Chương 186: Lấy ơn báo oán
Có điều phải đến gần quan sát rồi Tần Thọ mới càng thêm khẳng định rằng, đám Dạ Du Thần này là dơi đã thành tinh! Trong lòng không kìm được thầm nói:
“Cổ nhân đều gọi Dạ Du Thần này là nhị bát thần, hai tám mười sáu vừa vặn là mười sáu con… trái lại cũng không sai. Có điều hiện tại hắn không xem Dạ Du Thần là nhị bát thần, đám tam bát vị thần chết tiệt này, trách sao miệng lại ti tiện như vậy?
Về phần Nhật Dạ Du Thần, hắn thật ra thấy không rõ lắm...
-Con thỏ, nếu không đánh được thì chúng ta sẽ rất không vui. - Khôi Nhất nói.
Tần Thọ nhếch miệng cười, nói:
-Người ta là thần, sao có thể đánh được? Chúng ta phải đối đãi thật tốt mới đúng chứ.
Nhật Dạ Du Thần vừa nghe thấy liền nở nụ cuời:
-Con thỏ, vẫn là ngươi hiểu chuyện. Mau bảo ba tên ngốc này tránh xa ta chút.
Tần Thọ căn bản là không để ý đến Nhật Dạ Du Thần, mà đem Khôi Nhất, Khôi Nhị, Khôi Tam kêu lại đây, thấp giọng nói gì đó.
Sau đó tam đại ngốc đứng lên cuời ha hả, âm thanh như sấm, làm cho lỗ tai của mọi nguời đau đớn ghê gớm, phải kêu lên rằng ba tên này là không bình thường.
Cuối cùng, Tần Thọ dặn dò nói:
-Nhớ kỹ, các ngươi là người của Văn Khúc Cung, là những người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không phải là mãng phu, không thể tùy ý đánh nhau. Nếu Nhật Dạ Du Thần có chọc các người thì các người cũng phải lấy ơn báo oán, được rồi… đừng nhiều lời nữa, mau mau chiêu đãi nồng hậu với hắn đi.
Nhật Dạ Du Thần nghe thấy những tiếng cười kia không giống đang thương lượng chuyện tốt, nhưng biết làm sao giờ, hư không chi lao đang nhốt hắn, muốn thoát ra cũng không được… chỉ có thể hét lớn:
-Thiên binh của Vân Đỉnh Thiên Tập đâu rồi? Không ai quản sao?
Cách đó không xa, có một đám thiên bình tụ tập lại với nhau, cùng nhau ăn hạt dưa,uống nước nhìn rất náo nhiệt.
-Chúng ta thực sự mặc kệ à?
-Cấp trên nói, Nhật Dạ Du Thần cái tên vương bát đản đó không ít lần báo cáo chúng ta, không phải hắn nói là chúng ta sống nhàn hạ sao? Để cho hắn thấy như nào mới là nhàn hạ sống, mặc kệ đời.
-Đúng, đúng rồi… lần trước hắn cáo trạng ta, ta đã phải chịu tám mươi roi, lần này muốn chúng ta cứu hắn sao? Ðúng là nằm mơ!
Kết quả là Nhật Dạ Du Thần kêu nửa ngày thiên binh không ai đến, chỉ có ba người đàn ông vạm vỡ gọi đến.
-Ba vị, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói có được không?
Nhật Dạ Du Thần đau khổ nói.
Các Dạ Du Thần cũng lập tức nói theo:
-Đúng đúng, từ từ nói!
-Quân tử động khẩu không động thủ!
-Cũng không thể cắn!
-Cũng đừng có thả rắm, thối lắm không chịu được!
...
-Lão tam, làm bọn họ câm miệng đi. - Khôi Nhất nói.
Khôi Tam trực tiếp đến chỗ một con Dạ Du Thần, bịt miệng nó lại.
Tần Thọ vừa thấy, con mẹ nó, đây chẳng phải là muốn gặp rắc rối sao!
Nhật Dạ Du Thần dù nhỏ cũng là một vị thần tướng của Thiên Đình, đánh một chút thì không sao, ngươi ăn, đó chẳng phải là chuyện không hay sao!
Tần Thọ nhanh chóng kêu lên:
-Ðừng ăn!
Cơ hồ là cùng một lúc, Khôi Tam xì một tiếng khinh miệt, phun ra một búi nhỏ gì đó, nện ở trên mặt đất, còn nhảy lên hai cái. Ðó là Dạ Du Thần vừa mới bị ăn.
Khôi Tam chép chép miệng thầm nói:
-Chẳng ngon một tẹo nào cả.
Tần Thọ nhẹ nhõm thở ra, chạy nhanh đến, đứng chống nạnh mà chỉ vào đám dơi nói:
-Các ngươi câm miệng, nếu không cả nhóm các ngươi sẽ bị đem đi hầm!
Đám Dạ Du Thần vừa nghe được liền nhanh chóng ngươi bịt miệng ta, ta bịt miệng ngươi, mười sáu gã bận rộn, không ai dám lên tiếng.
Mà ở bên kia, Khôi Nhất ôm bả vai Nhật Dạ Du Thần nói:
-Huynh đệ, chúng ta mời ngươi đi ăn cơm, ăn cá, ăn cá lớn, ăn cá voi lớn!
Tần Thọ nghe xong, trợn tròn mắt,làm gì có điểm nào là giống thân sĩ đâu? Bất quá tam đại ngốc có thể làm đến từng này bước, không tồi chút nào!
Những người khác nghe xong cũng trở nên bối rối, mời ăn cá voi sao? Vậy là có ý tứ gì?
