đại Lương Thành, dựng bia lớn trên khắp Đông Tề khắc ghi công đức của ngài.
Đại sư đông độ truyền bá phật pháp, giương cao uy danh đất Trung Nguyên chúng ta, có thể nói là chuẩn mực cho người Đại Tề ta. Đại Tề ta chắc chắn vạn thế không quên!”
Những lời này của Lữ Long Cơ khiến võ giả không phải Đông Tề cau mày một cái. Hắn nói vậy là có ý gì? Sao Đàm Uyên đại sư lại thành đại diện cho Đông Tề?
Thật ra đối với người giang hồ, giới hạn quốc gia không quan trọng như vậy.
Ngũ Đại Kiếm Phái còn phân biệt nằm ở ba nước, chẳng lẽ bọn họ cũng phải liều chết chém giết, căm thù lẫn nhau hay sao?
Triều đình cùng giang hồ trời sinh đứng đối lập, huống hồ có những tông môn thế gia truyền thừa ngàn vạn năm, lúc đó còn chưa có quốc gia như Đông Tề và Bắc Yên là khác.
Còn Đàm Uyên đại sư cũng bị sự ‘nhiệt tình’ của Lữ Long Cơ làm cho không biết nên nói gì cho phải
Thật ra lần này về Trung Nguyên hắn chỉ đơn giản muốn lá rụng về cội, tìm một đệ tử truyền lại võ công, như vậy tất cả đều viên mãn.
Đáng tiếc thân trong giang hồ, có một số việc không thể không đối mặt.
Ngày trước hắn một mình đông độ, thậm chí không một ai đưa tiễn. Cho dù hắn có sư huynh sư đệ, nhưng mọi người đều cho rằng hắn nổi điên, nghĩ hắn đi chuyến này không về được.
Thế nhưng so với khi hắn ra đi, lúc hắn trở lại số người nghênh đón lại nhiều tới mức Đàm Uyên đại sư không kịp thích ứng.
Có điều Đàm Uyên đại sư đang định cự tuyệt lại chợt nhớ ra, chẳng phải đệ tử mình muốn tìm đang trong triều đình à?
Làn này triều đình Đông Tề phái nhiều người Đông Tề tới nghênh đón mình như vậy có vẻ rất phù hợp với lời sấm và Thiên Xu Đạo Nhân miêu tả.
Lữ Long Cơ mang tới không ít người, có tới gần trăm, trong đó cũng có không ít võ giả trẻ tuổi. Có điều Đàm Uyên đại sư đưa mắt nhìn lại, ngọc giản trong ngực hắn không hề phát ra ánh sáng. Điều này khiến Đàm Uyên đại sư không khỏi lấy làm lạ, chẳng lẽ người kia không ở đây?
Hắn chưa từng nghi ngờ ngọc giản. Thứ này là thiên cơ do lão bằng hữu của hắn, Thiên Xu Đạo Nhân hao tổn một ngụm tinh huyết mới ngưng tụ được, tuyệt đối không thể sai lầm.
Có điều lúc này Sở Hưu lại chen lên trước, cầm một chiếc hộp đưa tới cho Đàm Uyên đại sư nói: “Đàm Uyên đại sư, tại hạ Sở Hưu, đại biểu cho nhị hoàng tử tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư.
Nhị hoàng tử có việc không thể tới đây nhưng lại nhờ ta mang lễ vật tới, mong đại sư chớ trách.”
Thấy Sở Hưu đột nhiên nhúng tay vào, sắc mặt Lữ Long Cơ âm trầm tới cực hạn.
Vừa rồi hắn nên không để ý tới thể diện Tiêu Bạch Vũ, giáo huấn Sở Hưu này một chút mới đúng!
Lúc trước hắn thật sự không nghĩ ra vì sao Sở Hưu lại xuất hiện tại đây. Lúc này hắn mới phản ứng lại, hóa ra Sở Hưu đang giúp nhị đệ hắn kiếm thanh danh.
Hôm nay tới nghênh đón Đàm Uyên đại sư là đặc quyền của thái tử hắn, không ngờ nhị đệ mình thậm chí không buông tha cơ hội này, cố ý phái người tới đè ép mình xuống.
Có điều lúc này không ai phát hiện ánh mắt Đàm Uyên đại sư nhìn về phía Sở Hưu lại mang vẻ khác lạ. Bởi vì ngọc giản trong ngực hắn khi tới gần Sở Hưu không ngờ lại phát ra ánh sáng, mặc dù chỉ là từng tia sáng rất yếu nhưng nó thật sự tỏa sáng khi tới gần Sở Hưu!
Ngọc giản phát sáng, vậy cũng tức là Đàm Uyên đại sư đã gặp đúng người.
