Mà điều khiến chàng tự hào không phải là gì khác, mà chính là nàng, một tiên thê có pháp lực cao cường.
Trong lòng Vân Hoa cảm động, một đôi mắt đẹp lặng lẽ nhìn Dương Lăng, tình yêu trong mắt nồng đậm như thể có thể kéo sợi.
Chỉ là nàng nào biết được, phàm nhân phu quân trong mắt nàng, trên thực tế lại giấu nhiều bí mật hơn cả nàng!
Thuyền hoa lặng lẽ trôi trong ngân hà, chậm rãi rời khỏi địa giới Mai sơn.
Vân Hoa vẫn luôn duy trì cảnh giác cũng thở ra một hơi, giảm tốc độ thuyền hoa lại.
Ngay lúc này, một đám mây lành bồng bềnh trôi đến, giữ khoảng cách khá xa với thuyền hoa và bay song song với con thuyền.
Người cưỡi mây là một đạo sĩ trung niên, người này mặc đạo bào vân văn màu nhạt, dung mạo thanh tú nho nhã, trông có vẻ tiên phong đạo cốt, phi phàm thoát tục.
Đạo nhân này chính là Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Hắn phụng sư mệnh mà đến, ngày đêm kiêm trình, không dám chậm trễ, chỉ là từ Đông Thắng thần châu đến Nam Thiệm bộ châu đường sá xa xôi, ngay cả hắn cũng phải mất gần một tháng mới đến được đây.
Sau đó hắn đã gặp phải khó khăn đầu tiên —— hắn không biết đường!
Lần hắn du ngoạn Hồng Hoang trước vẫn còn là thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, tính đến nay đã trải qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng.
Nhân gian đã sớm thay đổi rất nhiều.
Hắn chỉ biết rằng đích đến của chuyến đi này là Quán Huyện thuộc Đại Thương nhưng trong địa phận Đại Thương có đến hàng nghìn tòa thành trì, Quán Huyện ở đâu hắn thực sự không rõ.
Nếu như trước đây, hắn chỉ cần bấm ngón tay tính toán là tự nhiên sẽ biết đích đến ở đâu.
Nhưng giờ lượng kiếp sắp đến, thiên cơ hỗn độn, đừng nói là bấm ngón tay tính toán, ngay cả khi hắn gieo một quẻ cũng không tính ra được gì.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tìm người hỏi đường.
Nhưng liên tiếp hỏi mấy người phàm, lại đều nói chưa từng nghe đến Quán Huyện, chỉ nghe nói đến Quán Giang Khẩu.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân từng nghi ngờ đích đến của mình hẳn là Quán Giang Khẩu, chứ không phải Quán Huyện nhưng địa chỉ này là do Giáo chủ thánh nhân đích thân nói, không thể sai được!
Vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục tìm người hỏi đường.
Lúc này, hắn liếc nhìn những người trên thuyền hoa, ánh mắt dừng lại trên người Dương Lăng và Vân Hoa lâu hơn một chút.
Vì sự tồn tại của Vạn Tượng Như Ý Bài, hắn không thể xác định được đạo hạnh của Dương Lăng nông sâu thế nào, mà trên người Vân Hoa cũng có bảo vật ẩn giấu khí tức.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Vài vị đạo hữu xin dừng bước, bần đạo muốn hỏi một chút, muốn đi đến Quán Huyện thuộc Đại Thương nên đi về hướng nào?"
"Thì ra là hỏi đường."
Ân Thập Nương thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị mở miệng chỉ đường, Dương Lăng bên cạnh đã nhanh hơn một bước mở miệng hỏi: "Không biết trưởng tiên đến từ đâu đến, đi tới Quán Huyện có việc gì?"
Cái gọi là tâm phòng người không thể không có.
Đặc biệt là khi bọn họ vừa mới ra khỏi Mai sơn, cẩn thận một chút thì không bao giờ thừa.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân là Kim Tiên của Xiển giáo, tự có phong thái của một bậc Tông sư, nghe vậy liền nói một cách thoải mái: "Bần đạo tu hành ở Ngọc Tuyền sơn, lần này phụng mệnh sư tôn đến Quán Huyện để nhận một đệ tử.”
“Chỉ là đường sá xa xôi, tại hạ không cẩn thận lạc mất phương hướng, cố ý đến hỏi đường các vị đạo hữu."
Những lời này của hắn đều là thật, chỉ là ẩn đi một số thông tin quan trọng —— ví dụ như hắn là Kim Tiên của Xiển giáo, sư tôn của hắn là Nguyên Thủy Thiên Tôn vân vân.
Không phải cố ý che giấu, hắn chỉ không muốn người khác biết rằng đường đường Kim Tiên của Xiển giáo lại là một kẻ mù đường!
Nhưng hắn không biết, chỉ hai câu nói đơn giản này thôi, cũng đã khiến trong lòng Dương Lăng dấy lên một cơn sóng dữ cuồn cuộn!
Ngọc Tuyền sơn!
Nhận đệ tử!
Hai từ khóa này khiến Dương Lăng thoáng chốc hiểu ra, đạo nhân nho nhã trước mắt này chính là sư tôn của Dương Tiễn trong nguyên tác —— Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Nhưng mà sao lại đến sớm như vậy?
Trong nguyên tác, không phải phải đợi đến vài năm sau, khi cả nhà bọn họ bị thiên binh thiên tướng đánh cho tan cửa nát nhà, người này mới xuất hiện đưa Dương Tiễn đi hay sao?
Không đến nỗi, Ngọc Đỉnh Chân Nhân này mù đường đến mức phải mất mấy năm mới tìm được Dương Tiễn đấy chứ?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể để hắn đưa Dương Tiễn đi!
Mặc dù bái nhập Xiển giáo đều là cơ duyên khó có được đối với hầu hết mọi người, nhưng Dương Lăng lại coi như cỏ rác!
Thập Nhị Kim Tiên của Xiển giáo sở dĩ sớm không thu đồ, muộn không thu đồ, cứ nhất định thu nhận đệ tử trong thời kỳ phong thần đại kiếp, chính là để cho đệ tử chịu nạn thay bản thân!
Hễ là người làm phụ thân, có ai nguyện ý để con mình đi chịu nạn cho người khác đây?
Mặc dù trong nguyên tác, Dương Tiễn công thành viên mãn, bình an sống đến cuối cùng, nhưng chẳng phải vẫn làm hộ pháp thần cho Xiển giáo đó sao?