Nhật Dạ Du Thần cũng không khỏi ngạc nhiên, mời hắn ăn cơm? Mấy tên này đang muốn hối lộ hắn sao?
Ngay sau đó, bầu trời bỗng tối sầm...
Nhật Dạ Du Thần ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Khôi Nhị đang khiêng một con cá voi lớn đi tới, nhìn hắn rồi nhếch miệng cười nói:
-Chúng ta nhiệt tình hiếu khách, lấy ơn báo oán, huynh đệ há mồm nào, cho ngươi ăn cá voi! Bắt đầu ăn lại từ đầu nào...
Nhật Dạ Du Thần thấy thế, mắt trợn tròn, mắng to nói:
-Lớn như thế kia thì ta ăn nó hay nó ăn ta?
-Đại ca, miệng hắn quá nhỏ không thể cho vào được! - Khôi Tam nói.
Khôi Nhất vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ đến biện pháp.
Con thỏ bên cạnh tặc lưỡi nói:
-Thử dùng tay để mở miệng hắn ra xem, không được thì nhéo, tê rần thì liền há mồm thôi.
-Con thỏ chết tiệt kia, sao ngươi lại nói như thế chứ... Nhật Du Thần mới mắng có hai câu liền cảm giác được đũng quần tê rần, lão đại há hốc mồm…
Khôi Nhị trực tiếp tống con cá voi xuống…
Thình thịch!
Dạ Du Thần bị đặt ở dưới con cá voi.
Khôi Nhị cười ngốc nghếch nói:
-Không được đâu, hắn quả nhỏ.
-Đổi con khác đi, con cá này lớn quá. - Con thỏ nói.
Khôi Nhất gật đầu một cái rồi nói:
-Đổi thành cá miệng đao đi!
Khôi Nhị tùy ý sờ mó, một con cá dài cỡ bắp đùi, miệng dài một nửa giống như trường đao bị hắn mang ra, con cá này đã chết rồi, toàn thân cứng ngắc.
Tần Thọ nhìn thoáng qua nói:
-Đông lạnh một chút rồi ăn, hương vị sẽ rất ngon.
Mọi người nghe xong trong lòng mắng lớn:
-Đông lạnh một chút… đó không phải là đao sao? Con thỏ chết tiệt này, sao có thể làm thế với hắn!
Theo lý thuyết, Nhật Du Thần đối với Tần Thọ không có hận thù quá nhiều.
Hắn cũng không đến nỗi như vậy với Nhật Du Thần.
Nhưng Thiên Bồng lại truyền âm nói với hắn một câu, Nhật Dạ Du Thần sẽ không xuất hiện cùng nhau, lần xuất hiện nhất định có vấn đề. Hơn nữa, Nhật Du Thần dạo chơi xung quanh mỗi ngày, chính là thần lừa dối, không có khả năng quản một con thỏ mà không có gì béo bở!
Thiên Đình cũng sẽ không quản một con thỏ...
Cho nên nếu hắn có thể chạy tới đây thì chắc chắn là có vấn đề!
Mặt khác, còn có một người tự xưng là quản lý của Vân Đỉnh Thiên Tập nói với Tần Thọ:
-Làm rất tốt, chỉ cần không chết thì Vân Đỉnh Thiên Tập sẽ không có ai quản. Làm tốt lắm, về sau sẽ lưu cho ngươi khu vực tốt nhất, cam đoan không ai dám làm phiền ngươi.
Tần Thọ vừa nghe xong, hắn còn khách khí cái gì cơ chứ, thứ nhất Nhật Du Thần đang có vấn đề, thứ hai thu thập hắn mới có lợi. Hoàn toàn không có lý do để cự tuyệt mà!
Bên kia con cá voi tội nghiệp bị mang đi mất rồi, kết quả Nhật Du Thần biến mất.
Tần Thọ còn tưởng rằng người này đã chạy đi đâu đó, cuối cùng là Khôi Tam đem Nhật Du Thần từ miệng con cá voi ra, ném xuống đất.
-Các ngươi đủ rồi! Ta tốt xấu gì cũng là thần tiên, đừng có cho ta chết kiểu này được không? - Nhật Du Thần kêu gào lên.
Tần Thọ búng tay nói:
-Chúng ta là người tốt, sẽ không giết người, bữa tiệc này không thể ăn cá voi được vậy thì chúng ta đổi cái khác.
Khi nói chuyện, trong tay Khôi Nhị cầm một con cá đã đóng băng kiên quyết đi tới, miệng con cá lóe lên tia sắc bén, vừa nhìn cái là biết rằng nó chả khác gì một con dao cả!
-Các người muốn làm gì? Các người đừng có tới đây! Đừng, đừng tới đây! Ta tuyệt đối sẽ không ăn nó đâu! - Nhật Du Thần hét lên.
Lúc này con thỏ mới lại đây, lớn tiếng nói:
-Không muốn ăn nó thì nói cho thỏ gia bọn ta biết là ai phái ngươi tới.
Nhật Du Thần nghe xong, ánh mắt có phần chột dạ, luống cuống nói:
-Ta tự mình đi dạo tới đây...
Tần Thọ nghe thấy thế liền cười một tiếng, giọng nói vọng lại:
-Được, nghĩa khí đấy! Thỏ gia ta có đủ mọi thứ đang chờ đón ngươi đây, để xem ngươi có thể mạnh mồm đến đâu!
-Trời ạ, ngươi thật sự muốn nuốt cá miệng đao à? - Nói xong Vân Không chân nhân vô thức sờ vào cổ họng mình, có thể cảm thấy được nỗi đau đó...