Có điều Đàm Uyên đại sư không hề để lộ ra, bởi vì hắn còn nghi hoặc, ánh sáng của ngọc giản thật sự quá yếu, chỉ có thể gọi là tia sáng chứ không thể gọi là quầng sáng được.
Chẳng lẽ Thiên Xu Đạo Nhân dùng từ sai lầm, chỉ cần ngọc giản phát sáng là coi như gặp được đệ tử mình muốn chứ không phải như trong tưởng tượng của hắn, ngọc giản phát sáng rực rỡ?
Lúc này Đàm Uyên đại sư lại không biết, Thiên Xu Đạo Nhân nói khi ngọc giản gặp thứ gì có liên quan tới đệ tử mà hắn bói ra, nó sẽ phát ra ánh sáng.
Nếu Lý Nguyên ở đây ngọc giản chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, không cần phải nghi ngờ như vậy.
Nhưng giờ Lý Nguyên đã chết, trên thế gian này không còn ai có thể khiến ngọc giản phát sáng rực rỡ.
Cho nên giờ người có nhân quả liên quan tới Lý Nguyên trong thời gian gần đây nhất là ai? Thậm chí không phải cha mẹ Lý Nguyên là là giết đã giết hắn, Sở Hưu!
Do đó ngọc giản mới tỏa ra ánh sáng khi gặp Sở Hưu, mặc dù chỉ là ánh sáng rất yếu ớt.
Có điều do ánh sáng quá yếu nên Đàm Uyên đại sư cũng không dám chắc, hắn nhận lấy chiếc hộp Sở Hưu đưa tới, trầm giọng nói: “Xin hỏi Sở Hưu tiểu hữu làm quan chức gì dưới trướng nhị hoàng tử?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Đàm Uyên đại sư hiểu lầm rồi, mặc dù tại hạ thay mặt nhị hoàng tử tới nhưng lại không phải người trong triều đình Đông Tề mà là chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường.”
Đàm Uyên đại sư nghe vậy lại cay mày, không phải người của triều đình? Chẳng lẽ ngọc giản xảy ra vấn đề?
Hơn nữa Đàm Uyên đại sư đã rời xa Trung Nguyên mấy chục năm, Ẩn Ma án tượng của hắn đối với Quan Trung Hình Đường còn dừng lại ở khi Sở Cuồng Ca vừa dương danh giang hồ. Khi đó mặc dù Quan Trung Hình Đường đã có tuấn kiệt mạnh mẽ như Sở Cuồng Ca nhưng chỉ mình Sở Cuồng Ca nổi danh chứ không phải toàn bộ Quan Trung Hình Đường.
Lúc này hội chủ Kình Thiên Hội - Long Thiên An cũng xuống thuyền, cung kính đứng sau lưng Đàm Uyên đại sư.
Kình Thiên Hội của Long Thiên An qua lại giữa Đông Hải và đất Đông Tề Trung Nguyên, buôn bán mậu dịch, cũng rất thông tạo tin tức ở Trung Nguyên, hầu như không khác gì võ giả Trung Nguyên.
Cho nên Đàm Uyên đại sư bí mật truyền âm hỏi thăm tin tức về Sở Hưu cùng Quan Trung Hình Đường.
Long Thiên An nghe vậy sửng sốt. Mặc dù hắn cũng lấy làm lạ vì sao Đàm Uyên đại sư lại vì sao Đàm Uyên đại sư lại muốn biết tin về Sở Hưu. Có điều Đàm Uyên đại sư đã hỏi, vậy Long Thiên An cũng thuật lại những gì hắn biết cho Đàm Uyên đại sư.
Sau khi nghe xong Đàm Uyên đại sư lại cau mày, càng nghĩ Sở Hưu càng vừa giống vừa khác hình tượng trong lời sấm. Có điều nếu suy nghĩ cẩn thận lại có vẻ có chút đạo lý.
‘Lộ phùng hoa cái già lưỡng khẩu’, đây là chữ quan, mà nhắc tới quan Đàm Uyên đại sư vô thức cho rằng đối phương là người của triều đình. Phải nói đây là phản ứng vô thức của tất cả mọi người.
Nhưng giờ Đàm Uyên đại sư mới nhận ra, lời sấm chỉ là chữ ‘quan’ chứ không phải hai chữ ‘triều đình’. Không ở trong triều đình có vẻ vẫn làm quan được. Tỷ như Sở Hưu hiện tại, chức vị của y là chưởng hình quan, vừa vặn ứng đối với chữ ‘quan’ này.
Còn ‘tiềm long tại uyên tâm nan thủ’ lại có vẻ không đúng, giờ Sở Hưu đã đứng hạng sáu trên Long Hổ Bảng, nói hắn là tiềm long có vẻ không ổn.
Giả mạo