Từng món quần áo nằm rải rác tán loạn bên giường, trên sàn nhà, trên thảm, trên bàn...
"A, ngủ quên mất!"
Cùng với một tiếng kêu yêu kiều hoảng hốt, một bóng trắng như tuyết nhanh như chớp, xuyên qua màn che, đáp xuống đất.
Dương Lăng nằm trên giường mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Vân Hoa vừa dừng lại.
Chỉ thấy vị tiên tử đã có chồng này đang dùng đôi tay ngọc ngà nắm lấy một chiếc áo choàng trắng, lớp vải mỏng manh cố gắng che đi thân hình yêu kiều, thuần khiết như hoa sen mới nở, vừa cao quý vừa quyến rũ.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Vân Hoa trừng mắt nhìn Dương Lăng, bực bội nói: "Đều tại chàng, hại ta dậy muộn, nếu cây linh dược kia bị người ta hái mất trước thì phiền phức lắm."
"Sao lại trách ta được?"
Dương Lăng rất ấm ức: "Tối qua, rõ ràng là nàng khiêu khích ta trước..."
"Im miệng!"
Vân Hoa đỏ mặt, vội vàng cắt ngang lời Dương Lăng.
Sau đó, nàng đưa tay ra, trên người liền xuất hiện thêm một bộ váy áo màu trắng tinh khôi, che đi cảnh xuân tuyệt đẹp.
Áo trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh tung bay.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng từ một thiếu phụ e thẹn lại khôi phục dáng vẻ thần tiên thoát tục.
Dương Lăng thở dài, hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng không khỏi dâng lên tia tà niệm.
"Chàng còn định đi không đây?"
Vân Hoa liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt long lanh.
Khoảnh khắc ấy, như mặt hồ tĩnh lặng bỗng nổi sóng, như bình ngọc vỡ tan, nước chảy lênh láng, trái tim Dương Lăng run lên.
"Đi! Tất nhiên là đi!"
Dương Lăng vội vàng xuống giường, mặc quần áo rồi cùng nương tử ra khỏi phòng.
Trong lúc ăn sáng, hắn gọi quản gia đến, nói dối là mấy ngày nay muốn bế quan luyện đan cùng phu nhân, sau đó dặn dò sơ qua một số việc, đồng thời căn dặn bọn họ chăm sóc hai vị thiếu gia cho tốt.
Sau đó, hai phu thê trở về sân viện của mình.
Vân Hoa khóa cửa phòng, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, liền nắm lấy tay Dương Lăng, hóa thành một luồng ánh sáng cầu vồng, bay thẳng lên trời!
Trong chớp mắt, hai người đã ở trên chín tầng mây.
Tuy không phải lần đầu tiên bay lên trời nhưng Dương Lăng vẫn giả vờ sợ hãi, khiến Vân Hoa phì cười.
Dương Lăng cúi đầu nhìn xuống tòa thành trì to lớn của Quán Huyện, những ngôi nhà san sát giống như những khối gỗ mà hắn thường dùng để chơi xếp hình với hài tử.
Tuy ở trên cao nhưng được bao bọc bởi luồng ánh sáng cầu vồng, Dương Lăng không hề cảm thấy mất thăng bằng.
Đợi hắn thích ứng với cảm giác bay lượn trên không trung, Vân Hoa khẽ động tâm niệm, luồng ánh sáng bao quanh hai người liền bay vụt qua bầu trời như sao băng.
Luồng ánh sáng này không bay thẳng lên trời mà lao về phía tây nam.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đến Mai sơn, cách đó ngàn dặm.
Dương Lăng mở mắt nhìn, một dãy núi hùng vĩ hiện ra trước mắt, đỉnh núi như muốn chạm tới trời xanh.
Nhìn từ xa, dãy núi mang một màu xanh thẫm, nhìn gần lại thấy một màu xanh ngọc bích, mây phủ kín thung lũng, sương mù giăng đầy vách đá.
Nơi đây chính là Mai sơn, điểm đến của bọn họ.
"Loại linh thảo mà ta cần tìm gọi là Dao Hương thảo, có chín cánh lá, mỗi cánh lá có một màu sắc khác nhau, lát nữa lên đến đỉnh núi chàng cũng giúp ta tìm nhé..."
Vân Hoa vừa nói vừa dẫn Dương Lăng bay về phía đỉnh Mai sơn.
Đi được nửa đường, từ trong khu rừng rậm rạp phía trước bỗng dâng lên một luồng hắc khí dày đặc.
Hắc khí ngưng tụ không tan, thẳng tắp như cột khói, vọt lên trời.
"Là yêu tu đang phân chia địa bàn, bên dưới chắc chắn có tranh đấu."
Vân Hoa dừng ánh sáng cầu vồng, giải thích tình hình cho Dương Lăng, sau đó định vòng qua chỗ khác.
Đúng lúc này, một giọng nữ lo lắng từ trong rừng rậm phía dưới truyền đến.
"Lý huynh, ngươi mau chạy đi, ta đến chặn yêu nghiệt này!"
Tuy khoảng cách rất xa nhưng Dương Lăng và Vân Hoa đều có thính lực hơn người, lập tức theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một nam một nữ đang ngự kiếm bay nhanh trong rừng, trên người mặc giáp trụ của Đại Thương, thân pháp linh hoạt, nhanh nhẹn như du long.
Phía sau bọn họ, vô số đại thụ lần lượt đổ xuống, một con cự mãng màu xanh, dài hàng trăm trượng, đang điên cuồng đuổi theo hai người.
Nơi nó đi qua, cho dù là đại thụ to đến mấy cũng bị nó dễ dàng đâm gãy.
Tuy hai người trẻ tuổi kia cũng không phải người thường, thỉnh thoảng lại vung kiếm chém về phía con cự mãng.
Nhưng chênh lệch thực lực giữa bọn họ quá lớn.
Những tia kiếm khí đó không những không gây ra thương tích gì cho con cự mãng mà ngược lại còn khiến nó càng thêm hung dữ, thân hình to lớn lao về phía trước.
Nó há cái miệng đầy máu, phun ra một luồng hắc khí đặc như mực.
Hắc khí đó như có độc, cây cối, hoa cỏ dọc đường đều héo úa, biến thành tro bụi rơi xuống.
Hai người trẻ tuổi tuy đã kịp thời đổi hướng nhưng vẫn bị luồng hắc khí đó đuổi theo như hình với bóng.