Một bát canh cải thảo đậu hũ, một lồng bánh bao nhân thịt dê, một đĩa rau xào, một đĩa thịt muối hấp trứng, một đĩa chả giò giòn xốp, một đĩa sườn xào chua ngọt thơm phức.
Đơn giản, bốn món mặn một món canh.
Đợi đám thị nữ lui xuống, Dương Chiêu cũng vừa lúc luyện công xong.
Cả nhà bốn người bắt đầu dùng bữa tối.
Vân Hoa chỉ ăn vài miếng rồi ngừng, đặt đũa xuống, tập trung chăm sóc Dương Tiễn ăn cơm.
Nàng luôn ăn uống rất ít, món nào ngon cũng chỉ nếm thử một chút.
Trước đây Dương Lăng còn tưởng là thức ăn không hợp khẩu vị của nàng, bây giờ mới hiểu ra nương tử nhà mình căn bản không cần ăn cơm.
Thực tế, hiện tại Dương Lăng cảm thấy bản thân cũng không cần ăn cơm.
Có những lúc bận rộn, hắn cả ngày không ăn không uống nhưng cũng không hề cảm thấy đói hay khát.
Tuy nhiên, đối với hắn, được thưởng thức các món ngon cũng là một loại hưởng thụ.
Ăn tối xong, cả nhà lại trò chuyện một lúc, Dương Chiêu vội vàng đi luyện công, rời khỏi Tây Hoa thính trước.
Phu thê Dương Lăng lại chơi với tiểu nhi tử một lúc, đợi đến khi nó ngáp ngắn ngáp dài, mới bảo thị nữ đưa nó đi ngủ.
Ra khỏi Tây Hoa thính, Dương Lăng nhìn bầu trời đêm đầy sao, ý vị thâm trường nói: "Trời đã tối thế này rồi, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi."
Vân Hoa thoáng đỏ mặt, tuy không nói gì nhưng cũng không đi về phía phòng luyện đan như mọi khi, mà cùng Dương Lăng tay trong tay đi về phía phòng ngủ.
Rõ ràng là nàng đã hiểu được tín hiệu của Dương Lăng.
Trên đường đi, Dương Lăng không nhịn được liên tục liếc nhìn thân hình thướt tha bên cạnh.
Nhìn từ bên cạnh, bộ váy trắng rộng thùng thình che khuất vòng một đầy đặn, eo thon, hông tròn như ẩn như hiện, toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên.
Gió nhẹ thổi qua, một lọn tóc đen mượt mà rơi xuống eo, càng khiến vòng ba ấy thêm phần hấp dẫn như trái đào chín mọng.
"Nương tử~"
Vừa bước vào phòng, Dương Lăng định hành động thì nghe Vân Hoa lên tiếng trước: "Phu quân, ta có chuyện muốn nói với chàng."
"Hả?"
Dương Lăng ngẩn người, khó hiểu nhìn kẻ phá hỏng bầu không khí trước mặt: "Có chuyện gì không thể đợi lát nữa hẵng nói."
Vân Hoa nghiêm túc nói: "Ngày mai ta muốn đến Mai sơn một chuyến, ở đó có một cây linh dược dùng để luyện chế Hóa Thần đan sắp chín, cần phải tự mình đến hái."
Hóa Thần đan?
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Lăng nghe thấy cái tên này.
Mấy năm nay, Vân Hoa chỉ bận rộn luyện chế hai loại đan dược, một loại gọi là Phi Tiên đan, một loại gọi là Hóa Thần đan.
Theo lời Vân Hoa, loại thứ nhất có thể khiến người ta sau khi uống vào sẽ được bay lên trời, trường sinh bất lão; loại thứ hai có thể khiến người thường trở thành tu sĩ Luyện Khí cảnh giới Hóa Thần.
Trước đây Dương Lăng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu thực sự có thể luyện chế ra Phi Tiên đan thì cần gì đến Hóa Thần đan?
Chắc hẳn Hóa Thần đan còn có tác dụng khác!
Hắn suy nghĩ một chút, chợt nhớ đến trong truyền thuyết, những vị thần tiên bị đày xuống trần gian đều sẽ bị mất hết pháp lực...
Chẳng lẽ tác dụng thực sự của việc luyện chế Hóa Thần đan là để hóa giải pháp lực của nàng?
Suy đoán của hắn tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không sai lệch lắm.
Hóa Thần, Hóa Thần, đúng như tên gọi, chính là hóa giải thần lực.
Trên đời có ngũ tiên, thiên, địa, nhân, thần, quỷ.
Trong đó, thần tiên là chỉ những vị thần có chức vị trên Thiên đình. Thần lực của họ là do thiên địa ban tặng.
Cho dù là phàm nhân, chỉ cần được phong thần, cũng sẽ lập tức sở hữu lực lượng phi phàm!
Nhưng nếu bản thân đã là tiên thì sau khi tiếp nhận thần vị, toàn bộ pháp lực của họ cũng sẽ bị thiên địa đồng hóa thành thần lực.
Mà tác dụng của Hóa Thần đan chính là hóa giải thần lực, khiến họ trở thành phàm nhân.
Mục đích Vân Hoa muốn luyện chế Hóa Thần đan cũng rất đơn giản, chính là muốn hóa giải thần lực của bản thân, thoát khỏi thân phận thần tiên, từ đó thoát khỏi sự ràng buộc của thiên điều.
Tuy làm như vậy sẽ khiến nàng tổn thất phần lớn đạo hạnh nhưng ít nhất nàng sẽ không còn phải lo lắng sợ hãi như bây giờ nữa.
Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng nghĩ đến việc nương tử vì bảo vệ gia đình mà hy sinh lớn như vậy, trong lòng Dương Lăng không khỏi cảm động, dịu dàng nói:
"Thật là vất vả cho nàng rồi. Vừa hay mấy ngày nay ta không có việc gì, ngày mai ta đi cùng nàng."
"Chàng muốn đi cùng ta?"
Vân Hoa liếc mắt đưa tình, tay ngọc đặt lên lồng ngực rộng lớn của Dương Lăng: "Vậy thì phải xem ngày mai chàng có dậy nổi hay không đã."
Ngày hôm sau.
Khi ánh bình minh ló dạng ở phía đông, màn đêm đầy sao nhanh chóng bị ánh mặt trời xuyên thủng.
Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua khe cửa sổ vào trong phòng, đánh thức cặp phu thê đang say giấc nồng trên giường, đồng thời cũng phơi bày sự bừa bộn trong phòng…