Chương 56. Nhường đường
Trương Tùng Linh không phải Sở Tông Quang, không thể vì bảo vật mà bỏ qua tính mạng con trai ruột của mình.
Nhìn Sở Hưu, Trương Tùng Linh chán nản buông kiếm, nhỏ giọng nói: “Sở Hưu, lần này ngươi thắng. Ta nên sớm nghĩ tới chứ, tới Thương Lan Kiếm Tông cũng truy nã ngươi chứng tỏ ngươi làm chuyện gì đó rất lớn.
Ta sẽ đưa ngươi hộp báu, tiền mua hộp báu ta cũng sẽ trả. Thả con ta ra, ta sẽ không nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Trương gia chủ, ngươi vẫn không hiểu. Làm người quan trọng nhất là phải tự biết lấy mình.
Lúc trước ngươi không tự biết mình tới giết ta, giờ vẫn không tự biết mình tới cầu ta.
Cuộc đời này ta ghét nhất là bị kẻ khác cướp đồ của mình. Mặc dù thứ ngươi cướp có lẽ chỉ là một món đồ chơi có cũng được không có cũng được. Nhưng vẫn là ngươi đã ra tay.
Thế gian này không có thuốc hối hận, đã ra tay thì làm gì còn đường quay đầu.
Cũng như giờ ta giết nhiều người của Trương gia các ngươi như vậy, ngoài miệng ngươi nhận thua, thực chất trong lòng rất không cam tâm đúng không?
Cho nên hôm nay, mời các ngươi đi chết đi!”
Lời nói hời hợt, đao trong tay cũng hời hợt lướt qua cổ Trương Bách Thần, ném hắn sang một bên như ném một túi rác.
Có một số việc hoặc không làm, hoặc trực tiếp làm tới cùng, đây không phải thói quen từ kiếp trước của Sở Hưu mà là đạo lý y ngộ ra trong kiếp này.
Trương gia này từ trên xuống dưới đều không phải thứ tốt gì, Sở Hưu đã sớm biết vậy, cho nên y cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.
Nếu đối phương thành thật vậy y cũng chẳng rảnh rang tới mức đi giết người. Nhưng nếu đối phương không chịu thành thật, vậy Sở Hưu cũng chẳng ngại lấy lại khoản tiền vừa bỏ ra trong hội đấu giá.
Lúc này Trương Tùng Linh phía đối diện chứng kiến Sở Hưu giết chết con của mình, hai mắt lập tức đỏ bừng lên, rống lên phẫn nộ, cầm kiếm đánh về phía Sở Hưu.
“Sở Hưu! Ta giết ngươi!”
Loạn Phi Phong Kiếm Pháp lại được thi triển, trong thế đao hỗn loạn ẩn chứa sát cơ vô cùng cuồng bạo, nhưng lại bị thế đao của Sở Hưu phá giải. Hồng Tụ Đao đỏ sẫm đẩy lui Tùng Văn Cổ Kiếm, mưa phùn đánh vào thế đao đỏ sẫm, sát cơ kết thúc.
Trương Tùng Linh hốt hoảng né tránh song vẫn bị thế đao chém lên xương sườn, máu tươi chảy ra.
“Cảm thấy rất tức giận vì người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh? Đáng tiếc, thế gian này không có thuốc chữa hối hận.”