Chương 582. Chịu thua 1
Một quyền đánh trọng thương Đổng Tề Khôn, một chiêu chế trụ lão tổ Đổng gia. Trần Thanh Đế cường đại vượt ngoài tưởng tượng mọi người.
Đối với phần lớn võ giả, tông sư võ đạo đã là những người cao tới không thể với tới, thế nhưng giờ tới tay Trần Thanh Đế thì sao? Hai tông sư võ đạo như trẻ con, không chịu nổi một đòn.
Hứa Đình Nhất đứng bên cạnh không nhúc nhích, không phải hắn bình tĩnh mà là hắn không dám có hành động gì.
Mặc dù vừa rồi hắn đáp ứng Đổng Tề Khôn đứng về phía bọn họ, nhưng dưới uy thế cường đại của Trần Thanh Đế, Hứa Đình Nhất thậm chí không dám nói một lời.
Sở Hưu nhìn Trần Thanh Đế, hắn có một dự cảm, mặc dù Trần Thanh Đế vẫn là Võ Đạo Chân Đan nhưng e là hắn đã cách Chân Hỏa Luyện Thần không xa, thậm chí rất có thể hắn đã bước nửa bàn chân vào cảnh giới này.
Ngày trước trong liên minh Ma đạo, Ngụy Thư Nhai xuất thủ đối phó với Sơn Quỷ của Bái Nguyệt Giáo cũng bị một chiêu tùy ý áp chế như vậy.
Hiện giờ mặc dù Trần Thanh Đế không đạt tới cảnh giới như Ngụy Thư Nhai nhưng hai vị bên phía Đổng gia cũng chẳng mạnh bằng Sơn Quỷ trong Cửu Đại Thần Vu Tế..
Lúc này xung quanh yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Trần Thanh Đế ra tay bễ nghễ toàn trường, khí phách đó quả thật không cách nào hình dung bằng lời.
Đổng Tề Khôn bị đánh hộc máu trọng thương không dám nói nhiều một câu. Lão tổ Đổng gia bị Trần Thanh Đế xách lên giữa không trung như con chó cũng không dám nói nhảm một câu.
Thấy ánh mắt Trần Thanh Đế, lão tổ Đổng gia cũng biết, lời vừa rồi không phải Trần Thanh Đế đang uy hiếp hắn, mà là nói được làm được!
Mặc dù Đổng gia và Thiên Hạ Minh cùng ở Tây Sở, nhưng Đổng gia rất ít khi giao tiếp với Thiên Hạ Minh.
Một bên là Cửu Đại Thế Gia truyền thừa đã lâu, còn một lại là thế lực dân dã vừa quật khởi không bao lâu, thế lực lớn tới kinh người. Đối với Thiên Hạ Minh, thật ra Đổng gia vẫn luôn duy trì thái độ đứng xa quan sát, không trêu chọc vào.
Trước kia Đổng gia luôn cho rằng Trần Thanh Đế tuy bá đạo nhưng dẫu sao vẫn phải tuân thủ quy củ giang hồ. Nhưng hôm nay gặp mặt bọn họ mới biết, Trần Thanh Đế này đâu phải bá đạo, rõ ràng là hỉ nộ vô thường, hành xử chẳng khác gì thằng điên, không cố kỵ bất cứ điều gì!
Hắn thật sự không hề suy nghĩ tới việc nếu ra tay diệt môn Đổng gia, Cửu Đại Thế Gia có thể tới tìm hắn đòi hắn trả lời hay không, Thiên Hạ Minh có vì vậy mà bị tổn thương hay không, võ lâm Tây Sở sẽ ý kiến gì Thiên Hạ Minh.
Dường như trong mắt Trần Thanh Đế chỉ có một loại kết quả, đó chính là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Cảm nhận được ý tứ của Trần Thanh Đế, lão tổ Đổng gia chua xót cười cười nói: “Trần minh chủ, việc này là Đổng gia ta làm càn rồi. Là Đổng gia ta không đúng. Kính mong Trần minh chủ đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha cho Đổng gia ta một lần!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, những võ giả Đổng gia lại xấu hổ giận dữ tới mức sắc mặt đỏ bừng, chỉ hận không tìm được lỗ nào chui vào.
Sống trên giang hồ, có ai không cần thể diện? Nhưng giờ lão tổ Đổng gia đã chịu thua thì thôi còn nhún nhường tới cực hạn, quả thật chẳng khác nào vứt thể diện xuống đất chủ động giẫm hai cái. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này Đổng gia bọn họ sẽ thành trò cười!
So với Đổng gia truyền thừa hơn ngàn năm, Thiên Hạ Minh mới được xây dựng hơn trăm năm. mặc dù thực lực
Trần Thanh Đế cường đại hơn lão tổ Đổng gia, nhưng bối phận lại nhỏ hơn lão tổ Đổng gia nhiều. Hắn và Đổng Tề Khôn mới là người cùng thế hệ.
