Chương 187: Con thỏ không gian dối
-Con thỏ này quá xấu xa... - Liễu chân quân nói.
Lão thần tiên liếc mắt một cái nói:
-Không đơn giản như vậy, trong này khẳng định phải có nhân quả khác nữa. Nếu không con thỏ này sẽ không ôm chặt lấy Nhật Du Thần không thả ra. Còn có, các ngươi nhìn xem, trên Vân Đỉnh Thiên Tập thế nhưng là có thiên binh thiên tướng trấn thủ, chẳng lẽ bọn hắn không biết? Đám người chết tiệt đó không tới, còn không phải đã giải thích rõ vấn đề sao?
Liễu chân quân nói:
-Hoặc là con thỏ này có thân phận nghịch thiên, có người che đậy; hoặc là Nhật Du Thần có nợ, có người nhân cơ hội đòi nợ.
-Vân Đỉnh Thiên Tập đã đóng cửa cách đây một tháng trước, giống như chính là kết quả Nhật Du Thần đã công bố. - Vân Không chân nhân nói.
-Còn có cả hộ pháp thần tướng của Vân Đỉnh Thiên Tập khỏa thân bơi nữa, có vẻ như cũng là hắn chọc ra.
Lão thần tiên cười hê hê nói.
-Ta đã thấy nó, rất nhỏ...
-Hê hê… đại hận thiên cổ mà, khó trách không ai quản.
...
Ở bên kia, Nhật Du Thần che miệng, kẹp chặt đũng quần, dáng vẻ thề sống chết không nghe theo!
Khôi Tam đi tới, cười toe toét với hắn ta, sau đó dùng lực tách ra!
Đùi của Nhật Du Thần bị tách ra!
Nhóm thần tiên Dạ Du Thần cùng nhau che mắt, thảm quá mức, không đành lòng nhìn mà...
Khôi Nhất cong ngón tay búng một cái!
-Ô… khục...
Khôi Nhị rống lên một tiếng:
-Vào!
Nhật Du Thần vội vàng kêu lên:
-Ta nói!
Trong nháy mắt, ba tên ngốc dừng lại, con cá thu đao đông lạnh chỉ còn cách một centimet là cắm vào bên trong Nhật Du Thần!
Thậm chí Nhật Du Thần có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ trên thân con cá, theo đó trên đầu hắn ta cũng đổ mồ hôi lạnh...
Cùng lúc đó, một người ở trong đám người vội vàng lùi lại một bước, nhanh chân bỏ chạy!
Sau đó lại nghe Nhật Du Thần mắng to:
-Ngao Tuế! Con mẹ nó ngươi lừa ta! Không phải ngươi nói là một con thỏ bình thường sao? Ta nhận đồ của ngươi, cũng đã cố hết sức, ngươi cứ chờ ta!
Tần Thọ nghe thấy, Ngao Tuế? Đấy là ai?
Lần trước Tần Thọ bị đuổi đánh đến tận cửa, thật ra bây giờ Tần Thọ vẫn không thể giải thích được, bây giờ nghe thấy một cái tên như vậy lại càng không thể giải thích được.
Nhưng mà bây giờ không quan trọng, có người biết...
Chỉ nghe thấy tiếng ai đó hét lên trong đám đông:
-Ngao Tuế? Cháu trai của Nam Hải Long Vương, Tiểu Long Vương Ngao Tuế?
Tần Thọ nghe xong, trong nháy mắ đã hiểu ra mọi chuyện, nhìn theo ánh mắt của Nhật Du Thần, vừa vặn nhìn thấy một thanh niên đang nhanh chân chạy trốn!
Cũng không phải ánh mắt của Tần Thọ có bao nhiêu tốt, mà nguyên nhân chính là có ba tên hộ vệ vạm vỡ đi theo người thanh niên này! Ba tên hộ vệ này quá lộ liễu, kẻ khác thì chạy về phía trước, hai người bọn hắn là chạy ngang, loại hành động hoành hành bá đạo đó, ngoại trừ đồ tôn ngu ngốc ra, muốn không chú ý cũng không được.
-Con lươn nhỏ, còn muốn chạy?
Tần Thọ hét lớn một tiếng, mở ra Cao Thiết thần thông, vèo một cái liền đuổi theo!
Con thỏ chạy đi, ba tên đại ngốc sững sờ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn Nhật Du Thần đáng thương bên cạnh.
Nhật Du Thần cười nịnh nọt nói:
-Ba vị à… các ngươi không sao chứ?
-Đại ca, xử lý thế nào bây giờ? - Khôi Tam hỏi.
-Đại ca, cha đã nói, không thể lãng phí được, thứ này đều đưa đến đây rồi…
Khôi Nhị nhìn con cá thu đao đông lạnh trong tay.
Đột nhiên Nhật Du Thần có một loại dự cảm không tốt...
Khôi Nhất nói:
-Còn chờ gì nữa? Ta bắn, các ngươi đút!
Nói xong, năm ngón tay của Khôi Nhất nắm lại, theo thứ tự đã sắp xếp trước đó, đông đông đông...
Ô ô ô ô...
Két!
Những người khác cũng không đành lòng nhìn tiếp, xoay người, coi như không biết cái gì cả.
Nhật Du Thần sắp khóc rồi, cũng may thân thể của hắn không phải thành thần, mà một phần chân nguyên viết ở trên bảng Phong Thần, thân thể hiện tại của hắn là một khối năng lượng tụ lại, nếu bị cắm vào một con cá sẽ cũng không chảy máu quá nhiều mà chết, nhưng mà cũng bị đau đớn đến mức nước mắt nước mũi tuôn trào...