Thế nhưng giờ lão tổ Đổng gia lại dùng giọng điệu gần như cầu khẩn nhận sai với Trần Thanh Đế, lần này thể diện coi như mất hết.
Trên thực tế chỉ mình lão tổ Đổng gia mới biết so với tính mạng mình, thể diện có là gì?
Nếu lần này Đổng gia không muốn chịu thua, vậy ngày sau trong địa bàn Đổng gia sẽ là người họ khác!
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, vung tay lên ném lão tổ Đổng gia sang một bên thản nhiên nói: “Nhớ cho kỹ, lần sau nói chuyện phải dùng não vào. Mỗ là ai, tính cách ra sao, các ngươi phải biết chứ. Thể diện ư? Ta không cần các ngươi cho, các ngươi cũng chẳng có tư cách nể mặt ta!”
Hai vị tông sư võ đạo không dám nhiều lời một câu, Hứa Đình Nhất cũng cúi đầu chỉ mong Trần Thanh Đế không nhìn sang mình. Nhưng chuyện gì càng không muốn tới lại càng tới, Trần Thanh Đế đưa mắt nhìn sang hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cũng đứng về phía Đổng gia?”
Hứa Đình Nhất vội vàng nói: “Trần minh chủ xin đừng hiểu lầm, tại hạ không phải người của Đổng gia, chỉ có điều trước mắt ta đang ở Đổng gia, thân bất do kỷ mà thôi. Bản thân ta cũng rất căm ghét Đổng gia ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Trần Thanh Đế cười lạnh một tiếng, không vạch trần Hứa Đình Nhất, hắn chỉ cười lạnh nói: “Ngu ngốc! Ngươi tưởng ta bất mãn Đổng gia ỷ lớn hiếp nhỏ hay sao? Mấu chốt vấn đề Kiều Liên Đông phải là ỷ lớn hiếp nhỏ, mà là hắn ức hiếp tiểu bối nhà ai! Cút đi, lần sau mắt sáng ra chút!”
Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Hứa Đình Nhất như trút được gánh nặng, nhanh chóng ‘cút’ ngay.
Lúc này Trần Thanh Đế mới đưa mắt sang phía đám người Sở Hưu.
Nhìn Lã Phụng Tiên, Trần Thanh Đế cười nói: “Tiểu tử, lúc trước ta đã nói rồi mà. Nếu ngươi chịu gia nhập Thiên Hạ Minh, bái ta làm sư phụ, đám rác rưởi Đổng gia làm sao dám cướp đoạt cơ duyên trong tay ngươi?
Hành tẩu trên giang hồ, thực lực rất quan trọng, ngộ tính rất quan trọng, vận may cũng rất quan trọng. Nhưng chỗ dựa cũng rất quan trọng. Thế nào, giờ hối hận chưa?”
Lã Phụng Tiên lắc đầu nói: “Đa tạ Trần tiền bối đã ra tay giúp đỡ. Có điều tại hạ phiêu bạt quen rồi, cũng đã có sư phụ, chỉ có thể cảm tạ thịnh tình của Trần tiền bối.”
Trần Thanh Đế cũng lắc đầu. Nếu lúc này Lã Phụng Tiên đổi giọng muốn gia nhập Thiên Hạ Minh, vậy hắn đã không phải Lã Phụng Tiên, tương tự Trần Thanh Đế cũng chẳng tán thưởng hắn như vậy.
Lúc này Trần Thanh Đế lại đưa mắt về phía Sở Hưu. Sở Hưu chỉ chắp tay về phía Trần Thanh Đế một cái rồi nói: “Ra mắt tiền bối.”
Trần Thanh Đế gật nhẹ đầu, đánh giá Sở Hưu một hồi, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Sở Hưu? Ta thường xuyên nghe tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia nhắc tới ngươi. Nghe nói lần này ngươi còn giết chết một tông sư? Mặc dù tên kia khá kém cỏi nhưng dẫu sao cũng là tông sư võ đạo. Ngươi không tệ, rất không tệ!”
Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Trần Thanh Đế, những người khác không biết nhưng hắn biết tính cách Trần Thanh Đế.
Trên giang hồ không mấy ai khiến Trần Thanh Đế liên tục nói hai tiếng không tệ. Lúc trước Lã Phụng Tiên cũng như vậy. Nếu Trần Thanh Đế nói Sở Hưu không tệ, vậy y thật sự không tệ.
Lúc này Trần Thanh Đế lại nhìn về phía Phương Thất Thiếu, ánh mắt mang vẻ kỳ quái nói: “Thằng nhóc dùng kiếm nhà ngươi cũng rất không tệ. Đám người Kiếm Vương Thành kia ít kẻ thuận mắt, ngươi là một trong số hiếm thấy đó. Không biết Kiếm Vương Thành chọn ngươi làm thừa kế tương lai rốt cuộc có hối hận hay không?”
Phương Thất Thiếu hai mắt trợn tròn vuốt cằm. Rốt cuộc Trần Thanh Đế đang khen hắn hay vẫn là khen hắn đây? Sao hắn cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó?
Chịu thua 2