Thật vất vả Khôi Nhị cũng nhét con cá thu đao vào, mới rút tay ra thì nghe thấy Khôi Tam hét lên:
-Cũng không thể lãng phí thứ này được!
Đám người Vân Ngôn nhìn sang, chỉ thấy Khôi Tam đang kéo một con bạch tuộc lớn qua...
Nhật Du Thần nhìn thấy liền trợn trắng hai mắt trực tiếp ngất đi...
Đám người thấy thế, trong lòng ai cũng vơi đi nỗi hận...
Ba tên ngốc thì sững sờ, đá Nhật Du Thần một cước, Nhật Du Thần hoàn toàn không có phản ứng gì cả.
-Bỏ đi, chúng ta mang về ăn đi. - Khôi Nhất nói.
Thế là, ba kẻ ngốc đứng dậy, đuổi theo con thỏ.
Lúc này, lão thần tiên hô một tiếng:
-Dừng tay!
Mọi người vừa nhìn sang, đã thấy hai vị Dạ Du Thần không biết từ lúc nào chạy tới bên cạnh cái bát con thỏ để trên đất, cười xấu xa nhìn mọi người, nhấc cái bát lên!
Trong nháy mắt đó, tất cả những người bỏ tiền ra xem đều sững sờ, mặt mo đau đớn, trong lòng nói: “Mẹ kiếp, mất mặt hết cả nhà.”
Ai chưa trả tiền thì tròn xoe mắt nhìn sang, thấy dưới bát có một tờ giấy viết chữ - Đạo!
-Bỏ ra nhiều tiền như vậy, các ngươi chỉ nhìn được chữ này?
-Ha ha… đây chính là thứ mà các ngươi gọi là giá trị đồng tiền sao?
-Oa ha ha… thật mẹ nó đáng tiền mà, ha ha… các ngươi muốn xem, ta thu một trăm hồng linh tinh, muốn xem bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ha ha...
-Đây chính là trang hảo hán thích sĩ diện trong truyền thuyết sao? Ha ha...
Những người xung quanh cười ầm ĩ.
Mà những người bỏ tiền, trên mặt đều đau rát hết cả, sau đó ánh mắt trào ra lửa nhìn chằm chằm hai con Dạ Du Thần đang cười trộm, sau đó nhao nhao hét lớn một tiếng:
-Bắt lấy bọn chúng!
Hai tên trộm kia nhìn thấy thế, bị dọa đến mức nhanh chân bỏ trốn!
-Đừng bỏ qua cho tên nào cả, nếu bắt được thì nướng lên ăn!
Đám người hét lên, đuổi theo mười sáu con Dạ Du Thần đang chạy tán loạn bốn phía, dần chạy xa.
Tuy nhiên, có một số người cũng không bỏ đi, đó là ba người lão thần tiên, Vân Không chân nhân và Liễu chân quân. Vẻ mặt ba người chán nản, dù sao đều đã mất mặt, bọn họ cũng lười đuổi theo Dạ Du Thần hay là con thỏ.
-Ha ha… ba người, ha ha… vừa mới nhìn thấy chữ Đức kia, ha ha… bị lỗ nặng rồi? Ha ha...
Đám người không hề khách khí cười nhạo nói.
Ba người thở dài… lúc này, đột nhiên lão thần tiên ngẩng đầu hỏi:
-Ngươi nói cái gì?
-Ta nói đồ ngốc các ngươi, bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ thấy một chữ Đức, có chuyện gì chứ? Ba người các ngươi muốn đánh ta? Chỉ là ba tên thần tiên, bổn động chủ cũng không sợ.
Kẻ đang nói chính là Thiên Bồng nguyên soái trước đó nhận ra được - Tam Hoàn động chủ.
Tam Hoàn động chủ chính là địa tiên, địa tiên sẽ sợ tiên nhân sao? Mười phần tự tin!
Vân Không chân nhân lôi kéo lão thần tiên nói:
-Bỏ đi, bỏ đi...
Kết quả, lão thần tiên hất Vân Không chân nhân ra:
-Không đúng! Thứ ta nhìn thấy rõ ràng là chữ Đạo, sao hắn ta nói là chữ Đức? Làm sao có thể khác nhau được chứ?
Thế là lão thần tiên bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của người khác, chạy thẳng đến cạnh cái bát, nhặt mảnh giấy lên. Lúc hắn hắn mới phá hiện mảnh giấy này được người ta gấp thành hình tam giác, mỗi mặt có một chữ, Đạo, Đức, Kinh!
Lão thần tiên cau mày, chỉ là ba chữ này hình như không khác một chữ là mấy.
Sơn Dã Tiên chưa từ bỏ ý định, cẩn thận nhìn kỹ...
-Lão thần tiên, ngươi không sao chứ?
Vân Không chân nhân dò hỏi.
Liễu chân quân nói:
-Xong rồi, chuyện này có đả kích quá lớn với hắn, điên rồi...
Tam Hoàn động chủ lắc đầu nói:
-Với tính cách yếu ớt như vậy, chẳng trách ngươi không thể vượt qua cửa ải trường sinh, một kẻ vô dụng!
Tam Hoàn động chủ nói xong muốn bỏ đi...
Lúc này, lão thần tiên kinh ngạc thốt lên:
-Quả nhiên là thế, hay cho một con thỏ, vậy mà khắc ra được Đạo giáo!